Hạ Diễm nói: “Y Lý, mấy ngày nay em thay tôi chiêu đãi Lâm tiên sinh thật tốt.” Nói xong còn ở trên trán thanh niên hôn một cái, “Lâm tiên sinh là khách quý của chúng ta, mấy ngày nay cực khổ cho em rồi.”
Nam nhân rũ mắt xuống, trên mặt tựa hồ có hơi thẹn thùng, thấp giọng nói: “Không sao mà.”
Hạ Diễm đem người kia nửa ôm vào trong lồng ngực, rất thân mật. Lâm Sắt đứng một bên, ánh mắt u ám, trong lòng thổi qua một luồng khí lạnh, trầm thấp nặng nề.
Phòng khách rất nhanh chuẩn bị xong, Lâm Sắt tiến vào, mà Y Lai thì lại theo Hạ Diễm trở về phòng. Cửa phòng đóng lại, trên mặt Hạ Diễm vẻ sủng nịch đã hoàn toàn biến mất, hắn ở trên ghế sa-lông ngồi xuống, ánh mắt như có thâm ý đánh giá Y Lai: “Em biết Lâm Sắt?”
“Không quen biết, tôi chưa từng đến Đế Quốc, anh không tin thì có thể tra quá khứ của tôi.” Y Lai nói.
“Biểu hiện của em cũng không giống như cùng hắn qua lại thân mật, thế nhưng em lại có hài tử.” Hạ Diễm nói, rõ ràng là không tin y.
Y Lai có chút nghẹn lời: “Nếu như tôi nói tôi cũng không biết làm sao mà mang thai, thì anh có tin tôi không?”
“Lẽ nào đứa nhóc là của tên mập đáng chết kia?” Hạ Diễm nói.
“Anh nghĩ sao vậy???”
Hạ Diễm cau mày suy nghĩ một chút: “Chuyện đó quên đi, nón xanh đội như vậy thật quá đáng tiếc*.”
(*Đội nón xanh là việc bị phản bội á, ý anh Diễm là tình địch của mình mà là tên mập thì quá nhục rồi:D)
“Lâm Sắt sao lại muốn ở lại, còn chỉ đích danh em phục vụ?” Hạ Diễm vẫn cảm thấy nghi hoặc.
Y Lai trong lòng hồi hộp một hồi, sắc mặt lại lộ ra một nụ cười mê hoặc: “Lẽ nào bởi vì tôi quá đẹp?”
Mắt Y Lai dài nhỏ, đuôi mắt hơi hơi câu lên mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, đặc biệt là lúc y cười rộ lên như vậy, quả thật là trời sinh tuyệt sắc, khiến cho miệng lưỡi hắn khô không khốc. Hạ Diễm nhìn y, đột nhiên có loại kích động muốn đem y đặt ở dưới thân. Có điều phản ứng kia chỉ trong nháy mắt, Hạ Diễm rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Y Lai có chút thất bại, Hạ Diễm phòng thủ tâm tư quá giỏi đi!
“Lâm Sắt nói hình dáng tôi giống người quen của hắn. Hay là không phải vì ta quá đẹp, mà vì gương mặt đại chúng* này?”
(Gương mặt đại chúng*: khuôn mặt giống với người khác)
Hai người nói chuyện thật lâu, cũng không có đưa ra được kết luận.
“Mấy ngày nay, em phải cố gắng chiêu đãi Lâm Sắt, hắn muốn cái gì liền làm cái đó, nhất định phải làm cho hắn thư thái.” Hạ Diễm phân phó nói.
“Mấy ngày trước anh còn muốn đem hắn đánh cho một trận cơ mà?” Y Lai nói.
Hạ Diễm hoàn toàn không vì bị giễu mà quẫn bách: “Tôi hiện tại cũng muốn vậy, có điều thương nhân vì lợi ích nên nhẫn nại.”
Y Lai gật gật đầu: “Tôi sẽ khiến Hạ đại thiếu gia hài lòng.”
Hạ Diễm sờ sờ mái tóc hơi rối của Y Lai.
“Nhớ kỹ ước định của chúng ta lúc trước, tôi đội nón xanh một lần được rồi, không muốn đội nón xanh lần thứ hai.” Hạ Diễm nói. Ngữ khí của hắn cũng không đáng sợ, ánh mắt lại mang theo cảnh cáo.
Y Lai tiếp tục gật đầu.
Để khen thưởng cho Y Lai, hôm đó y được cơ hội ngủ trên giường, Hạ Diễm ngủ trên ghế sa-lông. Đêm đó, Y Lai ngủ như thế nào cũng không thấy an ổn, kỳ thực từ sâu trong nội tâm, y hẳn là không muốn nhìn thấy Lâm Sắt. Thế nhưng đây là công việc, là nhiệm vụ của y, y là Y Lai, y không thể trốn tránh. Hơn nữa Lâm Sắt đã hoài nghi, y càng trốn tránh, Lâm Sắt sẽ càng hoài nghi. Đây kỳ thực cũng là một cơ hội, một lần khiến cho Lâm Sắt hoàn toàn yên tâm, việc y cần làm là chứng minh chính mình là Y Lý, không phải là Y Lai.
Y Lai đem tư liệu trong chiếc nhẫn của Y Lý điều tra lại, đem quá khứ từ nhỏ đến lớn của Y Lý ghi tạc vào trong lòng. Y Lý nhát gan đơn thuần, thích ăn thích ngủ. Người như vậy, rất dễ sắm vai, thế nhưng diễn cũng rất khó. Bản tính Y Lai quá khó để sửa đổi.
Thời gian Lâm Sắt rời giường rất có quy luật, sáng sớm bảy giờ liền rời giường. Hạ Diễm và Y Lai cùng hắn dùng qua bữa sáng. Y Lai cảm thấy, kỳ thực Hạ Diễm cùng Lâm Sắt kỹ năng diễn xuất tốt hơn y nhiều. Rõ ràng là hai người chán ghét lẫn nhau, trên thương trường đấu đá đến một mất một còn, mà hiện tại, cư nhiên lại có thể cùng nhau dùng bữa sáng, bầu không khí ấm áp hài hòa, khách khí đến cực điểm.
Y Lai tự mình vùi đầu ăn cơm, đem chính mình ngụy trang thành kẻ tham ăn. Lúc y ngẩng đầu lên, liền cảm giác được Lâm Sắt đang nhìn mình. Y Lai cười rộ lên vẻ thiên chân vô tà*, Lâm Sắt vẻ mặt nhu hòa, cũng cười đáp Y Lai.
(Thiên chân vô tà*: Lương thiện, không có ác tâm)
Y Lai cảm giác như mình thấy quỷ. Trong quá khứ, Lâm Sắt chưa từng cười tươi như vậy với y, phần lớn là vô cảm.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Sắt cùng Y Lai ngồi lên phi cơ. Y Lai rất yên tĩnh ngồi đó, hai tay đặt phía trước, trên mặt lộ xuất vẻ ngây thơ, tựa như một nhóc con ngoan ngoãn, mang theo một chút mất tự nhiên. Y Lai nghĩ, nguyên lai Y Lý chính là dáng dấp kiểu này.
Ánh mắt Lâm Sắt đều là thỉnh thoảng rơi trên người y, hắn quan sát nhất cử nhất động của y. Tối hôm qua, hắn đã thu được tư liệu của vợ Hạ Diễm, từ lúc sinh ra, gia đình, tính cách, quá trình trưởng thành, đều được ghi chép rõ ràng. Từ ánh nhìn, cử chỉ đến tính cách, đều là hai con người hoàn toàn khác nhau, thế nhưng khi hắn nhắm mắt lại, lại có cảm giác như Y Lai đang ở cạnh bên.
Y Lai tự nhiên cảm giác được ánh mắt của hắn, y nghĩ mình hiện tại đang diễn vai Y Lý, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng: “Lâm tiên sinh, ngài nói hình dáng tôi giống một vị người quen của ngài? Là bạn hay là kẻ thù vậy?”
“Là bạn.”
“Là người mà ngài yêu mến sao?” Vẻ mặt Y Lai có chút hiếu kỳ.
“Không phải.” Lâm Sắt theo bản năng mà trả lời.
“Cậu thích gì?” Lâm Sắt chủ động hỏi.
“Tôi thích ăn vặt.” Y Lai nói.
Lâm Sắt lại hỏi mấy việc liên quan đến gia đình của Y Lý, Y Lai đều trả lời.
“Mẹ tôi mất sớm, sau đó cha tôi liền lấy mẹ kế. Lúc đầu, mẹ kế đối với tôi rất tốt, sau đó sinh em trai nữa, em trai tôi rất đáng yêu.” Y Lai nói.
“Cậu yêu Hạ Diễm sao?” Lâm Sắt hỏi.
“Yêu. Anh ấy đối với tôi rất tốt.”
“Nếu như tôi cùng Hạ Diễm, cậu sẽ chọn ai?”
“Tôi đã kết hôn cùng Hạ Diễm.” Y Lai nói. Y cảm thấy Lâm Sắt có chút lạ, những vấn đề này không giống với Lâm Sắt bình thường sẽ hỏi, giống như là bị động kinh ấy. Lâm Sắt hỏi một câu, y sẽ trả lời một câu.
Y Lai cùng Lâm Sắt ở trong thành phố đi dạo một vòng. Lâm Sắt đối với du ngoạn tựa hồ chẳng có chút hứng thú, hắn đầu tiên là hỏi dò Y Lai một phen, tiếp đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Y Lai nỗ lực diễn vai Y Lý, đồng thời đem sở thích của mình đổi hết, nỗ lực rửa sạch dấu vết Y Lai trên người mình.
Y còn nhân cơ hội mang Lâm Sắt đi trả thù. Giống như mang Lâm sắt đi ăn món hắn ghét nhất, thời điểm nhìn Lâm Sắt chán ghét đem những đồ ăn sền sệt nuốt xuống, Y Lai trong lòng đã hân hoan vô cùng. Y còn mang Lâm Sắt tới công viên, hai người cùng nhau ngồi trên vòng đu quay, nhìn Lâm Sắt thiếu kiên nhẫn, mà dáng vẻ cố nhẫn nhịn, tâm tình Y Lai càng thêm tốt, khóe miệng không khỏi câu lên.
Có điều y chính là cười ngây ngô đến ngốc nghếch như Y Lý.
Lâm Sắt đột nhiên ôm lấy Y Lai, Y Lai thân thể đột nhiên cứng lại, toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên.
“Cậu hình như rất vui vẻ?” Lâm Sắt nghiêm mặt nói.
Y Lai ngây thơ mà nhìn hắn: “Vậy à?”
Lúc đi xuống, Y Lai liền phóng ra ngoài trước.
“Y Lai.” Lâm Sắt đột nhiên kêu một tiếng.
Y lai theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, chỉ là đầu vừa quay lại một nửa liền cứng lại. Động tác phảng phất như chậm lại, đầu y rốt cuộc xoay lại. Nhìn Lâm Sắt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “Ngài nói cái gì?”
Tâm y bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Y biết Lâm Sắt đang cố thăm dò y.