Thế Thân Nữ Phụ

Chương 36: Chương 36: Về nhà.




Hoả tốc ngồi chuyến bay sớm nhất để về nhà những tưởng sẽ nhìn thấy ba mẹ ngờ đâu đáp lại sự căng thẳng của Thanh Nhi là căn phòng lạnh ngắt như tờ. Trần Kha Dương ngồi trên sôfa, cả người buông lỏng, ánh mắt hờ hững lướt qua cô, nhếch lên khoé môi. “Biết về rồi à?”

        Thanh Nhi sững người, xoay ngoắt đầu nhìn anh ta, hỏi gấp. “Ba mẹ đâu?”

        Anh ta nhìn cô, liếc mắt rồi nhắm lại, nhợt nhạt nói. “Chưa về, lên lầu nghỉ đi.”

       “Sao lại chưa về? Lúc nảy anh nói ba tiếng sau ba mẹ sẽ về mà, bây giờ đã qua...” Thanh Nhi nói đến đây thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta, nheo mắt. “..sắc mặt anh sao vậy? có chỗ nào không khoẻ?”

        Trần Kha Dương nhíu mày, mệt mỏi không muốn nhiều lời. “Lên phòng đi, tối anh nói chuyện với em sau.”

        “Có chuyện gì mà bây giờ không thể nói?” Thanh Nhi nghi hoặc, nhấc chân đi đến gần anh ta, lập tức bị vẻ xanh xao tiều tuỵ của anh ta doạ giật mình, cô thảng thốt hô lên. “Trời ơi, anh hai của em sao lại biến thành thế này rồi? Ôi, bao ngày rồi anh không cạo râu rửa mặt hả?” Vừa nói vừa giơ tay sờ cằm anh ta, nhám xì!

         Trần Kha Dương không nói, kéo cô ngã lên người, hai cánh tay nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, vùi mặt vào tóc cô, không mặn không nhạt hỏi lại. “Ba ngày nay em đi đâu?”

        Thanh Nhi cảm giác cánh tay anh ta siết rất chặt có chút đau nhưng lại không đẩy ra, mím môi chịu đựng. “Em đến Ô đô chơi, chỉ tiếc chưa kịp tắm biển đã bị anh gọi về..”

       “Anh gọi đến sở hàng không, họ nói em không có xuất cảnh.” Trần Kha Dương cắt lời cô nhưng trong giọng không hề có tia trách móc hay tức giận, trái lại có chút chua chua.

       Thanh Nhi bĩu môi, lười nhát ngã đầu tựa trán anh ta, vừa móc điện thoại vừa thờ ơ trả lời. “Em đi bằng xe mà, lái nhanh quá vượt cửa khẩu luôn, cảnh sát khu vực cũng không phát hiện em nhập cư trái phép.”

Nghe vậy, mắt Trần Kha Dương đột nhiên mở ra, sắc bén nhìn da mặt láng mịn kề cận, tròng mắt mơ hồ vài tơ máu, nhưng Thanh Nhi không thấy chỉ nghe anh ta hỏi. “Đến đó làm gì? còn điện thoại tại sao anh không gọi được?”

Cô chột dạ cắn môi, lấm la lấm liếm nói láo. “A~ điện thoại em bị hư phải đem đi sửa, vừa lấy về...” Chưa nói hết thì anh ta giật mạnh tay, gò má cô va vào sống mũi cao ngất, khoé môi như có như không chạm vào thứ gì đó. Thanh Nhi giật mình, không tự chủ phun ra lời thật lòng. “..tại em muốn thử anh, muốn xem em mất tích anh sẽ có phản ứng gì? ai ngờ.. thôi, xin lỗi vậy, anh đừng giận nữa.”

Cô xoay đầu, nâng lên bộ mặt cún con đáng thương, mắt long lanh, môi mím chặt.

       Trần Kha Dương nhìn cô, phối hợp xoa xoa đầu cún, nhẹ giọng nói. “Anh rất lo lắng.”

      Gương mặt cô lập tức tươi cười, giơ ngón tay vuốt nhẹ lên mặt anh ta, trề môi cảm thán. “..chẳng những lo lắng mà còn thái quá đến mức ba ngày không tắm rửa, mặt toàn dầu với dầu, râu ria thì lỏm chỏm, cả người bốc mùi chua lét, miệng hôi ke muốn chớt.”        Anh ta bật cười, cánh tay trở về vị trí ôm chặt lấy eo cô, gác cằm trên bờ vai nhỏ nhắn, nhắm mắt lại. “Vậy em nên ngồi đây hưởng thụ thành quả đi.”

       Thanh Nhi vừa muốn quay đầu phản bác thì nhận thấy hơi thở đều đều phả vào cổ, cô bĩu môi, niệm tình anh ta là anh hai rất yêu thương đứa em gái là cô, vậy nên cho mượn tạm bờ vai vững chắc ngủ chút đó.

      Cô gác chân lên ghế, hí há mở điện thoại lên facebook muốn đem tấm hình chồng yêu công bố thiên hạ sẳn tuyên bố chủ quyền nhưng chần chừ một lúc vẫn không đăng lên..

       Hơi~ biết đâu chồng cô và cô gái kia thật sự là một cặp!

        Bàn tay cô vô thức buông điện thoại xuống, ánh mắt ưu sầu nhìn ra ngoài cửa, chưa kịp há miệng cảm thán cuộc đời thì điện thoại bất thình lình reo lên, cô vội vàng bấm nghe sợ đánh thức anh hai. “Alo, Bách Nhân?”

       “Đang ở đâu đấy?” Giọng Huỳnh Bách Nhân ôn nhu ấm áp.

       Thanh Nhi chu môi, một tay lén đưa qua bên cạnh vuốt cái cằm nhám nhám, thích thú nói. “Đang ở nhà đây, có chuyện gì sao?”

         “Không có, anh muốn rủ em đi ăn thôi, vừa mới phát hiện một nhà hàng món Hàn khá ngon, em đi không?”

         “Đi đi..” Vừa nghe tới ăn, hai mắt Thanh Nhi sáng rực lên, lập tức gật đầu lia lịa. Nhưng nói xong lại sực nhớ mình còn đang làm nệm cho anh hai, nếu giờ đánh thức anh ta bắt anh ta lên phòng có tàn nhẫn quá không? Thôi thì làm người tốt một lần vậy, cô mím môi. “..nhưng bây giờ em đang bận...”

        Huỳnh Bách Nhân nghe ra luyến tiếc trong giọng của cô, cười ôn hoà chiều chuộng. “Khi nào em rảnh chúng ta đi?”

        “A~” Thanh Nhi mừng húm nhìn đồng hồ, tính chắc anh hai ngủ nhiều nhất bốn tiếng, cô liếm môi nói. “..4h, 4h đi được không?”

       Huỳnh Bách Nhân bị cô làm bật cười. “Ai lại đi ăn 4h? để 6h qua rước em, ăn xong chúng ta đi xem phim.”

“Được ạ.” Thanh Nhi cười toe, hưng phấp cúp điện thoại, giơ tay đẩy nhẹ cái mặt đang trong cổ cô, nhột chịu không nổi hà.

Trần Kha Dương ngủ bướng, bị đẩy càng cố tìm cách vùi sâu vào trong, cánh môi mềm mềm chạm vào cổ. Thanh Nhi đánh rùng mình, không dám đá động anh ta nữa, mở game lên chơi một mình.

Hai tiếng rồi ba tiếng, cả người cô tê rần, cúi đầu nhìn ai kia vẫn ngủ say như chết. Cô thở dài, nhàn chán lên web đọc báo.

Bốn tiếng, cuối cùng anh ta cũng động đậy, Thanh Nhi còn chưa kịp vui mừng được giải thoát đã thấy người cô bị xoay đi, lưng dựa vào ngực anh ta, hơi thở đều đều thư thả phả lên cổ.

Cô (>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.