“Y Lai là người quen cũ của tôi, tôi chỉ là đột nhiên nhớ đến cậu ấy.” Lâm Sắt nói.
Trong lòng Y Lai khẩu khí kia vẫn chưa nguôi xuống, y biết tiếp đến y càng nên cẩn thận một chút.
“Lâm tiên sinh, ngài có thứ gì đặc biệt yêu thích không?” Y Lai hỏi.
Lâm Sắt suy nghĩ một chút: “Biển rộng ở Hải Thần tinh rất đẹp... Không bằng đi bơi đi?”
Bơi cái khỉ gió! Y Lai xưa nay không biết hắn có loại yêu thích như vậy, Lâm Sắt hận không thể đem chính mình mỗi ngày bao bọc lại, không lộ nửa điểm da thịt, như thế nào lại thích bơi???
Thế nhưng hiện tại, Lâm Sắt là khách quý, y chỉ có thể nghe theo.
Bọn họ đến bãi tắm lớn nhất Hải Thần tinh. Cổ đông lớn của nơi này cũng chính là Hạ gia, quản lý nghe nói Hạ phu nhân đã tới, vội vàng ra ngoài nghênh đón, đồng thời thay bọn họ sắp xếp bãi tắm đơn.
Y Lai đi thay áo tắm, lúc đi đến trước gương, mặt y đột nhiên nghiêm túc hẳn. Chỗ eo của y có một cái bớt hồng hồng to bằng ngón tay cái, y cùng Lâm Sắt đã lên giường nhiều lần như vậy, Lâm Sắt tự nhiên cũng sẽ quen thuộc cơ thể của y, nếu để cho hắn thấy cái bớt này, vậy mọi cố gắng trước giờ của y đều tan thành mây khói.
Y Lai thần sắc bất định mà nhìn cái bớt kia, cuối cùng nghĩ ra cách.
Thời điểm Y Lai đi ra ngoài, Lâm Sắt đã cởi bỏ âu phục, trên người chỉ mặc cái quần bơi. Vóc người Lâm Sắt rất đẹp, vai rộng eo hẹp, da dẻ màu đồng, bắp thịt vừa vặn bao trùm ở trên người, như một con dã thú, sức sống mãnh liệt vô cùng.
Lâm Sắt thẳng tắp đứng ở nơi đó, Y Lai vừa đi đến, ánh mắt hắn liền rơi trên người y. Thanh niên cũng chỉ mặc một cái quần bơi, ánh mắt Lâm Sắt đầu tiên là rơi trên eo y, mắt lóe sáng, tiếp đó rơi trên mặt y. Thanh niên rất đẹp, da thịt trắng nõn, mặt mày dài nhỏ, mũi tinh tế, môi đỏ au, cằm trượt, ngũ quan phối hợp lại với nhau, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp mà hình dung. Dáng vóc xương bướm của nam nhân cũng rất xinh đẹp, eo thon, mông vểnh cao.
(Cái vụ xương bướm làm mị hoang mang ghê >.< Nó là một phần xương ở phần đầu chúng ta đấy nhé >v< làm mị nghĩ bậy hà ~~~~)
Lâm Sắt trong lòng khẽ động, cái “kia kia” đang ẩn trong quần hình như có phản ứng, hắn đột nhiên xoay người, thân thể liền như cá bơi vào trong nước.
Y Lai thở phào nhẹ nhõm, Lâm Sắt quả nhiên là muốn nhìn cái bớt kia của y, cũng may y che giấu tốt, màu sắc nơi đó cùng da thịt giờ đã giống nhau. Y Lai đi tới, tiếp đó nhảy xuống. Y yêu nước, khi bơi ở trong nước, y có loại cảm giác như trong cơ thể mẹ vậy, y nhắm mắt lại, nước tùy ý mà vây lấy y, gột rửa cho y.
Đột nhiên, sau lưng y xuất hiện một cơ thể nóng rực, người kia từ phía sau ôm lấy y, tay đặt lên ngực y, ngay mông còn có một vật cứng chọt chọt. Y Lai mở choàng mắt, gương mặt anh tuấn của Lâm Sắt liền hiện lên.
Mặt trời bị mây đen che lấp, trời đã tối đi, vực biển sâu mấy trăm dặm, chỉ hai người bọn họ. Y Lai bỗng nhiên hoàn hồn, đẩy Lâm Sắt ra, trên mặt lộ xuất vẻ sợ hãi: “Ngài...ngài muốn làm gì?”
Lâm Sắt không hề bị lay động, một cánh tay thủ sẵn ôm thân thể y thật chặt, một tay khác thì lại ấn xuống eo Y Lai một cái. Y Lai đột nhiên cảm thấy tê dại một hồi, tiếp theo liền trở thành một trận khoái cảm, thân thể y khống chế không được run nhẹ lên.
“Đây là điểm mẫn cảm của cậu.” Âm thanh Lâm Sắt trầm thấp vang lên.
Sau một khắc, hắn liền đem Y Lai ôm vào trong ngực thật chặt, giống như ôm một bảo bối đã mất đi lại tìm về được, khẩn trương, không chịu buông ra nửa phần.
Y Lai còn sống. Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng, tâm tình có chút lắng lại, hắn lần đầu biết, vậy ra Y Lai sống sót đối với hắn mà nói lại quan trọng như vậy.
Hắn ôm người trong lòng thật chặt, hận không thể đem y nhét vào trong người mình. Hắn sợ nếu mình buông lỏng, người trước mắt sẽ đi mất. Giấc mơ này, hắn đã mơ vô số lần.
Nhưng mà, hoàn toàn ngược với biểu hiện kích động của Lâm Sắt, sắc mặt Y Lai trắng nhách...
Lâm Sắt đã biết thân phận của y.
Ngón tay Lâm Sắt luồn qua eo Y Lai, lúc đó, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên vị trí cái bớt: “Y Lai, cậu rất thông minh. Thế nhưng ngoại trừ nơi này, trên người cậu vẫn còn rất nhiều dấu ấn khác.” Tay Lâm Sắt ở trên người y sờ loạn, cuối cùng chạm lên xương quai xanh của y. “Nơi này của ngươi hơi hơi lõm xuống, rất gợi cảm...” Nói xong lại chạm vào mông y, “Còn có nơi này nữa...”
Thân thể Y Lai trước tiên là phản ứng, trở nên mềm nhũn, tựa vào lồng ngực Lâm Sắt. Y cắn chặt môi, cảm giác được trong đầu một trận mê muội.
Là y tự cho rằng mình thông minh. Lâm Sắt đã ba năm lên giường cùng y, đối với thân thể y hắn thấu hiểu so với chính bản thân y còn muốn rõ hơn, làm sao có khả năng không nhận ra? Y tự xưng là thông minh, nhưng so với Lâm Sắt, vẫn còn kém xa lắm. Việc Lâm Sắt đã muốn biết, y làm sao có khả năng giấu diếm?
Vào thời khắc ấy, Y Lai đột nhiên có chút tuyệt vọng, y đã đi đến bước này, Lâm Sắt tại sao lại không buông tha cho y?
Y Lai dần dần bình tĩnh lại, y biết có muốn hối hận cũng đã muộn, chuyện duy nhất có thể làm chính là cứu chữa như thế nào.
Lâm Sắt sẽ đối phó y như thế nào đây? Giết y ư?
Lâm Sắt ôm đến toàn thân y đau đớn, vật kia chạm vào y, hô hấp nóng rực phả lên cổ y, xem ra là đặc biệt khát khao, là bởi vì y không ở cạnh, Lâm Sắt không có đối tượng để phát tiết sao? Cũng đúng, A Thụy Tư hiện tại vẫn còn nằm trên giường, mà cho dù có tỉnh lại, Lâm Sắt đem cậu xem như bảo vật, làm sao có thể dằn vặt cậu, chỉ có thể đem cậu cẩn thận che chở trong lòng bàn tay. Vì người yêu nhẫn nhịn dục vọng của chính mình, cũng thật giống một con chó trung thành đi... Đáng tiếc là trung thành với người khác, mà trong mắt Y Lai, con chó ngoan này chỉ là muốn phát tiết mà thôi.
Giữa người với người, như thế chính là không công bằng. Y Lai đã quen, y không thể khiến cho Lâm Sắt yêu y, nhưng y có thể lựa chọn không làm tình thánh...
Y Lai liền mặc xác cho hắn ôm, không biết qua bao lâu, Lâm Sắt rốt cuộc buông y ra.
“Lâm Sắt, anh có phải đang rất thất vọng?” Y Lai cười gằn hỏi.
Tâm Lâm Sắt chấn động một hồi, đúng là Y Lai. Có điều Y Lai như vậy, có loại xa lạ không nói thành lời được. Hắn biết Y Lai thái độ sắc bén, thế nhưng bên trong cái sắc bén ấy chính là mang theo mềm mại, tựa như đứa con nít không được cho kẹo, quật cường, mà lại có chút yếu đuối. Thế nhưng hiện tại, Y Lai thái độ sắc bén, bên trong sắc bén còn mang theo ý lạnh. Trong lòng Lâm Sắt, vui mừng khi biết Y Lai còn sống đã vơi đi một chút.
“Thất vọng?”
“Tôi chết rồi thì không có ai quấn lấy anh nữa.” Y Lai nói.
“Tôi không thất vọng.” Lâm Sắt nói, “Tôi rất vui.”
“A Thụy Tư tỉnh rồi?” Y Lai hỏi.
Y Lai đột nhiên hỏi vấn đề này, Lâm Sắt cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng vẫn lắc đầu một cái.
“A Thụy Tư không tỉnh, anh là nên cần thêm trân châu ngọc, không nên cần một người thế thân để phát tiết, không phải sao?” Y Lai nói.
Lâm Sắt sắc mặt đen xuống: “Cậu vì sao lại phải đem quá khứ nói đến khó nghe như vậy?”
“Lẽ nào đây không phải là sự thật sao?” Y Lai hỏi vặn lại.
Lâm Sắt phát hiện mình dĩ nhiên không có gì để nói, bởi vì quá khứ của hắn cùng y chính là khó nghe như thế.
“Anh muốn thế nào?” Y Lai hỏi.
Lâm Sắt nhíu mày.
“Tôi không muốn để cho Hạ Diễm biết thân phận thật của tôi.” Y Lai nói.
Lâm Sắt mày nhíu đến càng thêm lợi hại. Lúc chưa xác định được y chính là Y Lai, nhìn y ở trong lồng ngực Hạ Diễm, Lâm Sắt liền cảm giác được khó chịu. Mà hiện tại, hắn biết y chính là Y Lai, đồng thời là thê tử của Hạ Diễm, một màn thân mật của hai người liền hiện ra trước mặt hắn, khiến cho trong lòng hắn toàn là mùi ghen tuông. Ghen tuông kia quấy nhiễu đến hắn muốn phát điên.
“Tại sao?” Lâm Sắt trầm giọng nói.
Y Lai nghĩ đến câu trả lời tốt nhất, y tưởng đây cũng là đáp án Lâm Sắt mong đợi nhất. Trên mặt Y Lai lộ ra một ý cười, màu xanh lam trong mắt mang theo ánh ôn nhu dị dạng: “Bởi vì... tôi yêu anh ấy.”
Câu nói này như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Lâm Sắt. Lâm Sắt cảm giác được đau đớn một hồi, ngũ quan ôn nhu cũng biến thành vặn vẹo.
“RẦM” một tiếng, thân thể Lâm Sắt đột nhiên xuất hiện ở bên bờ, tiếp đó tấn tốc rời khỏi bể tắm. Bên trong bãi tắm to lớn, chỉ còn lại một mình Y Lai, chỉ còn âm thanh dịu nhẹ của gió biển.
Thân thể Y Lai dần dần chìm xuống nước, mặc cho nước biển tràn qua đỉnh đầu y.