Lý Nhậm Bằng sau đó nắm tay Sở Chi rời khỏi. Đứng trước khung cảnh đêm yên bình, xung quanh là những ánh đèn điện từ các căn nhà càng thêm mờ ảo. Hai dáng người bé nhỏ nắm lấy tay nhau đi dạo trên con phố. Đã lâu rồi, Diệp Sở Chi mới có lại cảm giác này. Cảm giác cùng người mình yêu ở cạnh nhau. Lý Nhậm Bằng xoay người lại. Anh khẽ vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt trìu mến nhìn cô đáp:
- “Sở Chi, chúng ta yêu lại từ đầu, có được không?”
Dứt lời, Lý Nhậm Bằng lấy ra chiếc nhẫn cưới khi trước cô đã để lại, một bên chân khụy xuống như muốn cầu hôn cô lần nữa. Thật ra khi trước cả hai cũng chỉ tranh thủ kết hôn bởi vì lúc đó anh vẫn còn là một chàng ngốc cho nên họ vẫn chưa từng trải qua những giai đoạn yêu đương như các cặp đôi khác. Nhìn sự chân thành của người đàn ông trước mặt, Sở Chi đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn khiến anh hạnh phúc mà cười thật to. Cô nhìn anh, có chút gì đó chưa hài lòng, đáp:
- “Em vẫn chưa hoàn toàn đồng ý về bên anh đâu, cho đến khi em hoàn thành kì tốt nghiệp. Khi đó, em sẽ có câu trả lời.”
Nghe cô nói thế cũng đủ khiến Lý Nhậm Bằng mừng rỡ. Anh nhanh chóng bế cô lên sau đó xoay vòng trong hạnh phúc. Như thế cũng tốt. Anh sẽ dùng khoảng thời gian này để làm trách nhiệm của mình, với tư cách là một người bạn trai.
- “Anh đồng ý. Chỉ cần em cho anh cơ hội.”
***
Về phía Ngôn Chính Phàm, ngay khi anh quyết định đi tìm Diệp Sở Chi thì Tạ Diệu Linh đã ngăn anh lại. Nhìn ánh mắt có chút luyến tiếc của người trước mặt, Tạ Diệu Linh tức giận nói:
- “Chính Phàm, anh cũng đã nghe Sở Chi nói rõ ràng rồi. Còn đuổi theo cô ta làm chi nữa.”
Anh trừng mắt nhìn Tạ Diệu Linh sau đó ngoảnh mặt nhìn hướng khác. Nếu như cô không nhiều chuyện, đi báo với Ngôn Thường Luân chuyện anh đua xe thách đấu với Lý Nhậm Bằng thì cũng không xảy ra cớ sự này.
Nghe cô nói thế, anh nhếch môi, chán ghét đáp:
- “Cho dù tôi không có được trái tim của cô ấy cũng không sao.”
Ngừng một lát, anh lại tiếp:
- “Nhưng cô cũng đừng hòng có được tôi.”
Dứt lời anh nhanh chóng rời đi mặc cho Tạ Diệu Linh tỏ ra vô cùng hụt hẫng. Cô ta khóc nức nở, trong lòng luôn thấy ông trời đối xử bất công với cô. Tại sao? Tại sao Ngôn Chính Phàm không thử yêu cô dù chỉ một lần.
***
Vì mong muốn Diệp Sở Nguyệt có thể yên tâm sinh đứa trẻ cho nên Diệp phu nhân quyết định cùng con gái sang Anh để tiện bề chăm sóc. Hơn nữa, một phần nào Sở Nguyệt cũng muốn học hỏi việc kinh doanh từ một người bạn của Tống Trì, ông ấy định cư sống bên đấy cho nên nếu muốn gặp mặt thì chỉ còn cách bay sang tận nước Anh. Hơn nữa, ở bên này, cô còn có người bạn lâu năm chưa gặp cho nên nhân tiện ghé thăm. Trước lúc rời khỏi, Diệp Sở Nguyệt đã đến tìm Lâm Hàn Vũ, anh đã giúp cô nhiều lần không ít cho nên muốn từ biệt anh. Cô cũng không biết sau khi hạ sinh đứa bé xong, cô có trở về đây hay không bởi lẽ nơi này lưu giữ nhiều kí ức giữa cô và Trương Kiến Thành, hạnh phúc có, đau thương có.
- “Lâm Hàn Vũ, cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ tôi.”
Diệp Sở Nguyệt nhỏ giọng nói. Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Ngay khi nghe cô gọi, bảo rằng mình sẽ rời khỏi nơi này, anh đã vội vàng gác lại công việc mà tức tốc chạy đến phi trường tiễn cô. Chẳng hiểu tại sao thâm tâm Diệp Sở Nguyệt lúc này có chút lưu luyến. Cô không biết mình luyến tiếc về điều gì, nửa muốn đi, nửa muốn ở lại.