Tình yêu là mùi vị ngọt ngào từ trong cốt tuỷ, Thanh Nhi không sợ đau, không sợ khổ, cô thật lòng thích anh vì vậy cô sẽ tuyệt đối tin tưởng vào anh.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp dần khuất vào bóng tối, nụ cười mãn nguyện bên môi cô vẫn không sao giấu đi được. Từ nay cô đã có một toà thành vững chắc của riêng mình, khi cô vui sẽ có anh cùng chia sẻ, khi cô bị ức hiếp vẫn có anh che chở cho cô.
Gió đêm hình như không lạnh nữa, Thanh Nhi vô thức bật cười, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác được cắt may tỉ mỉ, bên trên còn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của anh, cô chà chà hai tay rồi cho vào túi, cảm giác ấm áp dễ chịu không thua kém gì có anh bên cạnh.
“Hơi~~” Tiếng thở dài chán nản ở đâu đó, Thanh Nhi quay đầu thấy ba Nhi từ bụi nguyệt quế đi ra, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước vào nhà, giống lão cao nhân lắc lắc đầu cảm thán. “Quả nhiên, con gái lớn rồi không thể giữ được nữa..”
Ra là có người rình coi từ đầu buổi tới giờ, Thanh Nhi bật cười chạy theo ôm lấy cánh tay ông nũng nịu. “Cưới anh ấy rồi con vẫn về ở chung với ba, được không?”
Ba Nhi đứng sững lại, vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười, vươn tay cốc mạnh đầu cô, nghiêm mặt nói. “Sớm muộn gì cũng bỏ nhà theo trai, bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, vào phòng.”
Thanh Nhi không cam tâm khư khư ôm chặt cánh tay ông, đôi mắt uỷ khuất long lanh chớp chớp, trề môi. “Nhưng mà con...”
Ba Nhi trực tiếp kéo tay cô đẩy về hướng phòng ngủ, lớn tiếng tuyên bố. “Bộ dáng này của con chỉ có thể lừa gạt con rễ ta, đừng mong ta nói tốt với mẹ con lời nào, biến ngay.”
“Ba thiệt vô tình.” Thanh Nhi giận dỗi đi vào phòng, môi lại không nhịn được cười khúc khích, ông rõ ràng vì muốn bao che mới ném cô vào phòng trước khi mẹ Nhi phát hiện mà.
Sáng hôm sau mới hừng đông đã bị gọi dậy, Thanh Nhi ngồi trong phòng tắm bốn vách ngăn rửa mặt, bên tai thi thoảng tiếng ông nội dặn dò ba. “Mua thêm nhiều quà bánh về đó, có gì biếu cho dòng họ của vợ con đừng để người ta nói gia đình mình không tốt với nó.”
“Con biết rồi ba.” Ba Nhi trầm giọng đáp, im lặng một lúc lại lên tiếng. “Con biếu ba chút đĩnh tiền, ba có thấy chỗ nào không khoẻ thì bảo với thằng năm, gia đình mình giờ có tiền có của rồi không cần tành tiện như hồi xưa nữa.”
Ông nội đột nhiên ho khù khụ mấy tiếng, giọng nói trở nên già nua thấy rõ. “Sức khoẻ của ba thế nào ba tự biết, tiền của làm ra thì giữ lại cho con Nhi nó ăn học rồi sau này lấy chồng cũng có cái so bì với người ta. Tuy là ba không rõ xã hội của tụi con bây giờ thế nào, nhưng thời nào cũng vậy, cưới chồng mà không có của hồi môn người ta xem nhẹ nó, coi thường gia đình mình, khó sống lắm..”
“Vâng..” Ba Nhi cúi đầu dường như có hơi sục sùi, vươn tay bắt lấy bàn tay nhăn nheo của ông nội, nghèn ngẹn nói. “Sau tết con sẽ về quản lí lại công ty, ba đừng lo lắng ảnh hưởng tới sức khoẻ. Dù sao con vẫn còn trẻ có thể thư thả kiếm tiền lo cho con bé, ba cứ để con phụng dưỡng cho ba trước đã.” “Cái thằng này..” Ông nội đột nhiên lớn tiếng có chút giận dữ, vỗ bốp bốp lên ghế thể hiện tính khí ngang bướng. “..sao tao nói mà mày không chịu nghe vậy hả? dẹp cái đống rác rưởi của mày đi, tao bảo không cần là không cần.”
“Chuyện gì vậy?” Mẹ Nhi nghe tiếng động lớn mang guốc lọc cọc chạy vào, vừa thấy ba Nhi mở miệng muốn cãi lại thì kéo ông về sau, dịu giọng nói. “Ba à, chồng con là vì quan tâm ba nên mới không hiểu lễ nghĩa, ba thương tình anh ấy cũng như thương tình vợ chồng con nhận tấm lòng này đi có được không ba?”
“Tấm lòng của tụi bây thì tao nhận, còn tiền thì dẹp đi.” Ông nội vẫn kiên quyết không nhượng bộ, đập mạnh tay lên bàn đứng dậy muốn bỏ đi.
Mẹ Nhi thấy vậy liền hạ kế sách, vẻ mặt bất đắc dĩ chạy tới đỡ cánh tay ông, cụp mí mắt. “Nếu ba không muốn nhận vậy tụi con không ép ba nữa, anh ấy có buồn bực thì cũng mười ngày nửa tháng thôi, bất quá con nhẫn nhịn tính khí của anh ấy một chút là được.”
Ông nội nghe thế liền dừng bước xoay đầu nhìn bà lại đưa mắt nhìn gương mặt kiềm nén đến tím tái của ba Nhi, cuối cùng vung gậy quất cho ông một phát vào mông, ra lệnh. “Đưa đây.”
Ba Nhi luống cuống hết tay chân, lớn từng tuổi này rồi mà bị đánh trước mặt vợ, đúng là xấu hổ đến không muốn sống nữa, trong lòng thì thẹn gần chết nhưng ngoài mặt vẫn phải vui mừng đặt tiền vào tay ông, cười lễ phép. “Cám ơn ba.”
“Thằng mắc dịch..” Ông nội lẩm bẩm mắng trong miệng, dưới sự chăm sóc của mẹ Nhi đi vào phòng ngủ, tiếng gậy đều đặn gõ xuống sàn nhà cốp cốp.
Thanh Nhi ngồi trong phòng tắm ngậm bàn chảy ngẩn ngơ, thì ra nhà cô trước đây cũng tầm thường như bao người khác, là nhờ ba Nhi cùng các bác cố gắng mới có ngày hôm nay, mặc dù đây là thế giới của một quyển tiểu thuyết nhưng tại sao cô lại cảm thấy nó chân thật đến mức đau lòng..
“Thanh Nhi à, con ngủ quên trong phòng tắm rồi hả? Mau lên kẻo trễ giờ ra sân bay kìa.” Tiếng bác năm ở bên ngoài gọi vào, Thanh Nhi giật mình đánh rơi cả bàn chảy, vội vàng chùi chùi rửa mặt. “Con ra ngay đây ạ.”
Trời hửng sáng, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, ba Nhi cùng mẹ Nhi mỗi người xách một túi lớn đi ra đầu ngõ, Thanh Nhi ở phía sau cũng lui cui kéo theo một vali hành lí và túi quà vặt các bác cho, đang lúc lẻo đa lẻo đẻo thì Huỳnh Bách Nhân quay sang bắt lấy cổ tay cô, tước đi tay cầm vali. “Ra đó trước đi, anh vào lấy chút đồ rồi mang ra cho em.”
Chờ nảy giờ luôn đấy, Thanh Nhi hớn hở bỏ ngay túi hành lí ôm theo túi bánh chạy ra cổng, quay đầu lại mây gió anh ta một phát. “Thanks anh đẹp trai nhé.”
Huỳnh Bách Nhân mỉm cười, kéo theo chiếc vali đi thẳng vào trong nhà.
Ba mươi phút sau, bốn người đều có mặt ở sảnh chờ sân bay, Thanh Nhi xoay đầu giơ tay trước mặt Huỳnh Bách Nhân cười tinh quái. “Em biết anh đang giấu quà cho em, mau mau lấy ra đây.”
Khoé môi Huỳnh Bách Nhân cong cong, nắm chặt tay cô kéo tới chỗ ít người, nhẹ giọng ra lệnh. “Nhắm mắt lại.” Sặc mùi bí hiểm nhỉ? Thanh Nhi nhìn quanh một vòng, nhắm mắt lại kết hợp xoè rộng hai tay ra. Đáng tiếc quà không rơi vào tay cô mà tiến thẳng vào miệng, mùi vị vừa ngọt vừa đắng giống như socola vậy.
Bàn tay Huỳnh Bách Nhân nựng nhẹ hai gò má cô, cười hỏi. “Thế nào?”
Còn thế nào nữa, Thanh Nhi chu môi ra biểu tình. “Anh hàng xóm thân thiết, Tết mà anh chỉ cho em mỗi cục socola bé xíu thế à, em muốn cái bao đỏ trong túi anh kìa.” Vừa nói vừa giơ tay ra chỉ, biểu cảm lưu manh nếu anh ta không đưa, cô liền cướp.
Huỳnh Bách Nhân thấy vậy bật cười, rõ ràng là chuẩn bị cho cô nhưng lại làm ra vẻ bất đắc dĩ, Thanh Nhi không chịu được vươn tay ra cướp, khoái trá hôn má anh ta. “Năm mới vui vẻ, ngày càng đẹp trai, công nên làm ra, năm sau cho em bao dày thêm một chút.” Xong xuôi liền cất bao lì xì vào túi xách, tính qua tính lại không quá năm giây.
Bộ dáng giống y trẻ con chỉ linh hoạt hơn đôi chút, Huỳnh Bách Nhân cười nhìn cô, bất ngờ đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói. “Sáng ngày 4 là có lịch học, không được ngủ quên.”
Thanh Nhi méo cả mặt, vội đấm vào ngực anh ta, nhắc nhỡ. “Chú gì đó, ba mẹ cháu không cho ôm người lạ.”
“Có không?” Huỳnh Bách Nhân cười ra tiếng, một bàn tay đưa lên luồng vào sau cổ cô, đầu ngón cái chạm nhẹ lên dấu môi đỏ sẫm trên đó, đuôi mắt có hơi nheo lại thâm trầm. “Vậy phải nhanh chóng trở thành người nhà rồi.”
“Hả?” Thanh Nhi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng Huỳnh Bách Nhân không nói tiếng nào nữa, nắm lấy tay cô dắt đến chỗ ba Nhi và mẹ Nhi cười nói. “Hai bác đi đường bình an ạ.”
“Ừ, con cũng về sớm đi.” Mẹ Nhi cười thân thiết vỗ vai anh ta, quay sang nói với ba Nhi. “Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta lên máy bay.”
Thanh Nhi bị bơ trề môi, cầm lấy túi hành lí trước khi đi vẫn không quên xoè tay xin xỏ. “Cho em một viên nữa.”
“Anh để trong vali của em rồi.” Huỳnh Bách Nhân cưng chiều xoa đầu cô, không ngờ tới Thanh Nhi lập tức khom người mở túi lấy hộp socola ra ôm vào lòng, oán trách. “Anh để nó bị nhăn rồi.”
Đúng lúc dứt lời thì thấy một bóng người quen đi tới, cô chưa kịp tiêu hoá thông tin khủng khiếp thì ông ta đã cười như không cười, lớn tiếng hỏi. “Đây không phải người tình bé nhỏ của cậu Hứa sao? Ra là quê em cũng ở đây?”
Thanh Nhi có chút choáng váng đầu óc bắt lấy cánh tay Huỳnh Bách Nhân, cười khách sáo với ông ta. “Chẳng lẽ quê ông Đào cũng trùng hợp ở đây sao?”
“Không phải..” Đào Duẫn Phàm bình tĩnh khó có thể bắt được suy nghĩ, lạnh nhạt nói. “Tiểu Mịch điện thoại bảo tôi đến đây rước em ấy, bộ phim điện ảnh lần trước em góp ý giới thiệu tiểu Mịch ngày mai sẽ khởi quay, có thời gian thì bảo cậu Hứa đưa em tới đó tham quan.”
“Được, có dịp em nhất định sẽ đến xem đoàn phim Tung Ảnh nổi tiếng của tập đoàn GJ..” Thanh Nhi tươi cười, ánh mắt lộ chút ánh sáng hưng phấn. “..nghe nói bộ phim này còn mời ca sĩ Vân Tinh vào vai nam phụ phải không?” Đào Duẫn Phàm nghe cô hỏi bật cười ra tiếng, nhưng đáy mắt lại không hề chạm đến nét cười. “Đúng là nhà báo, vừa nói được hai câu đã muốn săn tin rồi.”
Lời này không rõ cảm xúc, Thanh Nhi nhìn ánh mắt ông ta, phát hiện Trịnh Thiên Mịch đã tới nên không muốn nhiều lời nữa. “Em đến giờ lên máy bay rồi, có dịp gặp lại ông Đào sẽ nói nhiều hơn.”
“Ừ.” Chờ ông ta gật đầu đi tới chỗ Trịnh Thiên Mịch, Thanh Nhi liền nghiêng qua hôn má Huỳnh Bách Nhân lần cuối, lắc lắc hộp socola số lượng có hạn, cong mắt. “Bye bye.”
Chuyến bay đến Đài Bắc mất vài tiếng đồng hồ, Thanh Nhi ngồi một mình chán đến móc meo mép miệng. Vừa xuống máy bay liền háo hức chạy ra cổng lớn trước, lòng thầm nghĩ không biết nhà ngoại có vui như nhà nội hay không?
Đột nhiên, một chiếc Limousine rẽ ngang dừng trước mặt cô, từ trong sân bay cùng với ba mẹ một người đàn ông cao lớn vận vest đen, đeo găng tay đen đi nhanh đến mở cửa xe, đanh thép nói. “Nhị thiếu tiểu thư, mời.”
Thanh Nhi ngây ngẩn hết cả người, ngơ ngác nhìn hắn rồi nhìn khắp nơi, là gọi cô sao? Nhị thiếu tiểu thư là cô đó hả?
Mẹ Nhi đi đến đẩy nhẹ vai cô một cái, giọng nói có chút không được vui vẻ. “Là gọi con đó, lên xe đi.”
Thanh Nhi mở to mắt kiểu không tin nổi, sau đó cô biết thêm một điều khiến mình sốc vỡ tim, thì ra mẹ cô là thiên kim tiểu thư của Diệp gia, dòng họ kinh doanh kim cương ở Đài Bắc.
Quá kinh khủng, hèn chi ông nội nói đừng để bên nhà mẹ dị nghị ba không tốt với bà, còn nói không có của gã con gái sẽ rất khó sống. Chúa ơi, ba cô đã phải cưới một bà vợ dùng kim cương thay tiền, tưởng tượng đến cuộc tình trắc trở của hai người, cô có thể viết ra một cuốn tiểu thuyết đầy bi thương luôn đó.
Thanh Nhi lén lau mồ hôi trán, cô có hơi sợ gia đình ông ngoại sẽ không thích cô, hơn nữa lễ nghi của dòng dỏi gia tộc thật sự rất nhiều. Ngẫm nghĩ một lúc, bèn lấy điện thoại nhắn tin cho chồng yêu. “Chồng ơi, em đến Đài Bắc rồi...” chần chừ hai phút, cắn môi viết thêm ba chữ “...có chút lạnh.”
Tin nhắn gửi đi, cô chống cằm nhìn chằm chằm màn hình chờ đợi, lâu ơi là lâu điện thoại vẫn không đổ chuông, không lẽ anh không thấy? hay là đang bận? hay là không muốn trả lời? Cô gụt mặt, buồn bã oán trách. “Có thể là tưởng lầm tin nhắn dự báo thời tiết nên vứt sọt rát rồi? Đáng lẽ mình phải nói em nhớ anh quá chứ.”
A a a.....
Mặc dù biết có khả năng sẽ bị lờ đi nhưng Thanh Nhi vẫn kiên quyết muốn chờ, thật ra từ lúc lên máy bay ngồi suy tư vẩn vơ vô đã thấy nhớ anh, bây giờ lại càng muốn nghe tiếng anh hơn.
Nhưng cô chờ là một chuyện, chồng cô có hồi đáp không lại là chuyện khác, Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn toà biệt thự lớn như cung điện trước mắt, không khỏi vỗ ngực tự thấy hạnh phúc, may mà mình không xuyên vào chỗ này. Cô theo thói quen vươn tay cầm lấy hành lí của mình, không ngờ tên áo đen ban nảy lại nhanh nhẹn cướp mất, y như cũ lên giọng. “Nhị thiếu tiểu thư, mời.”
Lắm nguyên tắc, Thanh Nhi chau mi không vui toan bỏ đi, đúng lúc điện thoại đổ chuông, cô sững lại, hai mắt liền sáng rực, mừng rỡ bấm nghe. “Chồng hả?”
Giọng nói bên kia trầm ấm vô cùng dễ nghe. “Đã mặc áo khoác chưa?”
Thấy chưa? anh có đọc tin nhắn của cô đó. Thanh Nhi vừa đắc ý vừa vui sướng, cười rạng rỡ như hoa, gật gật đầu. “Em mặc rồi...” Đang nói, mẹ Nhi đột nhiên bước tới nắm lấy tay cô kéo đi, nhắc nhở. “Nhỏ tiếng chút.”
Thanh Nhi ngẩng đầu thấy trong phòng khách có rất nhiều người, ai cũng một bộ cao sang quý phái, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt cao ngạo. Cô thoáng hoảng hốt, quên mất lời mình muốn nói là gì, tâm lí bắt đầu không cân bằng.
Thượng Minh Triệt nghe cô nói giữa chừng, dường như hiểu được mọi chuyện, trầm mặc một lúc mới lên tiếng hỏi. “Cảm thấy ai em nhìn không vừa mắt?”
Giọng nói của anh khá lãnh đạm nhưng Thanh Nhi lại cảm nhận được ấm áp cùng quan tâm trong đó, cô đảo mắt nhìn qua từng người dù vô tình hay hữu ý đều khẽ gật đầu lễ phép một cái, cuối cùng chính là cậu thiếu niên tầm hai mấy tuổi khoác áo lông cừu đen, ánh mắt phách lối nhếch một bên mép nhìn cô, rõ là đang khinh thường.
“Ghét tên đó nhất.” Cô mím môi trả lời.
Chồng cô hình như cười nhạt một tiếng, Thanh Nhi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đẹp trai của anh, vô thức cười theo. “Anh đang dạy hư em đó.”
“Ừ.” Anh đáp khẽ, mỗi lần tâm tình tốt sẽ lộ ra chút chiều chuộng. “Nghĩ tới anh, đừng quan tâm bọn họ.”
Lời này, Thanh Nhi thật sự rất muốn cười anh tự phụ, cô kiềm nén chớp chớp mắt, nhỏ giọng thủ thỉ. “Nhớ chồng yêu lắm.” Dứt lời liền nhanh chóng tắt máy, hai gò ửng hồng lên, khoé môi cong cong đáng yêu.
“Về rồi? Tôi còn tưởng chị quên cái nhà này rồi chứ?”
Tiếng nói trầm trầm hữu lực xen lẫn chút ngạo khí cùng châm chọc, Thanh Nhi không nhịn được căng thẳng bấu ngón tay, ngẩng đầu lên lầu thấy một người đàn ông cầm gậy đi xuống, khí thế trên người cường đại mạnh mẽ, từ động tác tới lời nói đều không thể xác định tuổi tác của ông, càng có cảm giác bị áp bách đến khó thở.
Mẹ Nhi lúc này đột nhiên kéo cô lên trước, viền mắt phiếm hồng, dù trong giọng có chút nghẹn ngào nhưng vẫn kiên cường. “Ba, con đưa con gái về thăm người.”