Thanh Nhi đảo mắt một vòng liền nhìn thấy Trịnh Thiên Mịch cùng bốn năm người đang vui vẻ dùng bữa, một trong số đó là Á Pháp đang ngồi cạnh cô ta cười cười nói nói với người đàn ông trung niên trước mặt, có vẻ giống đạo diễn Hoàng.
Huỳnh Bách Nhân nhìn thấy bọn họ, nhướng mày hỏi cô. “Có muốn đến chào hỏi một tiếng không?”
“Không cần đâu.” Thanh Nhi lắc đầu, quay về bàn thức ăn thơm lừng, mắt liền híp lại sung sướng, nuốt nước miếng. “Ăn trước đã, em đói bụng quá.”
Nói rồi vươn đũa gắp ngay miếng thịt nướng cho vào miệng, Huỳnh Bách Nhân nhìn cô bên môi không giấu nổi nụ cười, lúc bảo gọi thì gọi cơm trộn, khi lên bàn lại nhắm thịt mà nĩa liên tục.
Thật ra, Thanh Nhi cũng không nhớ lúc nảy cô gọi món gì, chỉ là khẩu vị của cô bị hấp dẫn bởi thịt. Cô thích ăn thịt, tốc độ càn quét còn đặc biệt kinh người.
Chưa đầy 15 phút, Huỳnh Bách Nhân nhìn một bàn ăn như vừa bị lốc xoáy cuốn qua, có chút bất đắc dĩ buông đũa rút khăn tay lau khoé miệng cô, cưng chiều nói. “Ăn nhiều quá không sợ mập sao?”
Thanh Nhi chu môi, lắc đầu. “Không sợ, tròn tròn đáng yêu.” Hắn thấy vậy thuận tiện ngắt má cô một cái. “..hiện tại đã không ngăn nổi đáng yêu rồi.”
“Ơ..ơ.. đau quá.” Thanh Nhi xoa má, uỷ khuất nhìn hắn chống cằm đùa. “Em cảm thấy anh hôm nay rất vui vẻ, có phải là.. vừa lừa được em nào lên giường không?”
“Đừng nói linh tinh.” Huỳnh Bách Nhân búng mũi cô, lại không giấu ý cười thoả mãn trên mặt. “Anh phát hiện người anh yêu có chút tình cảm với anh.”
Cô chớp mắt, người hắn yêu không phải Thanh Nhi sao? mới đó đã thay lòng đổi dạ rồi, đàn ông trên đời toàn như vậy, cô liếc mắt giọng trùng xuống. “Là ai vậy?”
Huỳnh Bách Nhân nhìn cô, bật cười. “Không nói cho em biết.”
“Hừ..” Thanh Nhi làm quá, nhe hết bộ răng ra nghiến ken két biểu lộ sự tức giận rồi quay ngoắc đầu nhìn nơi khác.
Hắn thấy vậy càng cười rạng rỡ, nhưng lúc thấy hướng cô đang nhìn thì vội vàng bịt mắt cô lại. “Đừng nhìn nữa.”
Thanh Nhi chu môi, kéo tay hắn xuống đặt bên miệng nhe răng cắn, hai mắt lại trao tráo nhìn bàn tay Á Pháp đang êm ái lướt qua đùi non của Trịnh Thiên Mịch, ở điểm giữa hai chân cô ta ấn ấn xoa xoa chọc phá đến má cô ta phiến hồng, xoay đầu cảnh giác nhìn khắp nơi.
Thanh Nhi nhanh nhẹn chụp lấy bàn tay Huỳnh Bách Nhân che mặt mình, để lộ khe giữa hai ngón tay thích ý nhìn tiếp.
Bàn tay Á Pháp ngang bướng vạch vạch váy cô ta luồng vào trong, Trịnh Thiên Mịch vội giữ lấy tay hắn quay sang trừng mắt, nhếch mép. “Đừng quá trớn.”
Á Pháp khẽ cười, nghiêng đầu nói gì đó với cô ta, cầm điện thoại lên đi về hướng toilet, vài giây sau điện thoại cô ta kêu lên. Thanh Nhi thấy cô ta sau khi xem tin nhắn thì sắc mặt trắng bệch.. Ảnh sex? chắc chắn là nó!
Trịnh Thiên Mịch tức giận siết chặt điện thoại, đứng bật dậy nói vài câu với đạo diễn Hoàng rồi cũng nhanh chóng đi vào toilet.
Có kịch hay xem rồi!
Thanh Nhi hớn hở ra mặt buông tay Huỳnh Bách Nhân xuống, vội quơ lấy điện thoại đuổi theo, nói qua loa. “Anh đợi em chút nhé!”
“Ừ..” Huỳnh Bách Nhân gật đầu, vẻ mặt rất kì quái.
Thanh Nhi lại không rảnh để ý, cô đi nhanh tới cua quẹo thì nghe tiếng cãi nhau khá lớn. “Á Pháp, anh vượt quá giới hạn của tôi rồi đó, lập tức xoá ảnh để tôi yên, không thì... .”
“Thì sao?..” Á Pháp cười khẩy, tay vỗ mạnh vào giữa hai chân cô ta, khiêu khích. “Nói cho Trình Dịch Phong biết bảo anh ta kêu người thủ tiêu tôi hay đem ảnh đăng lên rồi cùng chết chung.”
“Á Pháp..” Trịnh Thiên Mịch tức đến đanh mặt, xô mạnh hắn ra toan bỏ đi, cứng rắn nói. “Dù thế nào tôi cũng sẽ không khuất phục anh, chết cũng không.”
“Ha~” Á Pháp nghiêng người vác bổng cô ta lên, cười khinh bỉ. “Lúc nằm dưới thân tôi, cô sẽ không nói như vậy.” Dứt lời mặc kệ cô ta giãy giụa đi thẳng vào toilet nam, lúc tới cửa còn mạnh tay kéo tấm bảng chắn ngang.
Thanh Nhi chạy tới cúi đầu nhìn “đang sửa chữa, vui lòng lên lầu 2.”
Bờ mờ nờ, Thanh Nhi thật muốn giơ ngón cái lên kính tên này, đúng là cao thủ trong cao thủ mà.
Cô nhấc chân leo qua, chạy vào trong thì nghe tiếng rầm rầm cổn cổn như đấu vật phát ra từ một gian phòng, cánh cửa toilet rung chuyển móp mó, âm thanh chửi bới ầm ĩ. “Buông ra, anh đừng thách thức tôi...”
“Bốp..” Tiếng tát tay vang lên, cái côn điện bé bé xinh xinh bị ném ra ngoài, bay thẳng vào bồn nước rửa mặt, Á Pháp gằn giọng. “Cô biết điều tôi sẽ nhẹ nhàng, còn muốn chết thì tôi sẽ chơi cô đến chết.”
“Buông ra~ buông ra~” Trịnh Thiên Mịch vẫn không thôi chống cự, hai người họ vật qua vật lại trong gian phòng chật hẹp.
Thanh Nhi nhìn trái nhìn phải, đẩy cửa vào gian kế bên, vừa giơ tay muốn đóng cửa thì “A~” tiếng Trịnh Thiên Mịch thét lên đau đớn.
Cô hoảng hốt buông tay, cởi nhanh giày, gấp gáp đứng lên nắp lavabo, đặt đầu camera trên vách chắn, ngửa cổ nhìn lên.
Cảnh tượng khó tin trong đời diễn ra trước mắt, Trịnh Thiên Mịch bị ép giang rộng hai chân, chống tay lên tường. Phía sau Á Pháp bắt lấy hông cô ta, mạnh mẽ thúc vào từng cú một, động tác khá là thoải mái.
Thanh Nhi há miệng cắn ngón tay, cô hồi trước đọc truyện thấy đứng cũng chơi được, nhưng không nghĩ chính là kiểu này.. Uy, kinh khủng quá, chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy.
Á Pháp bên dưới động thân, tay nhanh nhẹn giơ lên trước cởi bỏ cúc áo của Trịnh Thiên Mịch, hai đồi bông hiện ra lắc lư sốc nảy. Vẻ mặt cô ta lúc đầu tức giận chỉ kém giết người, hiện tại đã sung sướng đến mơ màng bay bay lên đỉnh.
Quần áo Á Pháp không có cởi ra, chỉ duy nhất để lộ côn thịt hành động, thấy Trịnh Thiên Mịch khoái lạc kêu rên, hắn cười đểu cáng. “Thế nào? sướng không?” Vừa nói, hai tay tách mông cô ta đâm sâu vào.
“A~” Trịnh Thiên Mịch đau quá mức gụt đầu lên nắp lavabo, hai tay dần tụt xuống, Á Pháp không buông tha bắt lấy bầu ngực mềm mại nâng cô ta dậy, còn dùng đó làm điểm kéo tăng lực va chạm phía sau.
Trên trán Thanh Nhi nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, chỗ đó bị kéo đến biến dạng không đau sao? Cô vô thức giơ tay sờ ngực mình, ngắt nhẹ một cái đã đau muốn nhảy dựng, vậy mà...
“Cốc cốc..” Cửa phòng đột nhiên bị gõ nhẹ, một người đàn ông siêu cấp đẹp trai đứng tựa cửa nâng mắt nhìn cô..
Tay Thanh Nhi vẫn còn trên ngực, điện thoại vẫn đang quay phim sex, bất an hạ mắt nhìn xuống..
CHỒNG!
Sét đánh giữa trời quang, bão táp đang cuốn tới, Thanh Nhi nghĩ nguyệt lão đúng là tên khốn nạn nhất lịch sử.
Tại sao mỗi lần ông ta sắp xếp cô gặp chồng đều là ở hoàn cảnh xấu hổ nhất?
Hiện tại cô giống y một đứa biến thái trốn vào toilet mở phim sex thủ dâm.
Thanh Nhi muốn chết!
Trời ơi, cho một đạo sấm sét đánh chết con đi~
Chồng cô nhìn biểu cảm muốn lìa đời trên mặt cô, khoé môi nhếch nhếch xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng chặt cửa lại.
Giờ phút này mà cô còn tâm tình quay phim sex thì Phật tổ cũng chấp tay kêu cô hai tiếng sư phụ. Thanh Nhi nhảy bịch xuống đất vội vàng mang giày đuổi theo anh ta..
Phải giải thích, nhất định không thể để chồng cô hiểu lầm cô biến thái..
Vì thanh danh cũng là hạnh phúc nửa đời sau của cô!
Ai dè đâu vừa lao ra cửa đã gặp thím lao công, thím ấy nhìn cô bằng ánh mắt không tin nổi, xong lại lắc đầu thở dài. “Đám trẻ thời nay đúng là hết chỗ nói, trốn trong toilet làm chuyện.. Hơi~”
Trái tim bé bỏng của Thanh Nhi chảy máu đầm đĩa, cô bụm mặt chao nghiêng chạy ra ngoài..
Thề với trời không bao giờ trở lại nơi này nữa!
Chạy một mạch thì thấy bóng dáng chồng cô ở phía trước, Thanh Nhi không để ý hình tượng phóng vụt tới bắt lấy cánh tay anh ta, nói gấp. “Anh đừng hiểu lầm, không phải.. không phải như anh nghĩ đâu.”
Chồng cô nghe vậy cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi. “Tôi nghĩ cái gì?”
Mồ hôi trán Thanh Nhi tứa ra, đầu óc thì rối loạn mà hai tay thì lén lút sờ tay người ta, tròng mắt đảo quanh, cắn cắn môi. “Cái đó, cái đó..” cà lăm nửa ngày không tìm ra lí do thích hợp, đang lúc quýnh muốn chết thì trong đầu loé linh quang, cô lập tức hô lên. “..a~ em là nhà báo, em đang săn tin.” xong ngửa mặt cười toe toét, mình thật là thông minh.
Đuôi mắt chồng cô mơ hồ ý cười, nắm lấy bàn tay đang lởn vởn trên cánh tay anh ta kéo xuống, giọng nói đặc biệt dễ nghe không nửa điểm xa lánh hay chán ghét. “Làm việc của em đi, tôi đang bàn hợp đồng quan trọng.”
Nghe sướng đến tê tái tâm hồn, Thanh Nhi cười đến tít mùn hai mắt, bao nhiêu đáng yêu đều bộc lộ ra hết, vui vẻ gật đầu, giọng ngọt sớt. “Vậy.. tạm biệt!”
Chồng cô nâng môi “Ừ” nhẹ một tiếng, buông tay cô ra xoay đi. Thanh Nhi cảm giác bàn tay còn vươn lại cảm xúc ấm áp, lòng như có gió xuân lướt qua, hoa hoa đua nở, bươm bướm bay lượn.
Uy nga, cô thích chồng cô mất rồi!
Mang theo niềm vui to bự và nụ cười tràn ngập hạnh phúc trở lại bàn ăn, Huỳnh Bách Nhân nhìn cô khó hiểu. “Em đi đâu lâu vậy?”
Thanh Nhi bưng bưng gò má, mắt lung linh sóng nước, cười tươi khoe khoang. “Em gặp được tình yêu đích thực của đời mình rồi.”
Sắc mặt Huỳnh Bách Nhân tối sầm, bàn tay dưới gầm bàn miết chặt, giọng vô thức lạnh băng. “Là ai?”
Một câu đánh bay vui sướng của Thanh Nhi, mặt cô cứng đờ, chớp mắt lại chớp mắt, trong lòng gào thét..
Đồ ngu, sao lại quên hỏi chồng tên gì? Số điện thoại, địa chỉ nhà nữa.
A~~~
Đúng là ngu ngu ngu mà!
Cô nhắm mắt khóc ròng, mím môi bắt chước anh ta làm bộ bí mật. “Không nói cho anh biết.”
Huỳnh Bách Nhân nhìn vẻ mặt rầu rỉ của cô, hắn có chút hiểu được cô không phải người kín miệng, nếu thật sự có bạn trai sẽ không giấu giếm mà công khai cho mọi người biết, khả năng chính là cô đang đùa bỡn hoặc muốn trả đũa hắn.
Huỳnh Bách Nhân chợt nở nụ cười đứng dậy kéo tay cô, ôn hoà dỗ. “Anh dẫn em đi xem phim.”
Hai mắt Thanh Nhi sáng rực, cầm lấy túi xách muốn đi theo thì điện thoại reo, cô bấm nghe.
“Anh hai?”
....
“Em mới ăn xong, giờ đi xem phim, sẽ mua bắp rang cho anh. Hihi~”
....
“Em muốn xem phim mà!”
....
“Dạ?”
....
“A.. Em về liền!”
Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Huỳnh Bách Nhân, không đành lòng nói. “Anh hai em đột nhiên không khoẻ, em phải về nhà.”
Chân mày Huỳnh Bách Nhân khẽ nhíu, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hoà, nựng má cô. “Không sao, khi khác sẽ cùng em đi.”
“Được.”