- “Sở Nguyệt, chúng ta còn gặp lại nhau không?”
Lâm Hàn Vũ hỏi cô một câu khiến cô chẳng biết trả lời anh ra sao. Diệp Sở Nguyệt chỉ biết mĩm cười, sau đó đáp lại:
- “Có lẽ là không.”
Bất ngờ, cô cảm nhận cái ôm ấm áp từ phía người đối diện. Ngay khi nghe cô nói “không”, sự luyến tiếc hiện rõ lên gương mặt của anh, chính vì thế mà lập tức ôm chầm lấy cô. Sau này, sau khi đứa trẻ ra đời, chắc hẳn cô cũng sẽ tìm được chỗ dựa hạnh phúc mới. Bản thân anh cũng sẽ thấy vui khi nhìn thấy cô hạnh phúc.
- “Tôi sẽ chờ cô.”
Bốn chữ thốt ra từ miệng của Lâm Hàn Vũ tựa như một dòng nước ấm chảy vào lòng cô. Bất giác, khóe môi Diệp Sở Nguyệt hiện lên một tia hạnh phúc nhưng chỉ một lát đã bị dập tắt. Cô lập tức đẩy anh ra, lạnh lùng đáp:
- “Tôi không xứng để anh chờ.”
Nói đến đây, hai mắt cô đã rưng rưng, khóe môi cũng mấp máy khó thốt thành lời.
- “Nhưng tôi rất sẵn sàng tham gia hôn lễ của anh với người phụ nữ mà anh yêu.”
Dứt lời, cô nhìn anh một lần cuối sau đó xoay lưng rời đi. Lâm Hàn Vũ đứng trân tại chỗ, anh chỉ biết dõi mắt nhìn theo bóng lưng ngày càng khuất dạng của người con gái trước mắt. Về phía Diệp Sở Nguyệt cũng chẳng tốt hơn. Ngay khi xoay lưng bước đi, lúc này cô mới rơi nước mắt. Nghĩ về quá khứ của mình, cô chỉ biết cười gượng. Một người đàn ông tốt như anh xứng đáng ở cạnh một người con gái tốt hơn cô.
Diệp Sở Nguyệt đưa tay xoa xoa bụng. Cô nhìn xuống và nói nhỏ với đứa trẻ chưa ra đời:
- “Sau này, con sẽ bảo vệ mẹ chứ?”
***
Lý Nhậm Bằng vì muốn bù đắp khoảng thời gian anh đã làm tổn thương Sở Chi cho nên đã tạo rất nhiều bất ngờ đối với cô. Trước ngày thi, anh đã tặng cho cô một bó hoa thật to cùng với lời chúc cô sẽ đạt điểm cao trong kì thi. Không những thế, cả hai người còn hẹn hò nhau ăn tối dưới khuôn viên kí túc xá nữ khiến bao nữ xinh đều không khỏi ghen tỵ. Dưới ánh nến lung linh, xung quanh được rải toàn những cánh hoa hồng cùng với tiếng đàn violin của những nhạc công càng thêm lãng mạn. Lý Nhậm Bằng đưa mắt trìu mến nhìn cô, ngọt ngào nói:
- “Anh muốn nơi đây sẽ lưu giữ kỉ niệm những buổi hẹn hò giữa hai chúng ta.”
Nói rồi, anh đưa tay về phía cô, ngỏ ý muốn cùng cô khiêu vũ. Sở Chi nhìn dáng vẻ có chút ngốc nghếch của người trước mặt không nhịn được mà bật cười. Giờ là thời đại nào rồi mà anh cứ ngỡ cả hai tựa như công chúa và hoàng tử. Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên lòng bàn tay to lớn của anh mĩm cười.
Cả hai cùng nhau khiêu vũ dưới ánh nến mờ ảo, trong bầu không khí lãng mạn, có nhiều con mắt hướng về phía hai người. Bọn họ quả thực ao ước được giống như cô.
Một lúc sau, Ngôn Chính Phàm cũng chạy đến. Đuổi theo sau chính là Tạ Diệu Linh. Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền lập tức anh đứng sững người lại. Những lời vốn đã sắp xếp trong lòng định nói với cô hoàn toàn biến mất liền sau đó lái xe thật nhanh rời khỏi.
- “Chính Phàm, anh đi đâu vậy?”
Tạ Diệu Linh hốt hoảng chỉ biết gọi lớn tên anh. Sau đó lên xe đuổi theo chiếc môtô phía trước.
Terra Blues...
Ngôn Chính Phàm lặng lẽ ngồi bên quầy rượu mà uống không ngừng. Anh uống đến mức chẳng còn nhận ra mình là ai, gương mặt lúc này đã đỏ ửng. Càng uống, hình ảnh Sở Chi càng hiện lên trong đầu anh. Từng ánh mắt, nụ cười của cô bất giác làm anh mĩm cười. Nhưng chỉ trong một khắc, câu nói khi trước của cô lập tức làm tắt hẳn nụ cười trên môi anh.
- “Ngài Ngôn, giữa hai chúng tôi đơn giản chỉ là bạn bè thân thiết.”
Ngôn Chính Phàm cười lạnh.
- “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Cạch...
Cánh cửa mở ra, một dáng người con gái bước vào. Ngay khi nhìn thấy, ánh mắt Ngôn Chính Phàm bỗng nhiên sáng hẳn lên. Anh mĩm cười lập tức chạy đến ôm chầm lấy người phía trước.
- “Sở Chi, cuối cùng em cũng đến.”
Dứt lời, anh hôn lấy cánh môi người trước mặt, hai tay giữ chặt lấy eo cô không để cô rời khỏi anh một lần nào nữa.1