Thế Thân Nữ Phụ

Chương 58: Chương 58: Tỏ tình.




Đăng lại nhé các nàng..

          Ánh nắng đầu xuân nhảy nhót bên ngoài cửa sổ, gió khẽ đẩy đưa tán thông rừng lung lay, từng giọt tuyết tan trong suốt rơi xuống mặt kính thuỷ tinh lách tách, mùi hương thơm ngát của hoa anh đào chớm nỡ.

         Trong phòng lớn, ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo tạo nên khung cảnh ấm áp, hơi thở giữa hai con người hoà quyện say mê quấn lấy nhau.

         Bàn tay Thượng Minh Triệt vuốt dọc mái tóc mềm mại của người con gái trong lòng, nhìn gương mặt hồng hào của cô mà chợt nở nụ cười tuyệt mỹ.

         Đồng hồ cổ trên tường tích tắc tích tắc, hai đường kim mỏng manh hợp thành một thể chỉ về hướng 12 giờ.

          Trong giấc mơ của Thanh Nhi có rất nhiều con đường nhỏ, toàn bộ đều rải đầy cánh hồng đào, âm thanh tích tắc của thời gian chuyển động, mọi thứ đều ngã về bầu trời xanh. Cô giơ tay, chạm nhẹ vào một giọt nước trong suốt, nó không vỡ ngược lại soi rõ gương mặt cô đang cười hạnh phúc.

Thật xinh đẹp!

Khoé môi Thanh Nhi không tự chủ cong theo, cảm giác có một vòng tay ấm áp luôn bao trọn lấy mình, mặt nhỏ càng dụi càng vùi sâu trong ngực chồng cô, chân phải giơ lên muốn quấn lấy anh. Đột nhiên... đau, một cảm giác đau đớn lạnh cả tóc gáy.

Thượng Minh Triệt nhìn bàn chân trắng nõn đang cứng đờ giữa không trung, khoé môi giật giật muốn cười lại không cười được, nhanh chóng đưa tay xuống xoa xoa nơi đó cho cô, còn hôn lên môi cô dỗ dành dụ dỗ.

Thanh Nhi híp cong mắt quả nhiên là đang sướng, chân không thu lại mà liều lĩnh thẳng tiến quấn lấy chân anh, rõ ràng ngủ rất say nhưng vẫn lẩm bẩm một câu thế này. “Chồng yêu thật đáng yêu, đừng dừng tay.”

Giọng nói rất khẽ lại mang theo chút làm nũng và ỷ lại, thật sự là một hành vi kích động lòng người. Thượng Minh Triệt đem cô kéo vào trong lòng, hôn rất mạnh lên môi cô, trầm giọng hỏi. “Còn muốn thêm gì nữa?”

Thanh Nhi nghe âm thanh từ tính bên tai, lại cảm giác hơi ấm dịu nhẹ bên môi, hoàn toàn không có chút lí trí nào mà rút vào người anh, đáp ngọt lịm. “Muốn anh nữa.”

Ừ thì muốn anh nữa!

        Bầu trời bên ngoài đã tối sẫm, gió lạnh cuồn cuộn dập vào khung cửa sổ, Thanh Nhi mở mắt ra nhìn ánh đèn mờ ảo trên đầu giường, khắp người tê dại không muốn cử động dù là một ngón tay.

         Ngẩn người không biết bao lâu thì đột nhiên có một bàn tay đưa tới áp lên má cô, sức nóng lan truyền từ lòng bàn tay làm cô thấy dễ chịu, khẽ mở miệng u oán nói. “Em chết rồi.”

          Bàn tay chồng cô vẫn cứ thế không rời đi, được một lúc thì hơi nghiêng người về phía cô, khơi môi nói. “Dậy rửa mặt, anh đưa em đi ăn tối.”

        Ăn tối? Thanh Nhi không tin nổi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, 7 giờ. Vẻ mặt cô như bị nhúng vào chảo dầu nóng, nhăn nheo khổ sở không nói nên lời, cuối cùng hung hăng xoay người ập mặt vào bụng anh, kêu lớn. “Chồng em là đồ mãng phu không có nhân tính.”        Sắc mặt Thượng Minh Triệt rất tốt, đơn giản một cái nhếch môi cũng đẹp trai ngời ngời, lúc cúi đầu nhìn cô ánh mắt lại toát lên vẻ chiều chuộng hiếm có. “Ba em gọi điện bảo về đi chúc tết ông ngoại, không được chậm trễ nữa.”

Thanh Nhi uỷ khuất chu môi, mím môi rồi dè bĩu, tâm không cam lòng không nguyện chống một bên hông đau nhức chậm chạp bò xuống giường, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

         Thượng Minh Triệt rốt cuộc nhìn không nổi, đi tới bế cô mang vào phòng tắm, giọng nói khắc khe lại có chút ôn hoà. “Đừng để ướt người, rửa mặt xong ra xe chờ anh.” Dứt lời liền đóng chặt cửa đi ra ngoài.

        Thanh Nhi sững sờ ngệch mặt ra, không để ướt người thì tắm bằng cách nào? Cô cúi đầu, bất chợt ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể, lập tức hiểu rõ bật cười tủm tỉm.

Ở quê Thanh Nhi có một nhà hàng nổi tiếng tên là Hương Giam, tuy chỉ phục vụ những món ăn đơn giản nhưng lại cực kì được lòng thực khách. Thanh Nhi kéo ghế ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm nhìn chồng cô đang ngồi đối diện xem menu, tươi tỉnh nói. “Em ăn thịt.”

Đương nhiên, Thượng Minh Triệt thừa sức để biết cô thích cái gì? Xem lướt qua vài trang liền gập quyển menu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân viên phục vụ. “Hai phần Wiener Schnitzel.”

“Vâ..ng.” Cô gái phục vụ hốt hoảng cúi đầu, vội vàng cầm lấy menu xoay người đi nhanh, trong lòng vẫn ngàn tỷ lần cảm thán 'ở đâu ra đàn ông đẹp trai thế này hả trời'.

Thanh Nhi cũng không để tâm thái độ của cô ta, vui vui vẻ vẻ ngắm nhìn anh, má lúm đồng tiền xinh xinh. “Sao ba em lại biết số anh thế?”

Chồng cô hơi xoay mặt nhìn qua cửa sổ, đuôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm cái gì đó vài giây mới nhếch môi trả lời. “Là dùng điện thoại của em gọi, chỉ hỏi thăm em ở đâu bảo về sớm.”

“Ừm.” Thanh Nhi gật đầu, gõ gõ mấy ngón tay lên gò má, mắt hoàn toàn không rời mặt anh nửa giây. “Rồi anh nói em ở đâu?”

Thượng Minh Triệt thu mắt về nhìn cô, màu đen trong đôi mắt thâm thuý hợp với sống mũi cao gợi vẻ quyết liệt cường quyền, nhưng khi khoé môi cong lên lại mang chút phong tình kiêu ngạo. “Nói em đang ngủ bên cạnh anh.”

Một câu làm người cô chết sững, Thanh Nhi chớp mắt lại chớp mắt, cô không có nghe lầm chứ? chẳng lẽ anh thành thật tới mức khai nhận với ba cô rằng bọn họ vừa xxoo với nhau xong. Không thể như thế được, nếu đúng là vậy thì lát nữa cô có khi bị đánh cho tét mông hay không? Không phải, là bị đuổi ra khỏi nhà, bị tròng lồng heo, bị ném xuống sông..

        “Ngốc nghếch.” Thượng Minh Triệt không nén được cười, đưa tay ngắt nhẹ má cô một cái, giọng bình tĩnh mà kiên định. “Để em làm bạn gái anh là được.”

        Thanh Nhi.. sốc tinh thần nặng. Mặc dù đầu óc có hơi choáng váng, mắt có hơi nổ đom đóm nhưng vẫn không ngăn nổi trái tim màu hồng bắn tung toé. Chồng yêu vừa tỏ tình với cô đó, anh muốn cô làm bạn gái của anh, cô có nên gật đầu đồng ý ngay? Hay là giả vờ làm cao một chút, vậy sẽ được nghe anh nói thêm mấy câu mùi mẫn nữa..         Ôi, nó sướng, người lân lân bay bay luôn rồi!

Thanh Nhi không chờ được nữa, nhích nhích người về trước nắm lấy tay anh, mắt sáng long lanh, cười rạng rỡ lộ hết cả răng khểnh cùng lún đồng tiền, xinh xắn không ai sánh bằng. “Em làm...”

          “Là Thanh Nhi đó sao?”

Tiếng nói chuyện khe khẽ cũng đủ làm Thanh Nhi mất hứng, cô xoay đầu thấy Trình Dịch Phong cùng Trịnh Thiên Mịch đang nhìn sang bên này, có lẽ là mới vô nên chưa ngồi vào bàn.

Vẻ mặt cô tối sầm xoay đầu lại, thật sự rất mong hai người đó đừng có đến đây phá hỏng không khí của vợ chồng cô. Nhưng mà, chính là người đời có câu, không thấy thì có thể bỏ qua chớ đã thấy rồi thì nhất định phải bắt tay chào hỏi.

Xúi quẩy thật đấy, Thanh Nhi xụ mặt nhìn chồng cô, hai bàn tay chà chà sát sát tay anh nuối tiếc nửa câu vừa rồi, người ta đang tỏ tình đấy có biết không hả ông trời ơi?

Nhìn ánh mắt hận không thể lật bàn lên đuổi người của cô, Thượng Minh Triệt hoàn toàn có thể đoán ra trong lòng cô đang oán trách cỡ nào? Ánh mắt anh lướt qua hai người đang đi tới, nắm tay cô hơi nhấc lên, trầm giọng. “Qua đây ngồi với anh.”

Tất nhiên phải qua rồi, Thanh Nhi vốn muốn làm mình làm mẩy với hai người kia đôi chút mới để họ ngồi, nhưng chồng cô đã lên tiếng thì ngoan ngoãn đứng dậy qua ngồi cạnh anh, miệng vẫn không quên ra oai. “Có anh ở đây em mới tha cho họ một mạng đó.”

“Ừ.” Khoé môi Thượng Minh Triệt bất giác nhếch cong, luồng tay qua cổ đẩy mớ tóc dài lọt vào trong áo cô ra ngoài.

Thanh Nhi thấy vậy liền phối hợp chỉnh hai vạt áo khoác trước ngực, vuốt thẳng thóm nghiêm trang như buổi đại lễ long trọng, môi cười cực kì hưng phấn cùng đắc ý. “Tới rồi, em phải giới thiệu chồng yêu của em cho bạn trai cũ biết mới được.”

Lúc Trình Dịch Phong và Trịnh Thiên Mịch tới gần bàn, ánh mắt đã lướt qua người bên cạnh Thanh Nhi mấy lần. Mỗi riêng Trịnh Thiên Mịch không cách nào giữ vững được tầm mắt, sắc mặt thay đổi liên tục nhìn chằm chằm vào người kia, trên đời này làm sao có người xuất chúng như vậy, làm sao có người không cần khoác áo vest vẫn cao sang, quý trọng như hoàng đế.

Đứng đối diện với Thanh Nhi, tâm tình Trình Dịch Phong rõ ràng là không tốt, chân mày nhíu nhíu nhưng dưới nét mặt trầm tĩnh lại biến thành vẻ lãnh khốc vô tình, khoé môi nhếch lên đúng độ tinh tường ngạo mạn. “Thanh Nhi, đi ăn cùng bạn trai à?”

Ai không biết nhưng Thanh Nhi hiểu rõ, chỉ khi nhìn thấy một người đàn ông hơn hắn về thứ gì đó, cũng giống như khi Phương Tuấn Dật chĩa súng vào đầu hắn, Trình Dịch Phong mới lộ ra vẻ mặt tàn sát này, cô không khỏi bật ra tiếng cười kiêu ngạo. “Không phải, là chồng em.”

Cũng không khác nhau là mấy nhưng hai người kia lại có vẻ khá bất ngờ, Thượng Minh Triệt biết chắc cô sẽ nói như vậy nhưng đuôi mắt vẫn nhếch lên một góc nhỏ, vẻ mặt không đổi nhìn Trình Dịch Phong, từ trong ra ngoài từ giọng nói đến cách vươn tay đều bộc phát khí thế cao quý, uy quyền. “Thượng Minh Triệt.” Cảm giác của Thanh Nhi và Trịnh Thiên Mịch giống nhau duy nhất chính là lúc này, không hiểu sao bọn họ luôn cảm thấy Thượng Minh Triệt hất cằm cao hơn người khác một gang, nhưng thực tế cằm anh vẫn yên vị vuông góc với cổ.

Thanh Nhi rất muốn vươn tay xoa mồ hôi trán, không phải cô nói quá, đàn ông đối mặt với đàn ông thật là đáng sợ mà.

Trình Dịch Phong bất chợt dịu sắc mặt xuống lộ ra chút tươi cười, khách khí vươn tay bắt tay với anh. “Không ngờ là chủ tịch Thượng, thất lễ rồi, tôi là Trình Dịch Phong.”

Chủ tịch Thượng? giờ phút này Trịnh Thiên Mịch mới ngỡ ngàng nhận ra, nhìn vào gương mặt anh ta tuyệt đối xứng với chức danh đó trăm lần, nhưng cô ta lại không dám bắt chuyện, người này được tiếng là cao ngạo, một khi anh ta không thích thì đến cả tổng thống mở lời anh ta chưa chắc đã đáp.

Đói quá, Thanh Nhi nghe tiếng bụng cô đang sôi lên ọt ọt, nghĩ tới tối qua rồi cả ngày hôm nay phải vận động cực lực mà chưa được ăn gì, cả người như muốn lăn ùm ra chết vất, vội vàng kéo tay Trịnh Thiên Mịch và Trình Dịch Phong, vui vẻ đề nghị. “Ăn cơm cùng nhé, để em gọi phục vụ giúp hai người.” Dứt lời, còn không cho bọn họ từ chối đã giơ tay gọi. “Phục vụ.”

          Thật ra thì lời mời này dù muốn hay không cũng không ai dám từ chối, Thanh Nhi đâu rảnh để ý mấy chuyện cỏn con đó, vừa gọi xong liền bỏ mặc hai người kia không quan tâm, luồng tay dưới bàn nắm chặt tay chồng cô, nghiêng mặt qua chu môi than. “Đói xẹp lép cái bụng rồi.”

Đáng yêu không cưỡng lại được, Thượng Minh Triệt khẽ cười nhạt, nắm luôn tay cô để lên bàn, trầm giọng nói. “Đợi thêm chút nữa.”

Thanh Nhi vểnh vểnh môi lên, đầu ngón tay chán nản chọc chọc vào lòng bàn tay anh.

“Được, anh chọn gì em ăn nấy.” Trịnh Thiên Mịch cười ngọt ngào, đóng menu lại đưa cho nhân viên phục vụ, vừa xoay qua mở miệng muốn nói gì đó thì liếc thấy hai người đối diện đang tay trong tay. Cô ta im bật, lúc này mới để ý thấy áo khoác Thanh Nhi đang vận là kiểu nam, cùng với áo sơ mi trắng của Thượng Minh Triệt rõ ràng là một bộ.

'Thượng Minh Triệt, Thượng Minh Triệt, tại sao đến cả chủ tịch Thượng Hoằng cũng yêu thích cô ta, rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt chứ?'

Trịnh Thiên Mịch liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ đến chuyện hôm trước bọn họ tranh cãi, cô ta trầm mặt vài giây vẫn quyết định mở miệng nói. “Thanh Nhi này, chuyện hôm trước ở sân bay là lỗi tại chị chưa tìm hiểu kĩ đã trách nhầm em, tại chị thấy em và Hứa Trác Tùng thân thiết quá nên cho rằng em cố ý muốn trả đũa chị, chuyện chị...” cô ta thoáng dừng lại, vẻ mặt khó nói thành lời. “... thôi thì chị xin lỗi em, đừng để bụng chị nữa.”

Mặt Thanh Nhi có chút ngẩn ra, nghe đến phút cuối mới hiểu cô ta muốn nói chuyện gì, thật sự mà nói thì cô cũng lười để bụng những chuyện này, mười bữa nửa tháng không nhắc tới là cô quên ngay thôi, bèn cười cười đáp lời. “Em vốn không để bụng mà, chị cũng đừng nghĩ tới nữa.” Nói xong liền ngoảnh mặt vào phòng bếp ngóng đồ ăn, nhà hàng này thiệt là chậm chạp quá mức. Cũng có lẽ lúc đó, chỉ hai người đàn ông nhìn thấy sắc mặt Trịnh Thiên Mịch xám xì như than, nhém chút nữa là đánh đổ ly nước trên bàn.

'Để tôi xem cô giả vờ giả vịt được bao lâu.'

Thức ăn vừa được bưng lên, Thanh Nhi đã hớn ha hớn hở cầm dao nĩa, vừa muốn hạ đao cắt thịt thì sực nhớ bản thân mỗi lần động thủ đều bất thành. Cô khựng tay, mím môi nhìn ba người đang cắt thịt vô cùng chuyên nghiệp, lại cúi mặt nhìn miếng thịt cừu vàng ươm dưới tay, thầm nghĩ 'dù gì mình cũng làm đại tiểu thư hơn 6 tháng rồi, cả dao nĩa cũng không biết dùng thì mất mặt quá'. Cô liếc qua cách cầm dao nĩa của Trịnh Thiên Mịch, hạ quyết tâm cắt nhẹ nhàng và từ tốn.

Ôi, nước miếng sắp trào ra khỏi mép miệng rồi.

         Khổ sở thật đấy, Thanh Nhi muốn khóc mà khóc không được, lúc no thì có thể ngồi đây thong thả cứa cứa, chứ hiện tại đói đến sắp hoa mắt chóng mặt rồi còn phải cứa cứa rồi cứa cứa thế này..

         “Đưa đây cho anh.” Chồng cô đột nhiên bắt lấy hai tay cô tướt đi dao nĩa, không cho cô nói gì đã đổi phần thịt giữa hai người, mà đĩa của cô đương nhiên là đã được cắt cực kì đẹp mắt.

          Thanh Nhi nhìn miếng thịt cảm động suýt rớt nước mắt, lập tức giơ tay lên nhìn anh tuyên thệ. “Tối nay về em sẽ tập cắt thịt ngay.”

          Thượng Minh Triệt nâng mắt lên nhìn cô, thái độ thật sự nghiêm túc nói. “Tốt nhất em nên đi học một khoá nghệ thuật ăn uống trên bàn tiệc, đỡ để sau này anh còn phải gỡ cá cho em.”

           Thanh Nhi gụt mặt xuống bàn, thiệt là nhục nhã mà.

         Dù vậy, cô vẫn vui vẻ vươn tay cầm nĩa lấy một miếng thịt cho vào miệng, quả nhiên ngon hơn bình thường mấy trăm lần, đang híp mắt hưởng thụ thì bắt gặp ánh mắt Trình Dịch Phong nhìn cô chằm chằm, cô giật mình nhém chút là mắc nghẹn miếng thịt trong cổ họng.

          Người ta nói, nhà kinh doanh gặp nhà kinh doanh mười ngày mười đêm nói chuyện không hết, vậy mà khi chồng cô và Trình Dịch Phong gặp nhau hai người chả nói một câu gì về kinh tế cả. Thanh Nhi cảm thấy rất khó hiểu, trên đường về nghiêng đầu qua nhìn mặt chồng cô, tò mò hỏi. “Sao anh và anh Phong không bàn với nhau về chiến lược kinh tế, giá cổ phiếu lên sàn hay thị trường hội nhập quốc tế gì đó?”

          Thượng Minh Triệt nhấn mạnh chân ga, chiếc xe thể thao phóng vụt qua đồi thông rẽ sang con đường nhỏ, ánh mắt anh chuyên chú nhìn khu đất tối tăm phía trước, khẽ nhếch môi. “Hôm nay là ngày 1 tết.”

         À, quên mất, Thanh Nhi gãi gãi trán, ngã người ngồi về chỗ cũ, không khí trong xe trầm lặng làm cô nhớ tới câu nói dỡ dang ban tối, đột nhiên trong lòng thấy bồn chồn ray rứt, làm sao đây? nếu bây giờ không xác định rõ thân phận, lỡ ngày mai anh quên mất chuyện đó thì sao?

         Nhưng mà, nên nói gì bây giờ, không thể giữa đường thốt lên câu 'em muốn làm bạn gái anh' được, rất kì cục.

         “Cạch.” Cửa bên cạnh bất ngờ bật mở làm Thanh Nhi hết hồn, ngẩng mặt lên thấy chồng cô đưa tay nắm lấy tay cô siết chặt, nhẹ giọng nói. “Anh đưa em vào nhà.”

Thanh Nhi sững sốt xoay đầu nhìn con hẽm nhỏ, sao nhanh thế đã tới nhà rồi, cô không nhịn được hấp tấp mở miệng. “Chúng ta...”

“Xuống xe rồi nói.”

Chồng cô hoàn toàn không có chút ý thức nào đánh gãy lời cô, Thanh Nhi xụ mặt cụp mắt ảo não bước xuống xe, tại sao lần nào tới khúc quan trọng cũng bị chen ngang như thế? Chẳng lẽ là do bọn họ hữu duyên vô phận hay sao?

Không được, cô không cam tâm, hôm nay mà cô không nói ra được thì cô sẽ làm con heo, một con heo không biết nói tiếng người.

Thanh Nhi nắm chặt hai tay quyết tâm, hít sâu một hơi ngửa mặt đối diện anh, lớn tiếng tuyên bố. “Em..”

Trước mắt đột ngột tối sầm, Thanh Nhi trợn tròn xoe hai mắt, cảm giác cánh môi bị bao lấy, mùi vị quen thuộc nhàn nhạt lan vào trong miệng. Lí trí cô mạnh mẽ điều khiển thần kinh, lập tức lùi về sau một bước tránh né, sóng mắt nâng lên nhìn anh, vì sao cứ không để cô nói hết câu chứ?

Hành động đối kháng này làm người Thượng Minh Triệt thoáng sững lại, nhưng rất nhanh liền tiến lên một bước ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn đôi mắt tràn ngập uất ức, rốt cuộc hôn mạnh lên môi cô một cái, cất giọng trầm ấm. “Muốn làm bạn gái anh phải không?”

Thanh Nhi mím môi, gật gật đầu.

“Chiều theo em.” Thượng Minh Triệt ôn nhu đáp, khoé môi nở nụ cười tuyệt mỹ, ấm áp lan rộng cả trời đêm.

Thanh Nhi nhém chút nữa là khóc, đến lúc này thì bật cười mếu máu ôm chằm lấy anh, nhón mũi giày lên muốn hôn nhưng không tới, cô chu chu môi ra, giơ tay chỉ chỉ..

Thượng Minh Triệt buồn cười, yêu chiều cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, say đắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.