Ai nói Thanh Nhi say rượu? cô không có say, hoàn toàn không có say, bởi vì cô biết đi hết con đường này ra tới cổng sẽ được gặp chồng yêu. Nhưng mà, cô thật sự rất chóng mặt lại buồn ngủ, cơ thể còn đang nóng hầm hậm, chân sắp nhũn ra tới nơi rồi.
Phía trước còn bao xa? mười bước, bảy bước hay năm bước... thôi thôi, cô bỏ cuộc đây, nằm ở ngoài trời coi ra còn mát mẻ hơn trong nhà nhiều lắm.
Thanh Nhi nghĩ liền buông tay, chuẩn bị tư thế giang rộng tứ chi phủ lên tuyết, nhưng chưa kịp hành động thì phía trước xuất hiện bóng người, trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn mạnh lên gáy cô. “Thấy sao rồi?”
Trong người Thanh Nhi lập tức xoẹt qua một dòng điện cao áp, cô mạnh mẽ rùng mình một cái, hai tay quấn ngang hông chồng cô, khó thở. “Hình như bị sốt rồi.”
Thượng Minh Triệt cúi đầu nâng mặt cô dậy, vén mớ tóc hỗn độn lộ ra gương mặt ửng hồng, ngưng mắt vài giây liền vươn tay bế bỏng cô lên. “Anh đưa em đi.”
“Ừm..” Thanh Nhi gật gật đầu, dụi mặt vào ngực anh hít thở, mùi hương nhàn nhạt vẫn không ngừng hấp dẫn xúc giác của cô, không tự chủ cô lại thấy trong người ngày một nóng.
Phía trước có ánh đèn loè loè sáng, Thanh Nhi hơi hé mắt nhìn chiếc siêu xe quen thuộc, chồng cô bế cô ngồi thẳng vào trong, đóng cửa lại. Một cổ nóng bức bất thình lình xâm nhập qua da thịt hoà cùng lửa nóng trong người, quả thật như hoả diệm sơn thêu sống.
Mồ hôi trán Thanh Nhi túa ra, gương mặt phừng lên đỏ rực, cô cố gắng hít vào thở ra điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, nhưng trời đất ơi, sao mà nóng dữ vậy?
Sức nóng lan toả khắp người truyền cả sang người bên cạnh, Thượng Minh Triệt nhìn sắc mặt cô một chút, nắm lấy cổ tay đang dần thâm tím, vết kim tiêm hiện rõ trong mạch máu.
Thanh Nhi thật sự rất ghét cảm giác hiện tại, nó giống như thiếu thốn một thứ gì đó rất cấp bách, toàn thân đều râm ran ngứa ngáy muốn xoa nắn, xúc giác nhạy cảm đến một hơi thở nhẹ qua tai cũng làm cô run rẩy.
Ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt chồng cô, nếu là bình thường cô chắc chắn sẽ nhìn vào mắt anh, nhưng bây giờ tầm mắt lại cầm cố tại đôi môi mỏng, tim trong ngực đập vô cùng vội vã, cô muốn hôn, rất muốn hôn.
Thanh Nhi nhịn không được, sống lưng bắt đầu nâng thẳng dậy, cánh tay vươn lên choàng qua cổ anh, môi dần dần áp tới. Đột nhiên, ánh mắt mơ hồ của cô bắt gặp ánh mắt anh, loại khí thế áp bách chỉ cần nhìn qua một cái liền khiến người ta sợ hãi khúm núm. Động tác của cô thoáng chốc khựng lại, hai bàn tay vô thức nắm chặt, toát mồ hôi.
Chồng cô buông lỏng vết bầm trên cổ tay cô ra, cũng bàn tay đó đưa lên vuốt nhẹ gò má đỏ bừng, nghiêm túc hỏi. “Có biết anh là ai không?”
Thanh Nhi sững sờ, môi bất giác run nhẹ, anh là ai? Là chồng cô hay là Thượng Minh Triệt? cô nhìn vào mắt anh, thà chấp nhận bản thân mặt dày chứ không chịu thẳng thắn thừa nhận. “Anh là chồng em.”
Sự thật chứng minh dũng khí của cô vô cùng lớn, nói xong câu đó mặt không đổi, tim không loạn, thân thể còn tự nhiên nhích sát vào người anh năm centimet. Đuôi mắt chồng cô khẽ nhếch lên một chút, cô biết tâm tình anh rất tốt, cánh tay còn xoa nhẹ lưng cho cô, cảm giác thoải mái không tả thành lời, cô híp mắt. “Em rất thích anh, làm chồng em nha.”
Thanh Nhi nghĩ chiếc xe sau câu nói của cô bị rung chuyển, cả người đàn ông đang ôm cô cũng thoáng giật mình nhưng đầu óc cô bây giờ đã ngập tràn bong bóng bay rồi, đến cả mình nói gì cũng mơ mơ hồ hồ không rõ nữa.
“Không được.” Chồng cô lên tiếng trả lời, hơi thở ấm nóng phả lên cánh mũi và môi cô. “Em...”
“Em bất chấp.” Thanh Nhi liều lĩnh chặn lại, hôn mạnh lên môi anh, hôm nay dù thế nào cô cũng bắt anh làm chồng, không đồng ý thì cô cưỡng.
Môi vừa chạm vào nhau, cô liền không chờ được mút thật mạnh, đầu lưỡi vươn ra liếm quanh vòng miệng, nửa người trên áp chặt anh vào ghế. Hai tay Thanh Nhi bắt đầu muốn tháo cúc áo, đột nhiên cảm giác bàn tay anh đưa tới eo cô vuốt ve, cô sững người, bụng dưới run lên như bị điện giật, khoé môi thoát ra tiếng kêu khe khẽ.
“Chủ tịch.” Bên ngoài có tiếng gọi cẩn trọng, sau đó cửa xe bật mở. Thanh Nhi giật mình ngẩng đầu, ánh đèn trong căn biệt thự hắc thẳng vào mắt làm cô thoáng hoảng hốt, đầu óc mê man cũng có hơi tỉnh táo.
Xoay đầu nhìn vẻ mặt chồng cô, đôi mắt đen sâu thẫm có luồng khói mờ đục, cánh môi ẩm ướt gợi vẻ mị hoặc cực điểm. Cô nuốt nước bọt, lập tức đưa môi tới hôn lên, nhưng lần này anh chỉ cho cô mút đúng một cái liền trở tay bế cô, bước xuống xe.
Thanh Nhi luyến tiếc nhìn chằm chằm, tay phải đưa lên tay trái đưa lên tìm cách muốn níu cổ anh bật dậy, chồng cô cúi đầu hôn nhẹ vào gáy cô, giọng êm êm. “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Cổ họng Thanh Nhi nuốt trôi tiếng rên khẽ, bàn tay co lại nắm lấy áo trước ngực anh, ngoan ngoãn nhắm mắt. Cô cảm nhận được bọn họ đi qua một chỗ rất sáng, dần dần tới một chỗ tối rồi có tiếng cạch chốt cửa.
Lưng chạm lên ga giường mềm mại, Thanh Nhi lập tức mở choang hai mắt, tay ôm lấy cổ anh lôi kéo, giọng vừa ngọt vừa thanh. “Chồng~”
Chồng cô khựng tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, Thanh Nhi thề giờ phút này cô cực kì muốn phạm tội, nguyên nhân là do nét mặt anh đẹp trai quá giới hạn chịu đựng của cô.
Tay cô dùng lực cố kéo người anh xuống thấp, hôn nhẹ lên sống mũi cao thẳng, má rồi đến môi, đang mê mẫn thì chồng cô bất chợt mở miệng, giọng hơi khàn. “Không được gọi chồng nữa..”
Thanh Nhi lập tức mở to mắt nhìn anh.
“Tên chồng em là Thượng Minh Triệt.”
Cô bật cười, thì ra người đàn ông này lòng tự trọng rất cao, lên giường với phụ nữ cũng nhất quyết bắt họ phải biết tên mình. Hai tay cô uyển chuyển quấn cổ anh, chu môi gật đầu. “Được, Minh Triệt, Thượng Minh Triệt, anh là chồng yêu của em.”
Chồng cô nghe được câu này nở nụ cười hài lòng, buông lỏng tay nằm lên người cô, môi hai người quấn quýt lấy nhau, bàn tay anh đặt lên ngực cô nhẹ nhàng xoa nắn. Trong lòng Thanh Nhi cảm thấy hạnh phúc, nghĩ đến mình đến thế giới này đã hơn sáu tháng, cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu đích thật, tìm được người mình thích trao thân. Hai tay cô nhẹ nhàng di chuyển đến hàng khuy áo, nhanh nhẹn tháo từng chiếc ra, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt ấm áp, máu trong người liền bung toả khắp nơi, vội vàng ôm chặt lấy anh.
Đầu lưỡi chồng cô đưa vào khoang miệng cô khuấy đảo, không quá mức cuồng dã nhưng mạnh mẽ xâm chiếm, bàn tay đang xoa nơi mềm mại cũng không làm cô đau mà khiến cô bật ra vài tiếng kích thích.
Thượng Minh Triệt dứt môi ra khỏi môi cô, nhìn ánh mắt cô mơ màng mê đắm, tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo của hai người, cúi đầu hôn nhẹ lên gáy cô. “Sẽ không khóc?”
“Ưm.” Thanh Nhi nghe loáng thoáng liền gật đầu, cảm giác từng nụ hôn rải rác khắp má đến cổ, xương quay xanh rồi cả trên ngực cô, mỗi một chút đi qua đều lưu lại sức nóng mê luyến thấm vào da thịt, cô mấp máy môi. “Em khó chịu..”
Bàn tay chồng cô đặt lên bụng dưới cô xoa nhẹ, hai chân Thanh Nhi lập tức khép chặt lại run rẩy không ngừng, tay cấu chặt vào lưng anh nâng hông lên, môi thốt ra mấy âm vô nghĩa rất lớn.
Thượng Minh Triệt ngẩng đầu lên, thấy cô đang cắn môi khống chế cảm xúc, lập tức trở lại hôn lên môi cô dùng đầu lưỡi đẩy khớp hàm đi vào trong miệng.
“Ah ah ưh...” Thanh Nhi bắt đầu muốn mếu máu, da thịt toàn thân đều nhạy cảm đến phát điên, bất kì chỗ nào anh chạm vào cũng là điểm yếu gây kích thích, hai tay cô cũng không điều khiển được mà chà sát lung tung trên người anh.
“Không sao cả.” Thượng Minh Triệt hôn nhẹ lên vành tai cô dỗ dành, tay vuốt ve làn da nhẵn nhụi trên đùi, từ từ mở hai chân cô ra.
Hơi thở Thanh Nhi hổn loạn mất kiểm soát, nghe lời anh buông bỏ phòng vệ mặc cho cảm xúc khác lạ từ trong và ngoài xâm chiếm, cơ thể dần nóng lên đòi hỏi từ khắp mọi nơi, cô ôm sát lấy người anh, nỉ non. “Chồng~”
“Ừm.” Chồng cô tìm môi cô hôn nhẹ lên, hai tay ôm lấy eo hơi nâng người cô dậy, bụng dưới hai người ma sát vào nhau, trong lúc cô còn chưa cảm nhận được vật bên dưới ra làm sao thì nó đã chậm rãi đẩy vào nơi mềm mại của cô.
Hai chân Thanh Nhi lập tức khép lại quấn lấy hông anh, hai cánh tay co chặt vào nhau, úp mặt lên vai anh vừa cắn vừa nức nở. Đau quá, cảm giác đau như muốn rút hết sinh lực của cô vậy.
Thượng Minh Triệt nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô, liên tục hôn vào gáy xoa dịu lòng cô, chờ bên dưới khít chặt mới quay mặt cô sang hôn lên môi cô dỗ dành.
Thanh Nhi uỷ khuất lại muốn làm nũng, chu chu bĩu bĩu hai cánh môi ra làm bộ muốn khóc. Chồng cô thấy vậy hôn mấy lần rất vang lên môi cô, vuốt vuốt tóc, nghiêm mặt. “Không được khóc.”
“Rất đau.” Thanh Nhi nũng nịu thành tiếng, chớp chớp đôi mắt đầy sương mù, áp gò má vào má anh dụi dụi.
Thượng Minh Triệt rất thương bộ dáng này của cô, tay ở bên hông cô xoa xoa nắn nắn, vừa nhẹ nhàng động thân bên dưới, vừa khàn khàn giọng nói. “Nghĩ đến người em yêu sẽ không đau nữa.”
Có thật là vậy, Thanh Nhi xoay đầu nhìn anh, cảm giác bên dưới đang dần đau âm ĩ rồi từ từ chuyển thành đau đớn cùng lạc cảm, cô hé miệng toàn kêu ra âm thanh nỉ non, nhưng lại quyết tâm nói cho bằng được. “Em á.. không yêu anh, ah ah, bởi vì ah.. lúc nào em.. ưh, cũng nghĩ tới anh, ưm.. nhưng.. Đau quá đi~” Cô hét lớn, đập mạnh tay lên vai anh đòi dừng lại.
Thượng Minh Triệt nới tay để cô nằm xuống giường, áp người xuống đè lên người cô, một tay xoa xoa ngực, một tay ôm chặt eo cô, hôn lên môi một cái lại thêm một cái, ra lệnh. “Đau cũng phải chịu.”
Mặt Thanh Nhi xám xì nhưng bắt gặp đuôi mắt nhếch cong đầy thoả mãn của anh thì lòng dạ mềm nhũn, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, chu chu môi gọi. “Hôn hôn..”
Ánh mắt chồng cô lập tức lộ rõ yêu chiều, cúi đầu xuống quấn lấy môi cô, động tác ra vào bắt đầu không theo quy luật, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu.
Được một lúc thì Thanh Nhi không hôn nổi nữa nghiêng đầu sang phải để tiếng rên rỉ thoát hơi ra ngoài, chồng cô thuận thế mút mạnh vào gáy cô rồi cúi đầu cắn khẽ lên ngực. Thanh Nhi tách âm kêu lên một tiếng, hoa huyệt co chặt theo phản xạ lại đúng lúc anh đang dùng sức thúc mạnh.
Cả hai đồng thời gặp phải khoái cảm lạ lẫm hừ ra tiếng, chồng cô ngay sau đó liền ôm lấy người cô luân động mạnh mẽ, tốc độ nhanh đến mức cô không bắt được nhịp, cơ thể căng lên, tay nắm chặt ga giường.
“A~ anh..” Thanh Nhi kêu lên lắc mạnh đầu, cả người đã bị khoái cảm cực đại nung cho ửng đỏ, hoa huyệt dù kích động hưởng ứng nhưng đã có cảm giác rất đau rất nóng, hai bên vách đều thắt chặt lại ngăn cản vật bên ngoài.
Chồng cô đưa tay vuốt nhẹ lên môi dưới cô, cúi đầu hôn mạnh một cái, lúc ngẩng lên thì như thu hết sức vào thật sâu, vừa nhanh vừa dứt khoát làm bụng dưới cô căng cứng rõ rệt.
Chắc cô điên mất, Thanh Nhi ngửa đầu thở gấp, tay cấu muốn rách ga giường, nửa người dưới nâng lên cao, hoa huyệt tiếp xúc chặt chẽ với vật của anh. Ra ra vào vào, ra ra vào vào, âm thanh vọng lớn cả căn phòng. Cuối cùng anh đột ngột đẩy thật mạnh, một dòng tinh dịch nóng rực bắn vào sâu trong hoa huyệt.
Thanh Nhi khép hờ mắt, từng ngón tay buông lơi, hạ người rơi xuống giường. Mệt quá, mệt đến không muốn thở nữa.
Gò má cô phủ một màu hồng nhuận, hai cánh môi ẩm ướt hé mở, Thượng Minh Triệt nhìn vẻ mặt mê man của cô, đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi trên trán rồi luồng xuống ót nâng đầu cô dậy, môi chuẩn xác hôn lên đưa lưỡi vào trong miệng.
Mắt Thanh Nhi cố kéo ra một khe hở, tay vỗ vỗ vào thắt lưng anh, khe khẽ nói. “Em mệt lắm.”
Chồng cô dừng lại, trong ánh mắt nhìn cô có một tia sáng mềm mại giống như mặt dây chuyền anh tặng cô vậy, bàn tay xoa đều đều lên gò má cô, giọng trầm khàn quyến rũ. “Không đủ sức làm thêm lần nữa?”
Thanh Nhi chần chừ nhìn trong mắt anh, lắc đầu.
“Ngoan.” Chồng cô mỉm cười, lập tức cúi xuống hôn môi cô.
Trong lòng lại vang lên âm thanh hoan ái nồng nhiệt, lần nữa này là đến tận bình minh hôm sau.