Y Lai nhìn về phía dã thú rời đi, mắt hơi nheo lại. Tâm tình tự nhiên không tốt chút nào, Y Lai đã nhận ra con sư tử kia. Y không biết vì sao Lâm Sắt lại ở đây, còn hóa thành hình thú chơi đùa cùng Ai Nhĩ Duy Tư. Nhìn Lâm Sắt cùng Ai Nhĩ Duy Tư thân mật, Y Lai có loại cảm giác cục cưng bị người ta lừa đi, vừa bực vừa phiền, các loại tâm tình đan dệt. Điều này khiến sắc mặt của y càng không dễ nhìn.
Ai Nhĩ Duy Tư từ trên giường bò xuống, tiếp đó đi tới bên người Y Lai, cúi đầu, một bộ dáng dấp hối lỗi, kéo góc áo Y Lai, lấy lòng nói: “Baba...”
Y Lai không để ý tới nhóc.
Ai Nhĩ Duy Tư càng thêm thấp thỏm bất an, lấy dũng khí lại gọi một tiếng: “Baba.”
Y Lai rốt cuộc thu hồi tầm mắt, nhìn tiểu quỷ đứng trước mặt mình: “Biết sai chưa?”
Tiểu gia hỏa gật đầu liên tục, còn thiếu đem đầu dập xuống đất nữa thôi.
“Sai ở đâu?” giọng điệu Y Lai không chút gợn sóng hỏi.
Ai Nhĩ Duy Tư suy nghĩ một chút: “Không nên chơi cùng thú bông đến khuya như vậy.”
“Thú bông?” Sắc mặt Y Lai trở nên vô cùng quái dị.
“Đó là thú bông baba tặng cho con... Nó còn biết chạy nhảy, con rất thích...” Ai Nhĩ Duy Tư điềm nhiên nói.
Khóe miệng Y Lai không khỏi giật giật. Đem người nắm quyền gia tộc Wilson xem như thú bông, cũng chỉ có mình con trai xuẩn ngốc của y làm được thôi.
“Hắn không phải thú bông, mà là con người.” Y Lai kiên nhẫn nói.
Ai Nhĩ Duy Tư ngẩng đầu lên, hiển nhiên có chút mơ hồ, đương nhiên còn có chút không tình nguyện.
“Baba, nó thật sự chơi rất vui mà...” Ai Nhĩ Duy Tư giãy giụa nói.
“Con sau này không được chơi cùng hắn nữa.” Y Lai nói, hiển nhiên không muốn nhiều lời, liền lấy một cái cớ, “Nếu không nó sẽ cắn cái mông của con.”
Ai Nhĩ Duy Tư theo bản năng sờ sờ mông nhỏ. Nhóc thất kinh, đầu lắc lắc sau nhịn không được lại bĩu môi, baba rõ ràng muốn lừa nhóc...
Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm về trên giường, tiếp đó nằm xuống bên cạnh nhóc. Trên ban công ngoài cửa sổ, có một bóng người đứng đó, gương mặt bị bóng tối che khuất, không thấy rõ biểu tình.
Chờ sau khi Ai Nhĩ Duy Tư ngủ say, Y Lai liền rời giường, liếc mắt về cửa sổ, đi vào phòng khách. Lâm Sắt cũng đi theo, ở bên người Y Lai ngồi xuống.
“Tự ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp, Lâm tiên sinh, đây là phạm pháp đó.” Y Lai khoanh tay, nhìn Lâm Sắt, nhíu mày nói.
“Em có thể báo cảnh sát.” Lâm Sắt nói.
Y Lai cầm lấy điện thoại. Y mân mê điện thoại trên tay hai lần, lại ném về chỗ cũ: “Chuyện giáp Hỏa Diễm, tôi nợ anh.”
Lâm Sắt cũng không để tâm đến đề tài Y Lai đang nói: “Có phải em cần giáp Hỏa Diễm để thoát khỏi sự khống chế của hoàng đế không? Khi nào em trở lại Đế Quốc?”
“Anh cũng muốn giáp Hỏa Diễm sao? Cũng đúng, bệ hạ có trong tay thứ này, Đế Quốc sẽ càng lớn mạnh. Quyền lực hoàng tộc mạnh hơn, sẽ không phụ thuộc vào mấy người các anh nữa. Chuyện này đối với mấy tay thương nhân như anh cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.”
“Y Lai, em lại xem tôi là cái dạng như vậy sao? Chỉ cần em và Ai Nhĩ Duy Tư sống thật tốt là được rồi. Gia tộc Wilson đối với tôi mà nói chỉ là trách nhiệm. Thế nhưng đối với tôi, trách nhiệm, địa vị, hay là quyền thế, đều không thể sánh bằng em.”
Những lời tâm tình này thực rất êm tai, thế nhưng Y Lai lại nổi hết cả da gà.
“A Thụy Tư vẫn đang tìm em. Bọn họ chưa từng quên em.” Lâm Sắt nói.
Sắc mặt Y Lai đen xuống. Đây là nhược điểm của y, bị y chôn giấu nơi sâu thẳm nhất, bây giờ liền cứ như vậy bị Lâm Sắt lôi ra ánh sáng.
“Lâm Sắt, anh không phải là đáng ghét bình thường đâu.” Y Lai nói, “Tôi chỉ là đang lợi dụng anh, cái tôi muốn chính là giáp Hỏa Diễm. Bất luận quá khứ đã từng như thế nào, thế nhưng tôi đã quên rồi! Cho dù sống lại một lần nữa, tôi cũng không thể yêu anh!”
Y biết đối với Lâm Sắt đây là một sự sỉ nhục. Nhìn vẻ mặt Lâm Sắt biến hóa, Y Lai cảm giác mình đã đạt được mục đích rồi.
Y Lai vừa định xoay người, đột nhiên lại ngã vào lồng ngực ấm áp, một nụ hôn nhanh chóng hạ trên cổ y. Y Lai định phản kháng, người phía sau đã hóa thành bóng đêm, biến mất không thấy tăm hơi.
(Hiên Dư: a lêu lêu mấy bạn xôi thịt hụt:D))
Nụ hôn nóng rực kia tựa hồ rơi vào vị trí mẫn cảm, sắc mặt Y Lai lúc đỏ lúc trắng. Sau đó đột nhiên chà mạnh vị trí kia, như muốn xóa đi ấn kí người kia lưu lại.
Sau khi Lâm Sắt rời đi, Y Lai cảm thấy căn nhà bỗng trống vắng, thanh lặng. Y Lai trở về phòng, ở bên người Ai Nhĩ Duy Tư nằm xuống.
Có thể vì chuyện ở đảo Hải Na mấy ngày trước, hay là vì Lâm Sắt, những tâm tư tận đáy lòng Y Lai rốt cuộc cũng bạo phát. Y mơ thấy những giấc mộng rất hỗn loạn.
Y mơ thấy A Thụy Tư – người thanh niên có tướng mạo cực kỳ giống y đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt ôn nhu hiền hòa nhìn y. Y Lai vốn cho rằng mình ganh tị với A Thụy Tư, chán ghét cậu yên bình lớn lên, yên bình mà sống, chán ghét cậu được cha mẹ hết lòng yêu thương, chán ghét cậu có nhiều bằng hữu, chán ghét vô cùng... Mà y, thay thế cậu chịu rất nhiều đau khổ, y không có bằng hữu, không có người thân, giống như sinh vật nhỏ bé trong bóng tối cô đơn, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng trở thành hi vọng xa vời. Chỉ là hiện tại, nhìn cậu, Y Lai cũng không có quá chán ghét. A Thụy Tư hướng về phía cậu xòe tay ra, Y Lai muốn đi tới, giấc mộng này liền tan biến...
Giấc mộng thứ hai có chút mãnh liệt. Y nằm trên giường, một người đàn ông đè trên người y, gặm nhấm cổ của y. Thân thể y cứ như có ngàn vạn con kiến đang bò, nam nhân trói buộc y, y không thể chạy trốn. Một khắc dục hỏa đó, y thấy gương mặt của nam nhân.
Đó là gương mặt Lâm Sắt, cũng là một cơn ác mộng. Y Lai đột nhiên bật dậy, mồ hôi thấm ướt trán, nhưng trong lòng cũng không có bài xích, trái lại cũng có chút cảm giác trầm luân...
Y tự cho rằng mình ghét A Thụy Tư, thế nhưng thật sự y không ghét. Y cho rằng mình ghét Lâm Sắt, mà lại mơ như vậy... Lẽ nào... Nhận ra điều này khiến Y Lai có chút bất an, trong lòng y đã âm thầm quyết định, sau này nhất định phải cách xa Lâm Sắt một chút.
Hôm sau, Y Lai cùng tên béo nói chuyện đại sự. Chuyện lần này vô cùng tư mật, cả Ai Nhĩ Duy Tư cũng bị đưa đi chỗ khác.
Tên mập ngồi trên sô pha, nhìn Y Lai, có chút thấp thỏm bất an.
Y Lai đem một chiếc hộp sắt đưa đến trước mặt gã. Tên mập chà xát tay, không được tự nhiên nói: “Đại ca, cậu là có ý gì đây?”
“Đây là giáp Hỏa Diễm, mang cho Nặc Mạn Đại Đế.” Y Lai nói ngay vào trọng tâm.
Mấy năm qua, tên mập tuy rằng tự xưng là bạn bè của Y Lai cùng với nhóc con, thế nhưng luận về thân phận, giữa bọn họ trước sau vẫn có ngăn cách.
“Tôi sẽ mang cho bệ hạ.” Hắn nói.
“Cảm ơn.” Y Lai nói. Mấy năm qua, y nuôi Ai Nhĩ Duy Tư, còn phải thực hiện nhiệm vụ, tên mập xác thực giúp y rất nhiều.
Khí chất hèn mọn của tên mập biến mất, lộ ra một nụ cười nhạt nhòa: “Bệ hạ muốn tôi ở bên cạnh cậu vốn là để bảo vệ và chăm sóc cậu.”
Y Lai không nói gì thêm. Vẫn là giám sát đi?
Tên mập rất nhanh đã có câu trả lời chính xác: “Y Lai, bệ hạ muốn gặp cậu.”
Y Lai dựa trên ghế sa – lông, thở ra một hơi thật sâu. Y vốn là không muốn trở lại chỗ đó, thế nhưng bây giờ nhìn lại, trốn cũng không thoát.
Hôm sau, ba người liền thu thập xong, ngồi trên phi thuyền trở về Đế Quốc. Ai Nhĩ Duy Tư sinh ra ở Phong Thần tinh, đối với nhóc mà nói Đế Quốc chỉ là một khái niệm, là một thế giới xa lạ, cho nên nhóc vẫn có chút chờ mong.
Trong phi thuyền có phòng nhỏ, ba người thuê một phòng. Ai Nhĩ Duy Tư mặc áo trắng mũ sam, dưới thân mặc quần đen, chân mang đôi ủng nhỏ, cục thịt nhỏ nay đã có chút khí chất khốc suất. Bởi vì lạ lẫm, nhóc vẫn không chịu hảo hảo ngồi, cứ ở trên người Y Lai bò tới bò lui.
Tinh lực Y Lai không bằng nhóc, đến tối liền ngủ thiếp đi. Ai Nhĩ Duy Tư nằm ở bên người Y Lai, thấy baba nhóc ngủ, liền lén đi ra ngoài.
Ánh mắt của nhóc nhìn xung quanh, cuối cùng rơi vào căn phòng sát vách. Nhóc chần chừ một chút, đưa tay ra gõ gõ cửa. Cửa từ bên trong mở ra, Ai Nhĩ Duy Tư đầu tiên là thấy được một đôi chân, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên, rốt cuộc thấy được gương mặt của người kia.
Ai Nhĩ Duy Tư nhìn hắn, ánh mắt màu xanh hơi lộ ra nghi hoặc.
“Chú có thấy “mập mạp” của cháu không?” Ai Nhĩ Duy Tư chống cằm hỏi, nhóc rõ ràng có cảm giác “mập mạp” đang ở đây.
Lâm Sắt có loại dự cảm xấu, hắn ngồi xổm xuống, đối diện Ai Nhĩ Duy Tư: “Mập mạp là ai?”
“Một con thú bông rất lớn, toàn thân đầy lông. Cái tên đó là cháu vừa nghĩ ra đấy.” Ai Nhĩ Duy Tư vui vẻ nói.
Trên mặt Lâm Sắt có chút không dễ chịu, ánh mắt hắn lóe lóe: “Chú dẫn cháu đi tìm nhé?!”
Ai Nhĩ Duy Tư xua xua hai bàn tay nhỏ bé: “Không đi đâu! Baba tỉnh lại sẽ không tìm thấy cháu mất.”
Lâm Sắt quay đầu nhìn một chút: “Vậy cháu muốn ăn gì không?”
Trong mắt Ai Nhĩ Duy Tư lóe ra một tia sáng, rất nhanh lại nghĩ đến Y Lai mà nói: “Không thể ăn đồ của người lạ.”
Lâm Sắt xoay người đi vào trong phòng, tiếp đó còn đóng cửa lại. Ai Nhĩ Duy Tư quay về trong tiếc nuối,, đi chưa được hai bước, phía sau đột nhiên có động tĩnh, Ai Nhĩ Duy Tư quay đầu, liền nhìn thấy mập mạp uy phong lẫm liệt đứng sau lưng nhóc. Trong lòng Ai Nhĩ Duy Tư kinh hỉ, vội vã nhào tới, khuôn mặt nhỏ không ngừng dụi trên da lông mềm mại.
Hùng sư đứng ở đó, tùy ý cho vật nhỏ lăn lộn trên người mình. Chờ nhóc chơi đủ rồi, liền đem nhóc đặt dựa vào người mình, để yên cho nhóc ngủ.
Chờ Ai Nhĩ Duy Tư ngủ hoàn toàn, Lâm Sắt liền biến thành hình người, cẩn thận từng li từng tí đem nhóc ôm vào trong ngực. Lâm Sắt đi tới trước cửa phòng Y Lai, vừa định đẩy cửa, cửa liền từ bên trong mở ra. Y Lai đứng ở đó, đôi mắt xanh nhìn hắn.
“Lâm Sắt, khá khen cho nghị lực của anh.” Y Lai giễu cợt nói.
Lâm Sắt không nói gì, Y Lai đưa tay ra muốn ôm con trai về. Lâm Sắt cũng không buông tay, Y Lai xoay người liền đi vào, Lâm Sắt cũng đi theo.
Y Lai chỉ chỉ giường, Lâm Sắt liền đem Ai Nhĩ Duy Tư thả xuống, tiếp đó đắp chăn cho nhóc.
“Mập mạp?” Giọng điệu Y Lai giễu cợt, hiển nhiên y đã thấy tận mắt mọi chuyện phát sinh.
Lâm Sắt không chút lúng túng, lại hỏi: “Em thích không?”
“Anh có ý gì?”
Y Lai vừa dứt lời, Lâm Sắt ở trước mặt hắn biến thành hình thú, tiếp đó ở bên chân y nằm xuống: “...”
Hai ngày sau, phi thuyền đáp xuống Đế Quốc.
Y Lai kéo tay Ai Nhĩ Duy Tư, bước lên vùng đất đã ly biệt bốn năm, loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Y Lai ngẩng đầu lên, trên màn ảnh truyền hình hiện lên hai gương mặt vô cùng quen thuộc.
Một gương mặt y đã gặp nhiều lần trong mơ, còn một gương mặt y đã thấy vô số lần trong gương.
“Cơ giáp chi thần A Thụy Tư và ảnh đế Y Đế Tư* cùng tham gia lễ khai mạc giải đấu Cơ Giáp. Tướng mạo hai người khá giống nhau, trông có vẻ rất thân mật, từ đó có thể đoán ra quan hệ của hai người.”
(Y Đế Tư*: Mọi người còn nhớ Y Lý có ngoại hình giống hệt Y Lai không, là vợ sắp cưới thật của Hạ Diễm sau này được Nặc Mạn Đại Đế xem như thế thân của Y Lai á. Tui nghĩ sau này ẻm lấy tên giả là Y Đế Tư rồi đi đóng phim => thành ảnh đế:>> Cẩu huyết)
------------------------------------------
Hiên Dư: Lâm Sắt đúng là âm hồn bất tán, không đâu không xuất hiện:>> Y Lai ơi kiếp này em coi như không rời khỏi vòng tay của tên phúc hắc kia rồi:>> Thuyền Diễm – Lai chính thức chìm:>>