“Baba, sao người đó giống baba quá vậy?” Nhóc con tâm hồn trong sáng, nghĩ gì liền nói đó.
Y Lai nắm chặt lấy tay Ai Nhĩ Duy Tư, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, cười nói: “Chắc là baba của con quá đẹp trai, cho nên ai cũng muốn phẫu thuật giống như baba vậy.”
Nhóc con bị baba gạt a. Lâm Sắt nhìn thấy một vệt tối tăm hiện nơi đáy mắt Y Lai. Nguyên nhân là do đâu, chịu khó suy nghĩ một chút liền đoán ra được. Y Lai ở Phong Thần tinh đem mạng ra cược để lấy giáp Hỏa Diễm, mà ở Đế Quốc, cư nhiên lại có người thay thế y hưởng thụ, nghĩ lại cũng thật buồn cười đi.
“Đến nhà Niết Phổ Đốn vạch trần hắn nhé?” Lâm Sắt đề nghị.
Y Lai cười nhạo một tiếng: “Vạch trần cái gì? Tôi cùng gia tộc Niết Phổ Đốn vốn không có quan hệ.”
“Y Đế Tư. Niết Phổ Đốn Y Đế Tư. Y chọn tên này cũng rất hay đó chứ.” Lâm Sắt nói, “Em sợ à?”
(Chú ý chú ý: Gia tộc nhà Y Lai là gia tộc Niết Phổ Đốn, nguyên cái họ là Niết Phổ Đốn á. Tên đầy đủ của Y Lai là Niết Phổ Đốn Y Lai, anh Y Lai là Niết Phổ Đốn A Thụy Tư, cha là Niết Phổ Đốn Ước Hàn Tốn:D Dài vờ lêu. <= Giải thích cho ai thắc mắc sao gia tộc mà không cùng họ.)
Những chuyện bê bối trước kia đối với Y Lai mà nói chính là một gánh nặng, y không phải là không để ý, mà là quá để ý, cho nên y sợ những người cùng huyết thống kia sẽ ngại y dơ bẩn.
Y Lai nắm tay Ai Nhĩ Duy Tư trực tiếp rời đi. Bọn họ đã xác định phương hướng rõ ràng, đi thẳng về cung điện của Đế Quốc. Lâm Sắt nhìn một lớn một nhỏ rời đi, miệng phun ra một cái tên: “Nặc Mạn Đại Đế...”
Tại phủ Niết Phổ Đốn.
Khắp nơi đều sáng rực ánh đèn, người hầu nối đuôi nhau ra vào, trên bàn đã bày đầy thức ăn. Phu nhân Niết Phổ Đốn trong tay bưng đầy trà bánh, giơ tay nhấc chân đều đoan trang thanh nhã, nụ cười nhã nhặn luôn treo trên gương mặt ôn hòa.
“Ước Hàn, bánh ngọt này là loại Y Đế Tư thích nhất đó. Tôi đã lâu không làm, mùi vị không biết thế nào, ông nếm thử trước nhé?!”
Tâm tình công tước cũng rất tốt: “Lão bà, tôi cũng thích mà bà không làm. Này vẫn là tôi được thơm lây đứa bé kia thôi a.”
Phu nhân thân mật lườm công tước một cái, lão vội vã chọn một cái bánh nhỏ bỏ vào miệng, tiếp đó liên tục tán thưởng. Phu nhân bị lão chọc cho cười thành tiếng.
“Ước Hàn, sao đứa bé kia còn chưa đến?”
“Vẫn còn nửa giờ nữa mới đến giờ hẹn mà.”
“Liệu có khi nào đứa bé kia không đến không?”
“Phu nhân, bà phải tin tưởng A Thụy Tư chứ. Nó đã đáp ứng sẽ đem đứa bé kia về mà.”
Hai người liên tục xem đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Phu nhân nhịn không được lại mở quang não xem ảnh, ánh mắt cũng dần nhu hòa. Kim đồng hồ điểm đúng ba giờ, người máy liền thông báo: “Công tước, phu nhân, thiếu gia cùng bạn của ngài ấy đã đến.”
Hai người vội vã đứng lên, hai thanh niên giống nhau như hai giọt nước cùng sóng vai bước vào. Ánh mắt phu nhân cùng công tước ngay lập tức rơi trên người con trai bên cạnh A Thụy Tư. Thanh niên đó mặc một bộ âu phục thời thượng, tóc đỏ mắt xanh, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, cùng A Thụy Tư đứng chung một chỗ, nhìn qua là đoán được đảm bảo có quan hệ huyết thống.
Phu nhân kích động đến không nói được, hai tay ôm chặt lấy cánh tay công tước.
“Y Đế Tư, hoan nghênh hoan nghênh.” Công tước cố trấn tĩnh lại, mỉm cười nói.
“Công tước, chào ngài.” Y Đế Tư nói.
“Y Đế Tư, đừng khách khí, mời ngồi.”
Y Đế Tư hiểu ý ngồi xuống bên cạnh phu nhân. Ánh mắt phu nhân chăm chú nhìn y, một lát sau mới hồi thần hồi thanh: “Cậu bé, bác có thể ôm con một chút không?”
Y Đế Tư thân sĩ* nói: “Tất nhiên là được ạ, phu nhân, cháu rất vinh hạnh.”
(Thân sĩ*: Ga lăng, khí khái đàn ông:D)
Nói xong liền ôm lấy phu nhân một hồi.
Phu nhân tự tay gắp mấy cái bánh ngọt cho y: “Y Đế Tư, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có thể là hai mươi bảy tuổi.” Y Đế Tư nói.
“Có thể?”
“Cháu được ba mẹ nuôi thu dưỡng, không biết đã phát sinh chuyện gì, ký ức trước kia có chút mơ hồ.”
Hai tay phu nhân nắm lại thật chặt: “Cháu được thu dưỡng lúc mấy tuổi?”
Y Đế Tư suy nghĩ một chút: “Chắc là lúc mười tuổi, hai người ấy nhặt được cháu ở cạnh biển.”
Phu nhân nhìn công tước, tiếp đó hít vào một hơi thật sâu.
“Ước Hàn, giám định gen...”
“Mẹ, Y Đế Tư mới vừa làm việc xong nên hơi đói bụng, để cậu ấy ăn cơm. Ăn xong chúng ta cùng tán gẫu.” A Thụy Tư đánh gãy lời phu nhân.
Y Đế Tư không khỏi liếc nhìn A Thụy Tư, sắc mặt A Thụy Tư bình đạm không chút biến đổi, trong lòng Y Đế Tư mới hơi yên ổn một chút: “Cháu không sao. Phu nhân, công tước, đừng để bị đói a, cùng dùng cơm đi.”
Trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh lại.
Sau khi dùng bữa xong, Y Đế Tư không lập tức rời đi, mà bị A Thụy Tư lôi kéo tán gẫu, vô cùng thân mật. Nội dung tán gẫu chủ yếu là những sở thích cùng những chuyện lý thú trong quá trình trưởng thành của Y Đế Tư. Phu nhân đem từng câu chữ kia ghi ở trong lòng, tinh tế thưởng thức.
Sắc trời dần tàn, A Thụy Tư đưa Y Đế Tư rời đi.
Hai người song song đi về phía cửa lớn.
“Tiên sinh, cảm tạ ngài cùng hai vị trưởng bối đã chiêu đãi.” Y Đế Tư nói.
“Không cần khách khí, bọn họ cũng rất muốn gặp cậu.” A Thụy Tư nói.
“A Thụy Tư tiên sinh, có một chuyện tôi muốn hỏi ngài.”
“Nói đi.”
“Ngài cố ý đến Lam tinh tìm tôi, rốt cuộc là tại sao vậy?”
A Thụy Tư do dự một chút: “Tôi có một đứa em trai, khi còn bé bị lạc đường.”
“Ngài nghĩ tôi là em trai ngài?”
“Y Đế Tư, cậu không cần khách khí với tôi như thế, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.”
“A, vậy chắc ngài càng hy vọng tôi gọi ngài là ca ca đi?”
“Y Đế Tư...” A Thụy Tư cau mày.
Y Đế Tư nở nụ cười: “Tôi đùa chút thôi. Đến đây được rồi, ngài trở về đi.”
Ở một nơi khác, mãi đến tận khi bóng lưng Y Đế Tư hoàn toàn biến mất, công tước cùng phu nhân mới thu hồi ánh mắt, lại liếc mắt nhìn nhau.
“Y Đế Tư... là con trai của chúng ta sao? Trời ạ, Ước Hàn, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Nếu như là mơ, chỉ mong đừng bao giờ tỉnh.”
“Ước Hàn, con của chúng ta lạc ở bờ biển, sau đó được người ta cứu, khả năng xảy ra chuyện như vậy là bao nhiêu?”
Tay công tước Niết Phổ Đốn run lên một hồi, trầm mặt không nói. Ông đang cố gắng kìm nén tâm tình chính mình, sợ rằng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
“Làm giám định gen đi.” Công tước nói.
“Vừa nãy sao A Thụy Tư lại ngăn cản tôi chứ?”
“A Thụy Tư ngăn cản bà?”
“Tôi không thể chờ đợi được nữa muốn biết sự thật, cho nên tôi muốn lập tức mang Y Đế Tư đi làm giám định gen, thế nhưng A Thụy Tư lại cắt ngang lời tôi.”
“Hay là con trai sợ bà dọa sợ đứa nhỏ Y Đế Tư kia?”
“Trời ạ, tôi ngốc như thế sao? Ngàn vạn lần không thể dọa đến đứa bé kia. Qua nhiều năm như vậy, không biết nó đã ngậm bao nhiêu đắng cay rồi... Nếu như nó thật sự là con trai chúng ta, tôi nhất định phải đem những thứ tốt nhất cấp cho nó.” Phu nhân kích động nói, “Cũng không biết A Thụy Tư có nói cho đứa nhỏ kia chuyện của chúng ta chưa?”
“Phu nhân, đừng kích động.” Công tước nói, “A Thụy Tư trở về rồi kìa.”
A Thụy Tư tỉnh lại đã được ba năm, cải tử hoàn sinh, gen bệnh trong người cậu tựa hồ đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại A Thụy Tư quanh năm chìm đắm trong công việc, bởi vì thân thể chuyển biến tốt, rất nhiều chuyện cậu tự tay làm, tìm kiếm vật liệu, kiểm tra cơ giáp. Năm năm qua*, cậu đã hoàn toàn thay đổi, da dẻ trắng trẻo khỏe mạnh, tay đã có bắp thịt, ngũ quan góc cạnh, từ một thanh niên mỏng manh đã biến thành nam nhân khỏe mạnh cường tráng.
(Năm năm qua*: Có thể mọi người thắc mắc là A Thụy Tư tỉnh lại cách đây ba năm, mà lại thay đổi hình thể từ năm năm trước? Thật ra tui cũng không hiểu, chắc là tác giả nhớ nhầm á.)
(Hiên Dư: Mẹ ơi A Thụy Tư là công @@ Tam quan của t sụp đổ rồi T.T)
“A Thụy Tư, Y Đế Tư về rồi hả?”
“Mẹ, con đưa cậu ấy lên phi cơ rồi.”
Phu nhân gật đầu: “Chờ nhóc ấy về đến nhà thì báo mẹ một tiếng.”
“A Thụy Tư, rốt cuộc sao con lại tìm được Y Đế Tư vậy?”
A Thụy Tư chần chừ một hồi, rốt cuộc quyết định đem tâm sự mà cậu giấu sâu trong nội tâm nói ra.
“Cha, mẹ, hai người biết đến tột cùng là cái gì làm cho con sống lại không?” A Thụy Tư hỏi.
“Lâm Sắt.” Công tước nói. Thế nhưng Lâm Sắt làm thế nào, bọn họ cũng không biết.
Nói đến Lâm Sắt, phu nhân lại nhớ đến chuyện xưa: “Đứa nhỏ này đã rất lâu không đến đây... Nó đối với con...”
“Mẹ, Lâm Sắt không ở Đế Quốc.”
“Kỳ lạ, nó bận rộn gì sao?”
“Mẹ, con cùng Lâm Sắt là chuyện của mấy năm trước, con đã cùng anh ấy nói rõ mọi chuyện, đồng thời cũng đã nhất trí, chúng con chỉ thích hợp làm bằng hữu.” A Thụy Tư nghiêm túc nói.
“Được rồi, mẹ không nói nữa. Cái thằng nhóc này...”
“Mẹ, chính là trân châu ngọc khiến cho con cải tử hoàn sinh, ngọc bảy màu của Giao Nhân. Có một lần con vô tình thấy được ảnh của người đã hiến tặng trân châu kia**, cho nên con cảm thấy người đó chính là Y Lý*, Y Lý đã cứu con, em ấy không có chết.”
(Y Lý*: Nhũ danh khi còn nhỏ của Y Lai. Ai không nhớ có thể coi lại chương 5
**: Nhìn thấy chính là lúc lục ipad cái thấy đoạn video Lâm Sắt XXX Y Lai á, thấy người trong video giống mình quá nên đoán người đó là Y Lý => Chương 34)
“Y Lý cứu con? Trời ơi, sao con không nói với mẹ?” Phu nhân cả kinh kêu lên.
“Những chuyện này phần lớn đều chỉ là suy đoán của con, bởi vì trân châu ngọc là của Y Lý tặng con, con kết luận là Y Đế Tư phần lớn là dựa vào trực giác. Con sợ đây là giả, mọi người đã đau khổ quá nhiều rồi, con không muốn hai người hy vọng, rồi lại để hai người đau khổ thêm lần nữa.”
“Sau đó thì sao?” Công tước hỏi.
“Con tìm em ấy đã bốn năm*, mãi đến tận hai năm trước mới có một chút manh mối, sau đó manh mối ấy lại đứt đoạn. Thời điểm tưởng như cả đời này cũng sẽ không tìm được em ấy, con lại nhìn thấy em ấy trên tivi. Y Đế Tư là diễn viên mới nổi ở Lam Tinh. Con tìm đến em ấy, sau đó mời em ấy đến Đế Quốc phát triển sự nghiệp.
(*Lại là vấn đề năm:“>> A Thụy tư tỉnh lại lúc ba năm trước, vậy mà tìm Y Lai đã bốn năm. Mấy bạn có thể hiểu là đang tìm -> ngủm -> được cứu dậy, tìm tiếp -> tổng cộng là bốn năm.)
“Con cảm thấy đứa nhỏ kia chính là người chúng ta đang tìm sao?”
“Giống như đúc.”
“Thế nhưng con lại nghi ngờ. A Thụy Tư, nói cha nghe, sao con lại không chắc chắn như vậy?” Công tước hỏi.
“Bởi vì ánh mắt. Ánh mắt của người cứu con cùng Y Đế Tư không giống nhau.”
Tại hoàng cung của Đế Quốc.
Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư giao cho thị nữ, một thân một mình đi gặp hoàng đế.
Cung điện xa hoa mà vắng lặng, trên chiếc ngai đúc bằng vàng, có một nam nhân dáng người cao lớn. Năm năm qua, dung mạo Nặc Mạn Đại Đế cũng không thay đổi nhiều, chỉ là thêm chút trầm ổn cùng uy nghiêm, chỉ cần một cái quét mắt, bất nộ tự uy*.
(bất nộ tự uy*: dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.)
“Bệ hạ.” Y Lai hướng về phía Nặc Mạn Đại Đế cúi người chào, tiếp đó đưa tay ra. Trên tay y có một chiếc hộp màu đen.
Ánh mắt Nặc Mạn Đại Đế lưu luyến trên gương mặt Y Lai, tựa hồ phải đem dung mạo y từng chút từng chút khắc vào trong lòng, không muốn buông tay. Y Lai bị ánh mắt của hắn nhìn đến cực kỳ khó chịu.
“Bệ hạ.”
“Y Lai, lại đây.” Nặc Mạn Đại Đế nói.
Y Lai đi tới phía trước một bước.
“Đến bên cạnh tôi này.” Nặc Mạn Đại Đế nói.
“Bệ hạ, này không thích hợp.”
Nặc Mạn Đại Đế không khỏi ha ha cười: “Y Lai, có cái gì không thích hợp? Em trước đây không phải vẫn thường bên cạnh tôi sao?”
“Đó là trước đây.”
“Em có ý gì?”
“Trước đây chúng ta là bằng hữu. Hiện tại, ngài là quân, tôi là thần.”
Sắc mặt Nặc Mạn Đại Đế không khỏi đen.
------------------------------------------------------
Hiên Dư: Xin lỗi mọi người nha, chương này tui chen ngang nhiều quá T.T Tui là sợ mý người đọc hông hiểu nên ý kiến chút:“< *Tự vả hai cái* Có thể là do tác giả nhớ nhầm năm:>> cũng có thể tác giả đại nhân có ý đồ riêng mà mắt chó tui nhìn không ra:“>> Bạn nào hiểu cầu giải thích:“>