Phong phanh độc chiếc áo sơ mi trắng trở về nhà, Thanh Nhi tưởng tượng đến tình cảnh cô khép nép đứng trước ánh mắt tra khảo anh hai, trong đầu chỉ biết hát..
Thương nhau cởi nhau í à trao nhau, về nhà dối rằng anh hai ò ó o.. rằng qua cầu ó o.. qua cầu gió bay..
Nhưng may thay khi xe cô đậu vào gara thì không thấy xe anh hai, có lẻ anh ta vẫn chưa về, Thanh Nhi mừng húm cầm túi xách phóng như bay lên lầu, đóng sầm cửa lại, khoá trái.
Vuốt vuốt ngực, thoát được một kiếp tra tấn, cô vui vẻ xoay người tung tăng nhảy vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau đang ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng đập ầm ầm, Trần Kha Dương tức giận nói vọng vào. “Thanh Nhi, có trong phòng không?”
Mới mở mắt đã chạy đến la ó, Thanh Nhi bực mình cầm gối ôm ném ra cửa, hét lớn. “Không trong phòng thì ở đâu, khùng hả?”
Anh ta im lặng vài giây, giọng nói dịu xuống phần nào. “Ra ăn cơm rồi đi học.”
“Không ăn, anh ăn trước đi.” Thanh Nhi lèm bèm vùi mặt vào bụng gấu bông, trong đầu vẫn miên man nhớ nhung con gấu ở phòng bar lần trước.
Ôi, thèm hơi nó quá~
“Tằng tằng tằng...” Điện thoại reo um lên phá vỡ mộng đẹp, Thanh Nhi nổi điên bật thẳng người dậy hướng loa vào rống lên. “Mẹ tụi bây sáng sớm không để người ta ngủ hả?”
Bên kia có tiếng tằng hắng khe khẽ, giọng nói êm tai lại hơi khó xử. “Anh đang ở trước cửa nhà em, có muốn ăn sáng cùng anh không?”
Tiếng nói quay vòng bên tai, Thanh Nhi mơ màng một lúc mới khẽ hỏi. “Trác Tùng hả?”
“Ừ.”
Hai mắt cô lập tức mở choang ra, xoay xoay đầu điện thoại lại, tỉnh táo nói. “Đợi em tí nhá, em xuống ngay.”
Dù tốc độ của Thanh Nhi có nhanh thế nào thì vẫn phải tốn hơn 15 phút, vừa xuống lầu từ xa đã nhìn thấy chiếc mui trần đen bóng loáng, chàng trai quyến rũ dưới nắng ban mai. Cô khẽ cười một tiếng chạy nhanh tới ôm cổ anh ta, chụt vào má. “Mới sáng đã nhắn tin với ai đó?”
Hứa Trác Tùng đưa tay vuốt vuốt tóc cô, nghiêng điện thoại qua, cười nói. “Đọc báo thôi, dạo này ngày nào cũng có người trong giới bị tố cáo dùng quy tắc ngầm.”
Thanh Nhi nhanh nhẹn ngồi vào ghế, đón lấy điện thoại từ tay anh ta đọc vài dòng, hơi nhíu mi. “Không phải chỉ cùng vào khách sạn thôi sao? có thể là tiếp khách hoặc dự tiệc.”
“Cái này phải hỏi cánh nhà báo các em, đăng tin bừa bãi không chứng thực, sớm muộn cũng bị đưa ra toà.” Hứa Trác Tùng nhìn qua cô, vừa nói vừa vươn tay lấy một túi đồ đưa qua.
Thanh Nhi đặt điện thoại lên bàn, nhận lấy lại cười cười nói. “Chỉ sợ tới lúc đó cả showbiz đã rối ren lên rồi, anh phải cẩn thận không thôi lại bị dính scandal với em.”
Hứa Trác Tùng thản nhiên cười. “Chúng ta đang hẹn hò làm gì có scandal để dính, trừ phi em ở sau lưng cắm sừng anh.” “Ha~” Thanh Nhi nhe răng cười, đùa bỡn. “Có thể lắm, em là mỹ nữ phong tình mà.” Lại cúi đầu nói. “Đây là gì vậy?”
Hứa Trác Tùng liếc qua cái hộp trên tay cô, nhẹ giọng. “Ăn đi, anh mua cho em đấy.”
“Không phải nói đi ăn cùng sao?” Thanh Nhi khẽ lầm bầm, mở hộp ra thì thấy một phần bánh ngọt và sữa tươi bóc hương nghi ngút, khoé môi cong lên nheo mắt nhìn ai kia. “Có thật là mua không đó?”
Sắc mặt Hứa Trác Tùng hơi ửng hồng, đưa tay vuốt má cô làm như quân tử nói. “Yên tâm, không phải do anh làm.”
Thanh Nhi trề môi, cầm muỗng mút bánh nhâm nhi, híp mắt thưởng thức. “Ngon quá, đột nhiên em nghĩ, lấy anh làm phu quân cũng không tệ.”
Hứa Trác Tùng nghe vậy chỉ cười không nói.
Xe của giảng viên được quyền đậu trong hầm xe của học viện, Thanh Nhi tròn bụng xuống xe liền chạy tới ôm lấy cánh tay Hứa Trác Tùng nũng nịu. “Anh à, cưới em đi.”
Hứa Trác Tùng hết cách đẩy đầu cô ra, trên mặt lại toàn ý cười, ghét bỏ nói. “Không cưới, anh không chịu nổi cái tính phiền toái của em.”
Thanh Nhi thấy anh ta nói một đằng thái độ một nẻo càng lấn tới không tha, vươn tay ôm cổ anh ta đứng sững lại , tròn mắt đe doạ. “Cưới hôn? không cưới em cưỡng anh tại đây.” lập tức chu mỏ heo ra.
Hai mắt Hứa Trác Tùng nhìn chăm chú vào cái mỏ vảnh vảng đang vươn tới mình, nhịn không được bật cười ra tiếng cúi đầu trực tiếp chụt lên, còn nhếch môi khiêu khích. “Em đang đe doạ hay quyến rũ anh vậy?”
Mặt Thanh Nhi bốc hoả, tức đến giậm chân, la lớn. “Sao anh không phối hợp gì hết vậy? diễn viên gì mà có câu 'anh đồng ý' cũng không biết nói.”
Hứa Trác Tùng nén lại ý cười, đặt hai tay lên vai cô, nghiêm túc nói. “Anh đồng ý.”
Vẻ mặt ai đó tức thì dịu xuống, sang chảnh phẩy tay anh ta ra, ngoe nguẩy mông. “Bổn cô nương chơi chán rồi, không cưới hỏi gì hết.”
“Ha..” Hứa Trác Tùng nắm lấy tay cô giật lại, sầm mặt. “Dám chơi đểu với anh?”
Thanh Nhi liếc mắt liền biết anh ta đang đóng kịch, hất hất cằm đắc ý. “Thì thế nào? nghe cho rõ đây 'mi đã bị đá'.”
Hai người trợn tròn mắt trừng nhau, không khí bắn ra mùi thuốc súng, đang hồi gây cấn thì đột nhiên có tiếng ho khẽ, nhưng hai người vẫn mặc kệ tiếp tục trừng trừng trừng.
Hứa Trác Tùng nhìn đôi mắt to tròn của cô, mũi nhỏ hơi khinh lên, cánh môi mọng nước chu chu ra, gò má ửng hồng, bất thình lình thay đổi yêu sách, phát ngôn bừa bãi. “Hôn một cái rồi nói tiếp.”
Thanh Nhi sửng sốt, chưa kịp định hình thì môi đã ướt ướt, nhất thời giật mình tung chưởng. “Tiểu nhân dám phi lễ với bổn cô nương.”
Trúng hai chưởng vào ngực, Hứa Trác Tùng buộc phải giật lùi một bước, giơ tay cốc vào trán cô, trách mắng. “Não nhỏ, phản ứng thì chậm mà đánh người thì nhanh.” “U..” Thanh Nhi xoa xoa trán, lại nhìn anh ta bật cười khanh khách, cặp cổ đùa giỡn. “Dù sao bổn cô nương cũng một thân kinhkong, đồ đệ của Lý Tiểu Long.”
Hứa Trác Tùng tươi cười nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay xoa xoa môi dưới, quan tâm nói. “Còn sưng này, đừng ăn đồ nóng sẽ nhiễm trùng.”
“Ố ồ..” Thanh Nhi tròn mắt, đẩy đẩy vai anh ta, tà tứ cười. “..hoá ra tiểu nhân đang khám bệnh cho bổn cô nương.”
Hứa Trác Tùng quân tử vuốt tóc cô. “Em cho rằng anh vừa nhìn thấy em là muốn hôn sao?”
Thanh Nhi lập tức gật mạnh đầu. “Sức hút của em rất mãnh liệt.” Nói rồi ngẩng mặt lên cười bất ngờ bắt gặp bóng dáng Chung Gia Thạc đi tới, cô không nghĩ nhiều liền vòng tay ôm lấy Hứa Trác Tùng úp mặt vào ngực anh ta, nói gấp. “Cứu với, đừng để anh ta nhìn thấy em.”
Hứa Trác Tùng đầu tiên là sững sờ sau lại khó hiểu nhìn cô. “Làm sao em biết anh ta?”
“Chuyện không hay ho, tốt nhất anh đừng để anh ta nhận ra em nếu không em sẽ tiêu đời.” Thanh Nhi lo lắng vạn phần, cô đã cho Chung Gia Thạc leo cây hơn năm lần, khẳng định hôm nay rơi vào tay anh ta sẽ chết không toàn thây.
Hứa Trác Tùng liếc mắt qua Chung Gia Thạc lại cúi đầu nhìn Thanh Nhi đang quấn chặt người mình, thật sự thấy khó mở lời. “Em chắc chắn trong tình huống này anh sẽ bảo vệ em.. chứ không phải hại em càng thê thảm.”
Tay Thanh Nhi cứng lại, đầu óc bất ngờ xoay vòng trong hồi ức Chung Gia Thạc là anh trai Chung Gia Hân, Hứa Trác Tùng vừa đá em gái của anh ta, cô lại đang ôm người đàn ông ruồng bỏ em gái của anh ta.
Á..
Thanh Nhi còn chưa kịp buông tay, phía sau đã vang lên giọng ôn hoà của Chung Gia Thạc. “Trác Tùng, chúng ta nói chuyện một lúc.”
Không được!
Trong đầu Thanh Nhi ba ngàn lần gào thét rằng cô không thể mất đi điểm tựa, càng cố sức ôm chặt thắt lưng Hứa Trác Tùng lí nhí. “Từ chối đi, mau nói anh bận rồi.”
Hứa Trác Tùng đặt tay lên đỉnh đầu cô, vừa muốn khuyên nhủ thì Chung Gia Thạc đã không mặn không nhạt nói trước. “Thanh Nhi, em nên nhanh chóng trở về lớp, còn 5 phút nữa là vào học.”
Thanh Nhi nhắm mắt, kiên quyết chết cũng không buông.
Ba người im lặng, vẻ ôn hoà trên mặt Chung Gia Thạc ngày một lạnh dần, không kiên nhẫn bước tới kéo tay Thanh Nhi ra, cạch mặt. “Nếu không muốn học kì sau học lại môn tôi thì lập tức về lớp ngồi ngay ngắn.”
Thanh Nhi ức chế hất tay anh ta, lớn giọng. “Về lớp thì về lớp làm gì dữ vậy?!” dứt lời quay gót toan bỏ đi thì trong đầu loé ra một sáng kiến, cô xoay người lại hôn mạnh lên má Hứa Trác Tùng, to tiếng dặn dò. “Trác Tùng, nếu anh ta dám đánh anh thì không cần khách khí, cứ thẳng tay đánh lại cho em.”
Hứa Trác Tùng không nhịn được cười khẽ, xoa má cô. “Được rồi, về lớp đi, buổi trưa anh đón em.”
Thanh Nhi gật đầu, ưỡn ngực giẫm giày cao gót vênh váo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô khuất sau cửa thang máy, Chung Gia Thạc ngay tức thì vung tay đấm vào mặt Hứa Trác Tùng, gằng giọng. “Con Hân nó vì mày tử tự chưa rõ sống chết mày lại ở đây cùng đàn bà thân mật, mày không thấy hổ thẹn với em tao hả?”
Khoé môi Hứa Trác Tùng rách ra chảy máu, không hề thua kém vung lại một đấm vào mặt anh ta, cười lạnh. “Đó là do em gái anh tự chuốc lấy, cô ta thấy nhục không muốn sống cũng không thể trách tôi.”
Tròng mắt Chung Gia Thạc nổi lên tơ máu, bước tới nắm lấy cổ áo Hứa Trác Tùng giật mạnh. “Mày có ngon thì nói lại lần nữa cho tao nghe xem.”
“Trên báo đã đăng cả rồi, Chung Gia Hân liên tục ngủ với đàn ông để đổi địa vị, hạng đàn bà này giống như một con S, đàn ông trên đời đều tránh không kịp.” Hứa Trác Tùng không nương tình nói thẳng, trước khi nắm đấm của anh ta vung xuống liền dồn sức đấm vào bụng anh ta, cười khẩy. “Muốn trách thì trách anh không biết quản em gái, cô ta có ngày hôm nay là do một tay anh gây ra. Chung Gia Thạc, anh nghe cho rõ đây, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.”
Chung Gia Thạc ngẩng đầu nhìn hướng Hứa Trác Tùng bỏ đi, hai tay siết chặt nắm đấm, khớp hàm nghiến chặt.
......
Cả buổi học Thanh Nhi đều thấy bất an trong lòng, cuối cùng không chịu được móc điện thoại nhắn tin. “Trác Tùng, anh vẫn ổn chứ?”
Hứa Trác Tùng rất nhanh trả lời. “Tập trung học đi, trưa anh chở em đi ăn kem.”
Thanh Nhi bật cười, cố tình nhắn. “May quá, còn chưa chết.”
“Anh chết em sẽ đau lòng à?”
“Không phải, em sẽ tụng kinh giúp anh siêu thoát.”
“...Anh hiện tại đổi ý không ăn kem nữa, quyết định chở em đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Bãi phế thải.”
Thanh Nhi bật cười lớn, đúng là ngày càng độc mồm mà!