Đã một tháng rồi ba mẹ đi du lịch mất tung mất tích, Thanh Nhi biến thành cô bé mồ côi thường xuyên bị anh hai ức hiếp. Sáng sớm tinh mơ, cửa phòng ngủ theo thường lệ bị đẩy ra, gấu bông bị tước mất và “chỏm” một ly nước tạt thẳng vào mặt.
Thanh Nhi lười nhác giơ tay chùi chùi mặt, lè lưỡi liếm quanh khoé miệng một vòng lại hé mắt mơ màng nhìn ai đó ngồi ở đầu giường mình, phẩy tay lèm bèm. “Đi đi, hôm nay em được nghỉ.”
“Nghỉ học cũng phải dậy.” Trần Kha Dương lạnh giọng, thấy cô đang cố chui vào chăn liền nghiêng người bế lên quăng xuống sàn.
Mông tiếp đất đau đến nhe răng, Thanh Nhi bực dọc ngồi bật dậy túm lấy quần anh ta, hung hăng giật mạnh. “Có tin em tuột quần anh không hả?”
Ánh mắt Trần Kha Dương nheo lại nguy hiểm, phủi tay cô ra như phủi rác, nghiêm túc nhìn cô. “Em còn không ngoan ngoãn anh sẽ nhấn em vào bồn cầu.”
Mặt Thanh Nhi nổi đoá, một cú dứt điểm đem anh ta đè dưới giường, giơ tay bóp cổ, phì phì nước bọt vào mặt. “Bồn cầu hả? dám đe doạ em hả? bây giờ em sẽ giết chết anh, sau đó chặt ra từng khúc nhét vào bồn cầu.”
Trần Kha Dương không chút khó chịu, hai tay anh ta gọn gàng nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoay người xuống giường hai bước dài quăng Thanh Nhi vào bồn tắm, mở vòi nước, từ trên cao nhìn xuống nhếch môi trêu tức. “Bằng sức của em?”
Thanh Nhi nhìn bóng lưng anh ta thản nhiên bỏ đi, tức đến xì khói đầu, đập mạnh tay vào thành bồn hét to. “Trần Kha Dương, em thề sẽ thu phục anh.”
Ai kia thấy vậy khẽ cười nói. “Cẩn thận cái tay em kìa.”
Thanh Nhi cúi đầu giơ tay lên nhìn, khốn khổ phát hiện ra một mảnh tím bầm, cô rống giận. “Trần Kha Dương, anh hãy nhớ lấy, em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa.”
Bực bội mặc đại một cái váy rộng thùng thình, Thanh Nhi đi dép lê lẹp xẹp đến bàn ăn lạnh lùng kéo phần sandwich và sữa của mình đến góc bàn, cúi đầu vừa bấm điện thoại vừa ăn không đếm xỉu tới ai kia.
Khoé môi Trần Kha Dương khẽ cong, ngẩng đầu nhìn vẻ giận dỗi của ai đó rồi cầm áo khoát đi ra cửa. Lúc đi ngang qua người cô còn cố tình dừng lại nựng má cô một cái, nhẹ giọng mắng. “Tiểu yêu tinh.”
“Yêu tinh cái đầu mi.” Thanh Nhi lập tức đáp trả không chút nhân nhượng.
Trần Kha Dương bật cười một tiếng, đi nhanh ra cửa.
Thanh Nhi nhìn bóng lưng ngạo nghễ của anh ta, tức giận quăng cái bánh sandwich, không cách nào nhịn được vỗ bàn. Không tha cho anh, nhất định phải thu phục đại ma đầu đáng ghét này.
Cứ như vậy cả ngày bức bối trong người, nhịn đến trưa thì lòng lại ngứa ngáy râm ran, cuối cùng quyết định thay váy chạy đến công ty quậy phá anh ta một trận.
Đứng trước cửa phòng làm việc Thanh Nhi vươn tay cầm lấy cầm cửa, vẻ mặt lộ ra nụ cười tinh quái, bật tung cửa nhảy vào, hô to. “Supp..” Ủa, sao vắng tanh vậy?
Cô ngây người nhìn ngó một vòng, thật sự không có ai cả nhưng vừa rồi thư kí nói anh hai đang ở trong phòng mà.
Thanh Nhi khó hiểu đi đến bàn làm việc, hồ sơ còn đang mở, máy tính còn sáng đèn, rõ ràng có người vừa ở đây nhưng sao..
“A~.. Dương.. nhẹ thôi~ a~ ư~ phạch phạch.. ưm~ phạch...”
Thanh Nhi (-_-) đây là âm thanh gì?
Cô xoay đầu nhìn cửa phòng nghỉ gần đó, chân tự động di chuyển đến cửa phòng, nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra một khe nhỏ.
Cảnh tượng vĩ đại nhất đối diện tầm mắt, hai cặp mông loã lồ trắng nõn, côn thịt to lớn ở giữa xuyên lên xuyên xuống..
Thanh Nhi đứng hình, hoàn toàn chết lặng tại chỗ, mắt trợn tròn.
Cái đó..
Cô đang xem phim sex trực tiếp sao?
“A~ Dương.. chậm thôi.. ư~ a~ a~”
Âm thanh kích tình này, Thanh Nhi thật muốn xông vào đập thẳng túi xách lên đầu bọn họ.
Bộ các người tưởng tôi là không khí hả?
Nhưng sự thật là họ không thể nhìn thấy cô, còn cô trực diện nhìn thấy họ giao cấu..
Tim Thanh Nhi đập thình thịch thình thịch, mới nhìn một lúc mà miệng lưỡi khô khốc, muốn tìm nước uống lại cảm thấy bỏ đi thì tiếc quá.
Cảnh còn đang đẹp..
Lửa tình còn đang nóng cháy..
Hay là..
Cô vội vàng lục túi xách moi điện thoại ra, mở video bấm vào nút đỏ, đồng hồ bắt đầu tính giờ.
1 2 3 4 5.....
Cảnh trên màn hình rực rỡ và sắc nét. Trần Kha Dương tách rộng hai chân mỹ nhân ôm lấy hông mình, hắn hơi cúi người, hai bàn tay nắm chặt bầu ngực đầy đặn, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô ta, côn thịt hùng dũng mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt.
Mỹ nhân bên dưới thở gấp không ra hơi, bàn tay bấu chặt vào tấm lưng trần của hắn, tiếng rên rỉ ngày một lớn dần theo nhịp đập phành phạch.
Thanh Nhi cầm điện thoại mà tay run rẩy, má đỏ bừng, cả người đều ngứa ngáy không chịu nổi.
Trời ơi, con đang làm gì đây?
Con đang quay phim sex~
Nhưng.. tại sao con nóng quá~
Má ơi, môi lưỡi khô khốc hết cả rồi~
Hai ông bà nội bên trong lẹ dùm chút đi!
“Nhĩ Lam, anh muốn bắn..” Tiếng Trần Kha Dương khàn khàn quyến rũ, cô gái tên Nhĩ Lam nghe hắn nói thì khẩn trương cong người, hai tay tuột xuống nắm chặt ga giường. Trần Kha Dương hung hăng bắt lấy eo cô ta nhấc bỏng lên, âm thanh phành phạch vang liên hồi, động tác vừa nhanh vừa mạnh khiến người nhìn đau mắt. Gần hai phút sau trong không trung vang lên tiếng hừ nhẹ, không khí tĩnh lặng ba giây, hắn buông cô ta ra, ngã sang giường trống bên cạnh.
Tim Thanh Nhi phải gọi là ngưng đập, máu huyết rối loạn chạy khắp người, tay cầm điện thoại toát mồ hôi ước sủng.
Bên trong yên lặng chỉ có tiếng thở đứt quãng, cô gái Nhĩ Lam mê man nhắm đôi mắt xinh đẹp, Trần Kha Dương cũng khép hờ mí mắt. Bên ngoài Thanh Nhi quên cả thở, mất gần 3 phút mới lấy lại bình tĩnh, thu lại điện thoại nhẹ nhàng và cẩn trọng xoay người đi ra cửa, động tác không phát ra chút tiếng động.
Đóng cửa phòng lại, Thanh Nhi trút mạnh một hơi thở phào, đấm đấm ngực xoa dịu con tim yếu đuối, hít vào thở ra, hít vào thở ra, rốt cuộc chịu không nổi chạy sòng sọc vào toilet úp mặt vào vòi nước.
Trời ơi, cô đã đọc qua vô số cảnh H, nhưng phim sex thì chưa coi bao giờ.
Cảm giác kinh dị còn hơn cả phim kinh dị.
Thật muốn bắn máu mũi~
Bình ổn tinh thần lại, Thanh Nhi nhìn mình trong gương, xoa xoa hai gò má cho đều màu, lấy khăn giấy ra lau khô mặt, điều chỉnh lại cơ mặt lần cuối.
Xong rồi, xinh đẹp như thiên thần.
“Yes.” Thiên thần đột nhiên làm một động tác phấn khích, miệng nhếch cao hi ha cười đắc ý, thò tay vào túi lôi điện thoại ra, cực kì cẩn thận lưu đoạn phim sex vào mục riêng tư.
Anh hai à, anh hai ơi, lần này anh xong đời rồi.
Là lá la la...
Thanh Nhi hưng phấn tung tăng nhún nhảy đi thang bộ xuống tầng dưới, đứng trước cửa thang máy, dùng ngón tay xinh đẹp chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, cất giọng ngọt sớt như tẩm đường.
“Alo, anh hai hả?”
....
“Oa, em đang trong thang máy đến tìm anh đây.”
....
“Tinh.. A~ cửa mở rồi, em vào phòng nhé.”
Dứt lời, cấp tốc đi tới cửa phòng, nhanh như chớp bật tung cửa ra phóng tầm mắt vào, nũng nịu gọi. “Anh hai~”
Trần Kha Dương ngồi phịch xuống ghế, mái tóc hỗn độn còn chưa kịp vuốt, một tay cầm chặt sấp tài liệu, một tay giấu dưới gầm bàn, cúi mặt chuyên tâm hết mức có thể.
Thanh Nhi dằn lại nét cười trên mặt, từng bước nhẹ nhàng đi đến chỗ anh ta nâng người ngồi hẳn trên bàn làm việc, vươn một tay khoát cổ, một tay đẩy cằm anh ta lên, quan tâm hỏi. “Sao đổ mồ hôi nhiều thế này? ánh mắt lại đục ngầu, cơ thể còn rất nóng?.. Anh không khoẻ hả?”
Trần Kha Dương cố gắng điều hoà lại cơ thể, ánh mắt dần dần lấy lại vẻ lạnh lùng sắc bén, bắt lấy tay cô kéo xuống, gằn giọng. “Em tới đây làm gì?”
Thanh Nhi cúi người úp trán vào vai anh ta, hai tầm mắt trực tiếp nhìn đại điểu không kịp che đậy bên dưới, khẽ cười nói. “Em quan tâm anh, em nhớ anh, em đến đây chơi với anh không được à?”
Ngữ điệu gian trá rất rõ ràng, Trần Kha Dương túm lấy đầu cô kéo dậy nhìn thấy gương mặt cười đến nghẹn đỏ của cô liền tức giận hỏi. “Em cười cái gì?” Trong lòng Thanh Nhi gào thét..
..ta cười con đại điểu của mi không tới 5 ký!
Nhưng cô lại ôm cổ anh ta, yêu thương nói. “Là em hạnh phúc, được nhìn thấy anh thiệt là hạnh phúc, hạnh phúc đến không nhịn được cười. Hahaha~”
Ánh mắt Trần Kha Dương nhìn cô ngày càng nguy hiểm, bất ngờ giơ tay nắm lấy cằm cô kéo đối diện mặt mình, giọng lạnh lẻo. “Có thôi cười không?”
Thanh Nhi cắn răng, mím môi, phình má khổ sở nén cười nhìn mặt anh ta, 5 giây, 10 giây, 15 giây.. cô phì một tiếng, bung cả hơi thở và nước bọt văng tung toé. Hahaha~
Trần Kha Dương thành công bị chọc giận, quên mất tình trạng hiện tại đứng bật dậy đè cô xuống bàn, vừa giơ tay muốn đánh thì Thanh Nhi nhanh trí hét to. “Anh hai, tuột quần rồi kìa.”
Ai kia đứng hình, cúi đầu nhìn đứa em gái đang cười đến chết đi sống lại, trong lòng trào dâng một cỗ tức giận không tả nổi, hất sạch đồ đạc trên bàn vồ lấy cô. Nhưng..
Thề với trời đất, Thanh Nhi không hề cố ý, tất cả là bởi vì lực của anh ta quá mạnh làm cô hỏng chân vô tình chạm trúng con đại điểu đang nghoe nguẫy kia.
Không khí chết lặng trong giây lát, cuối cùng Thanh Nhi phải giơ tay xin hàng trước, thành khẩn nói. “Anh hai, đàn ông lâu lâu dục thân điều hoà sinh lí là chuyện tốt, nhưng mà.. ừm ừm.. nên đi đến khách sạn hoặc về nhà tránh để nhân viên nhìn thấy sẽ dị nghị.”
Anh ta vẫn không buông tay nhìn chằm chằm vào mặt cô. Thanh Nhi phải cố gắng lựa lời để không làm hỏng tình cảm của hai anh em, cẩn thận chỉ tay vào phòng nghỉ, hiểu chuyện nói. “Cô gái trong đó là bạn gái anh sao? tiếng động phát ra hơi lớn nên em vô tình nghe thấy. À, sau này cứ mang về nhà đi, em không có ý kiến.”
“Không phải bạn gái.” Giọng anh ta lạnh băng, không nhanh không chậm buông người cô ra, trực tiếp ở trước mặt cô kéo quần chỉnh lại quần áo.
Sắc mặt không vui hiện rõ trước mắt, Thanh Nhi trấn tĩnh từ từ ngồi dậy, có hơi sợ nhưng vẫn vươn tay vuốt lại tóc cho anh ta, nhẹ giọng hỏi. “Chỉ chơi để giải toả nhu cầu à?”
Trần Kha Dương không ngăn động tác của cô, kéo áo vest mặc vào liền biến thành một người đàn ông phong độ, nét mặt không lẫn dục tục, lạnh nhạt vô cảm. “Đúng vậy, nếu em..”
“Em có thể hiểu, đàn ông mỗi tháng nên hoạt động vài lần, chỉ cần đối phương không phải ép buộc là được.” Thanh Nhi đánh gãy lời của anh ta, thái độ chuyên nghiệp nói tiếp. “Ừm, nên có biện pháp phòng bị, sử dụng bao đi, phụ nữ bây giờ không đáng tin cậy lắm.”
Nghe tới đây thì anh ta đột nhiên dừng động tác, xoay đầu nhìn vào mắt cô, ánh mắt đối diện rất lạnh làm cô khẽ giật mình, cắn môi nói loạn. “Không thích thì đừng dùng, em.. em...”
“Thanh Nhi.” Trần Kha Dương bước lên một bước đứng giữa hai chân cô, mặt hai người cách nhau khoảng mười centimet, anh ta nói một câu kì lạ. “Em nói em hiểu được, không cảm thấy khó chịu, không bài xích?”
Đúng vậy, Thanh Nhi chớp mắt gật gật đầu.
Anh ta mỉm cười lại bước thêm bước nhỏ, hai người đứng sát nhau, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt, ái muội khẽ nói. “Chứng minh đi.”
Chứng minh đi? Chứng minh cái gì?
Thanh Nhi nghi hoặc giương mắt nhìn anh ta chỉ thấy xương gò má tuyệt mỹ ngay trước mắt, trong đầu tự nhiên hiểu ra chút gì đó, cô vươn tay ôm cổ anh ta, hôn mạnh vào má, cười nói. “Em không ghét bỏ anh.”
Trần Kha Dương hài lòng ôm cô vào lòng, chủ động hôn vào gáy cô, nhẹ nói. “Nếu còn để anh biết em vào phòng anh mà không gõ cửa, anh sẽ bóp chết em.”
Mặt Thanh Nhi lập tức xám xì, tung chưởng vào ngực anh ta, quát lớn. “Khốn kiếp, bà đây đúng là xui xẻo mới có một người anh như mi, cút khỏi người bà ngay, đừng bao giờ chạm vào bà, chúng ta cắt đứt quan hệ từ đây.”
Tiếng cười khẽ của anh ta lọt vào tai, Trần Kha Dương lại hôn thêm một cái vào má cô, bình thản như không. “Không chạm vào em anh sẽ bớt được thời gian đi tìm phụ nữ.”
Thanh Nhi không hiểu đúng nghĩa, thậm chí không nghe hết câu đã tung hoàng long thập bát chưởng đánh văng anh ta vào ghế ngồi, từ trên bàn nhảy xuống bóp cổ anh ta, gào thét. “Ta giết mi, không chịu nổi có người anh đáng ghét như vậy, giết giết giết.”
“Kha Dương.”
Tiếng gọi yển chuyển sau lưng, Thanh Nhi phản xạ xoay đầu lại nhìn, tức thì bủn rủn đột quỵ tại chỗ.
Oh my god, người đẹp khoả thân bốc lửa!