Thế Thân Nữ Phụ

Chương 15: Chương 15: Chồng em.




Một màn này lọt vào mắt sói của đám đạo diễn, Thanh Nhi vừa đuổi được rắc rối này thì rắc rối khác lại đến, vừa hé môi ăn một miếng bánh thì có người đến bắt chuyện, đặt đĩa bánh xuống một cái thì mất luôn cơ hội cầm lên, chỉ có rượu là liên tục phải uống, còn phải lựa lời từ chối cô không đóng phim.

Cố gắng trụ tới lúc sàn nhảy mở ra, lợi dụng ánh đèn mờ nhanh chóng lủi đi tìm một chiếc ghế sôfa ở góc tối ngồi xuống, giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, ánh mắt lơ mơ nhìn đám người đang nhảy kịch liệt trong phòng.

Một lúc sau đầu càng ngày càng váng, Thanh Nhi cụp mắt hiu hiu say ngủ. Đang mơ màng thì cảm giác được ai đó ôm lấy người mình kéo qua tựa vào một bờ vai ấm áp, cô nhướng mắt nhìn ra là Hứa Trác Tùng liền tiếp tục nhắm lại.

Hứa Trác Tùng thấy vậy liền cong môi cười, vuốt vuốt tóc cô nhẹ giọng hỏi. “Không sợ anh có ý đồ tồi bại với em sao?”

Thanh Nhi lười biếng nhấp nhấp môi. “Anh ăn no rồi, cả quần áo cũng đã thay còn hơi sức đâu mà ăn em.”

Tay Hứa Trác Tùng tuột xuống vuốt má cô, êm ái nói. “Anh chưa ăn gì cả, còn rất đói.”

“Thức ăn ở bên đó, qua ăn một chút đi nhịn đói không tốt cho bao tử.”

“Ý anh không phải vậy.”

“Không phải vậy chớ thế nào?”

Hứa Trác Tùng đột nhiên nắm lấy cằm cô kéo lên thấy hai mắt Thanh Nhi vẫn nhắm chặt liền bế luôn cô lên ôm vào lòng, để cằm cô tựa trên vai anh ta, môi hướng tai cô mê hoặc nói. “Anh muốn ăn em.”

“Phựt..” Thanh Nhi hé răng cắn vào vành tai trước miệng, nhè nhè nói. “Im đi, còn giỡn nữa em sẽ đá anh khỏi đây.”

Hứa Trác Tùng bị đau chỉ khẽ hừ một tiếng, quả thật không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm cô lâu lâu lại hôn gáy cô một cái.

Lúc An Nhiên đi ngang qua thì vô tình thấy được cảnh này, lập tức móc điện thoại ra chụp mấy boi, sau đó giả vờ không hề thấy gì đi thẳng.

Chờ Thanh Nhi tỉnh dậy thì buổi tiệc đã tàn, mọi người cũng về gần hết, hơn nữa cái tiểu An Nhiên nào đó còn ngang nhiên lấy xe cô về trước. Thanh Nhi lúc đầu tức đến đấm đá bàn ghế, sau lại ôm cổ Hứa Trác Tùng đề nghị. “Chúng ta không về, đi hiệp 2, em mời anh.”

Hứa Trác Tùng nhìn cô từ trên xuống dưới, nhíu mi hỏi. “Với bộ dáng này?”

“Đi shopping trước.” Thanh Nhi khoát tay lên vai anh ta, sảng khoái lôi đi.

Nói là shopping thẳng ra là tắp đại vào một cái cửa hàng, Thanh Nhi tuỳ tiện chọn một chiếc áo tanktop và quần đùi mặc vào, tính tiền nhanh liền tung người nhảy vào trong xe, đá lông mày. “Đi thôi.”

      Hứa Trác Tùng nhìn qua cô, cười cười chọc ghẹo. “Em ăn mặc như vậy, người khác lại tưởng anh nửa đêm lừa học sinh cấp 3 ra đường.”

      Thanh Nhi nhúng vai, vừa mở điện thoại ra lướt lướt vừa tự hào tuyên bố. “Biết trách ai đây? muốn trách thì trách ông trời cho em một  cơ thể quá tuyệt mỹ.”     Dứt lời đầu bị đẩy một cái, Thanh Nhi vẫn vui vẻ kéo tay anh ta xuống chòm người qua giơ điện thoại chỉ chỉ. “Đi chỗ này.”

      Hứa Trác Tùng nhìn lướt qua, chân mi hơi nhíu lại. “Trung tâm giải trí? chỗ đó rất đông người.”

      Vừa nghe Thanh Nhi lập tức móc trong túi ra một cặp kính mát đeo cho anh ta, còn mình thì vỗ ngực đảm bảo. “Em không sợ bị dính scandal, cuộc sống của em muôn màu muôn vẻ, lấm bẩn thì tô lại, chả sợ gì cả, không ai cưới cũng không sợ.”

      Tin được không Hứa Trác Tùng cũng bị cô lây nhiễm, một tay tháo cặp kính quăng đi, thoải mái cười. “Anh trước giờ sạch sẽ nhất giới, hôm nay cũng muốn lấm bẩn một chút.”

      “Được đấy.” Thanh Nhi nghiêng người khoát tay lên vai anh ta, cười lộ răng khểnh. “Trước tiên chụp một tấm thông báo cho fan hâm mộ cái đã.”

      Hứa Trác Tùng nhìn vào màn hình, mắt phượng quyến rũ nháy một bên, môi nhếch cao, chờ Thanh Nhi chụp xong liền hỏi. “Em không sợ bọn họ cướp mất anh đi à?”

      “Cũng đúng..” Thanh Nhi xoa cằm, suy nghĩ ba giây liền nhấn vào dòng status. 'Cùng tình yêu to bự đi chơi khuya. Hihihi~'

     Hứa Trác Tùng vươn tay xoa tóc cô, cười cười phán. “Quá con ních.”

       “Lo mà lái xe đi, để em đọc cmt cho anh nghe.” Thanh Nhi đẩy tay anh ta đặt lên vô lăng, vừa vuốt tóc vừa đọc.

     “Chị Nhi cùng bạn trai mới đi chơi khuya kìa? ở đâu vậy nói cho bọn em đi với~”

      “Woa woa woa~ là hotboy Hứa Trác Tùng, cười đẹp quá ba má ơi~”

      “Ôi không~ chị Nhi sắp cặp hết trai đẹp của em rồi..”

     “Tách.” Thanh Nhi bấm nút khoá màn hình, quay qua nhìn khoé môi người bên cạnh, chán ghét nói. “Không đọc nữa, nham nhỡ hết sức~”

      “Tới rồi.” Hứa Trác Tùng đánh tay lái vào khu để xe, nhanh chóng yên vị chỗ đậu. Thanh Nhi hăng máu lập tức đẩy cửa nhảy xuống chạy vòng qua bên kia, y chang lưu manh kéo áo khoát người ta lột ra. “Bỏ cái này đi, em thích nhìn anh mặc áo sơ mi hơn.” Xong liền khoát vai anh ta kéo đi.

      Hứa Trác Tùng để mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ là chuyện khoát vai khoát cổ giữa chốn đông người thì không được, cuối cùng Thanh Nhi đành phải dừng lại ở việc nắm tay, hai người lành mạnh nắm tay đi vào trung tâm giải trí.

Lành mạnh là trong mắt cô nhưng vừa bước vào chưa được mười bước thì một đám thanh thiếu niên đã phát hiện, giống như nhìn thấy Trái Đất nắm tay Mặt Trời, giơ điện thoại lên chụp rần rần.

Thanh Nhi mặc xát cuộc đời vẫn vui vẻ kéo tay Hứa Trác Tùng đi lên lầu Ẩm thực, nghiêng mặt hỏi. “Ăn lẩu không?”

Nói rồi không chờ anh ta gật đầu đã ngồi ngay vào bàn, hô lên. “Chị ơi, em một lẩu hải sản đôi.”

Hứa Trác Tùng ngắt má cô một cái, liếc mắt nói. “Em còn hỏi làm gì? sao không quyết định luôn đi.”

“Được thôi.” Thanh Nhi vỗ tay cái bốp. “Từ giờ số phận của anh sẽ nằm trong tay em.”

Sau đó, mọi chuyện diễn ra hết sức ngoài dự đoán của Hứa Trác Tùng. Đến cả ăn lẩu cô gắp rau cho anh ta, anh ta cũng không thể từ chối mà nuốt xuống. Nồi lẩu có 5 con tôm bị cô luộc hết 4 con, con còn lại chỉ chia cho anh ta một nửa. Ấy vậy mà cuối cùng lại giả bộ không biết ăn mực nhường cho anh ta ăn hết. Hứa Trác Tùng vuốt vuốt cái mũi đỏ lừ của cô, cười nói. “Anh biết em rất giỏi đóng kịch, nhất là vai nữ phụ cướp bóc lừa gạt, xảo trá... ngu ngốc.”

Khúc đầu còn nghe được, đến câu sau Thanh Nhi liền nổi giận đập bàn. “Ai ngu ngốc hả? Bà đây thông minh tuyệt đỉnh, IQ 300/300, EQ 200/200, SQ 200/200, CQ 200/200, PC 200/200, MQ 200/200, AQ 200/200 và cuối cùng StQ 0/300.”

Hứa Trác Tùng bật cười, nhịn không được trêu chọc. “Em ra sao Hoả ở một mình đi.”

“Hừ..” Thanh Nhi giận muốn lật bàn, rốt cuộc nén xuống cầm ly trà đá hút rột một phát hết sạch, dậm chân bình bịch bỏ đi tính tiền.

Lúc quay ra thấy Hứa Trác Tùng đứng ở trước cửa, trong tay cầm một cọc lớn đồng xu bỏ vào tay cô, dỗ dành. “Cho em, nữ phụ thông minh.”

Thanh Nhi lập tức cười toe toét, nhanh như chớp kiss má anh ta một cái, kéo tay chạy lên lầu 6 bỏ lại phía sau tiếng ú ớ thất vọng vì không chụp kịp ảnh của đám fan cuồng.

Trung tâm giải trí nhiều nhất là cái gì? Chính là trò chơi. Thanh Nhi kéo tay Hứa Trác Tùng tung hoành một trận từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, chơi đến mệt thở không ra hơi mới kéo đến rạp chiếu phim chỉ tay vào màn hình lớn. “Phim hành động, Nội chiến, 2 vé.”

Sau đó, một tay ôm hộp bắp rang, 1 tay cầm ly coca đứng chờ soát vé. Vừa yên vị chỗ ngồi thì đèn trong rạp tắt tối thui, Thanh Nhi lui cui để ly coca vào chỗ để, bỏ tạm hộp bắp ran lên đùi lấy khăn giấy ra lau tay, vô tình nghe thấy có tiếng kì lạ ngẩng đầu lên thấy một gương mặt máu me đang nhe răng cười, cô giật mình nhém tung ghế bỏ chạy.

Bên cạnh vang lên tiếng cười nho nhỏ, Thanh Nhi nghiêng đầu qua thưởng cho anh ta một đấm vào ngực. “Cười gì chớ? em chỉ là đột ngột quá nên bị doạ.”

Hứa Trác Tùng kéo tay cô xuống, ngụ ý hỏi. “Vậy sao lúc nảy em không chọn phim ma?”

“... Cái đó.. là vì..vì.. đúng rồi! vì muốn coi phim ma phải chờ 1 tiếng nữa.”

Anh ta nhìn bộ dáng lấp liếm không xong của cô, khinh thường không thèm nói nữa. Thanh Nhi hầm hừ trề môi..

Ta sợ ma thì sao? thì sao hử? có ai quy định nữ phụ không được sợ ma!

Nghĩ vậy liền quay đầu nhìn lên màn hình, nghiêm túc coi phim được một lúc thì quay sang bên cạnh hỏi. “Anh ăn bắp rang hông?”

Hứa Trác Tùng gật đầu, cô liền thuận tay mò vào hộp móc ra hai hạt bắp, chần chừ ba giây lại cho vào miệng mình, đưa cái hộp qua. “Nè..”

Im re, lạnh mặt nhìn cô lại quay lên nhìn màn hình, Thanh Nhi khó hiểu cúi đầu nhìn vào hộp bắp, nghĩ nghĩ một lát chẳng lẽ sợ dơ tay, liền thò tay vào bóc lại hai hạt đưa qua. Bé Trác Tùng lập tức hé miệng chờ ăn...

Thanh Nhi bĩu môi. “Đồ đại thiếu gia khó hầu hạ.”

Anh ta cười cười siết lấy tay cô, đột nhiên nghiêng đầu nói. “Đại thiếu gia lần đầu biết ăn bắp rang, uống coca, ngồi ở rạp chiếu phim công cộng, cảm giác rất áp lực nên em phải chịu trách nhiệm.” “Hứ..” Thanh Nhi khinh mũi một cái, xoay đầu coi phim, nhưng thực tế lần nào bóc bắp rang ăn cũng đưa qua bên kia một miếng.

Cứ như vậy một hồi gây cấn đi qua hộp bắp trống trơn, nước coca cũng hết sạch, phim mới đi được nửa đường. Thanh Nhi chép chép miệng, ngã đầu ra sau ghế chuyên tâm xem phim.

Cuối phim, nữ chính và nam chính hôn nhau kịch liệt, Thanh Nhi nhìn không chớp mắt vô thức xoay đầu sang người bên cạnh, chống cằm tựa trán cúi đầu..

Hông lẽ ngủ rồi?

Thanh Nhi khom người đút đầu qua xem thử, quả thật hai mắt đều nhắm chặt, vẻ mặt ôn hoà thấy rõ. Nhịn không được mò mẫn điện thoại trong túi, nhẹ nhàng luồng vào chụp lén một tấm, vừa định thu về thì bất ngờ vai bị đẩy mạnh, điện thoại rớt lên đùi anh ta.

May là Hứa Trác Tùng không có tỉnh dậy, Thanh Nhi khó chịu xoay đầu thấy một nữ sinh cấp 3 đầu nhuộm vàng đỏ, nón lưỡi trai đội chéo, miệng nhai sum rum vênh váo nhìn cô. “Thế nào? tao cố tình đó, muốn đánh nhau hay gì?”

Thanh Nhi khinh bỉ liếc cho một cái, nhếch môi. “Ních con.” Xoay lại đưa tay vào cẩn thận cầm điện thoại lên, ai ngờ vừa rút ra một tí, vai lại bị hất mạnh điện thoại rơi lại trên đùi Hứa Trác Tùng.

Thanh Nhi hoàn toàn bị chọc giận, cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn con nhỏ kia. “Một đám láo xược, chị cho mày ba giây lập tức cút khỏi đây không nghe thì đừng trách chị.”

Con nhỏ tóc vàng đỏ hất cằm. “Tao thách mày đó, có...”

“Rầm~” Thanh Nhi tung chân đạp văng nó ra hàng ghế phía sau, té lộn nhào xuống lối đi, nếu không phải vì tay đang vướng tay Hứa Trác Tùng cô chắc chắn còn thưởng cho nó một cái tát.

Dám mất dạy với chị~

Đám nhóc đi theo nó cũng nhao nhao muốn nhào lên, Thanh Nhi không sợ nhưng bảo vệ rạp phim đã xông vào lôi hết một đám ra ngoài. Cô phũi tay, cúi đầu nhìn thấy Hứa Trác Tùng vẫn ngủ say liền ngồi chồm hỏm trước mặt anh ta nghịch ngợm hỏi. “Nì.. lị bị đánh thuốc mê rồi hả?”

“Lị muốn ngủ ở đây luôn hả?” Chọc chọc má.

“Lị không muốn về nhà hả?” Chọc xuống cằm.

“Lị không thấy lạnh hả?” Chọc xuống ngực.

“Lị không sợ bị cưỡng dâm hả?” Chọc xuống bụng.

“Lị mà không tỉnh dậy ta chọc vào đại điểu của lị đó.” Ngón tay trỏ nhẹ nhành đến gần, lúc còn cách vài centimet thì bị giữ lại, trong không trung vang lên một tiếng 'chốc'.

Thanh Nhi hết hồn sờ trán. “Lị vừa hôn ngọ đấy hả?”

Hứa Trác Tùng bật cười, từ tốn đứng dậy cầm điện thoại trả lại cho cô, thoải mái hỏi. “Lị hôn ngọ có thích không?”

Thanh Nhi. “Chả cảm giác gì cả, nhanh quá đến cả vi khuẩn còn chưa kịp bám.”

“Vậy thì hôn lại.”

“Thôi miễn đi.” Thanh Nhi giơ tay ra can, vươn tay vươn chân. “Về nhà ngủ thôi, sắp sáng rồi.”

“Ừ..” Hứa Trác Tùng nhìn cô cười cười, nhưng thật sự không nhịn được đưa tay kẹp cổ Thanh Nhi đến gần, mạnh mẽ hôn xuống trán một cái, lực đủ mạnh, thời gian đủ lâu mơ hồ còn in lại dấu môi.

Thanh Nhi chẳng hề la mắng, chỉ trợn mắt lườm qua khiến ai kia cười đến muôn hoa đua nở.

Trời lờ mờ sáng đường phố còn vắng vẻ, Hứa Trác Tùng đạp mạnh chân ga phóng xe vùn vụt. Bên cạnh, Thanh Nhi hưng phấn cởi giày đứng lên ghế ngồi, chống hông hét lớn. “Hứa Trác Tùng, anh là siêu cấp đẹp trai~”

Hứa Trác Tùng tươi cười ngẩng đầu nhìn cô. “Em cũng rất đáng yêu.”

Thanh Nhi cười rạng rỡ, hai chiếc răng khểnh lộ ra, chấp hai tay làm cái loa trước miệng, hét thật lớn. “Chồng ơi~ anh ở đâu~ em muốn anh~”

“Vùuu~” Một chiếc siêu xe vụt qua, Thanh Nhi lảo đảo chụp lấy thành kính, mở căng mắt nhìn biển số chiếc xe đó hét ầm lên.

“Khốn nạn tiểu biến thái, dừng xe lại cho chị. Chị muốn nhìn tiểu nam nhân của em, mau dừng xe lại..”

Hứa Trác Tùng vội kéo cô ngồi xuống, lo lắng hỏi. “Làm sao vậy?”

Thanh Nhi lập tức chỉ tay vào khúc đường trống vắng phía trước, mất bình tĩnh gào lên. “Chiếc xe đó bắt cóc chồng em..”

“Chồng em?”

“Ừ.. chồng trong mơ.” Thanh Nhi mệt mỏi xoa xoa trán, co người tựa vào ghế nhắm mắt ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.