Sáng nay vừa thức dậy, mình lên Wattpad và đọc 1 câu chuyện có tên 'Ngày nào cũng bị hiếp', sau đó cả ngày mình đều bị nó ám ảnh.. một cảm giác bị lừa đảo nặng nề.
_________
Thời gian thấm thoát trôi qua, buổi sáng của một ngày trong tuần..
“Kính thưa các quý vị đại biểu. Kính thưa các nhà giáo và các bạn sinh viên thân mến. Hôm nay, Học viện Điện Ảnh và Báo chí vui mừng kỷ niệm 40 năm ngày Nhà giáo 20/11/19.. - 20/11/20.. . Cho phép tôi thay mặt BGH, tập thể HĐSP và hơn 5000 bạn sinh viên cám ơn quý vị khách quý, quý vị đại biểu đã đến với chúng tôi trong ngày hội truyền thống của ngành giáo dục. Kính chúc các nhà giáo và các vị đại biểu, các bạn sinh viên sức khoẻ, hạnh phúc, chúc buổi lễ thành công rực rỡ..”
Thanh Nhi giơ tay che miệng ngáp nhẹ một cái, cẩn thận chỉnh lại tà váy trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn thần đồng khoa Báo chí đang đọc diễn văn trên sân khấu.
Ánh đèn sáng rực chiếu lên khuôn mặt anh ta, cả người từ trên xuống dưới đều bộc lộ vẻ tự tin, chính chắn, gương mặt nghiêm túc lại ẩn nhẫn mùi vị tham chiến rất mạnh, người này nhìn qua liền nhận ra là kẻ có đầu óc, thâm tàng bất lộ.
Thanh Nhi liếc mắt qua anh ta, nghiêng đầu nhìn tiểu mỹ nhân bên cạnh, khẽ hỏi. “Làm gì đấy?”
An Nhiên ngẩng đầu lên liếc một vòng lại cúi xuống loay hoay với đống giấy viết, nhàn nhạt nói. “Ta viết điều ước lên giấy rồi xếp hạt bỏ vào hộp, nghe nói đủ 1 ngàn con điều ước sẽ linh nghiệm.”
Khoé mắt Thanh Nhi hứng thú nhếch lên, cúi xuống nhìn hai ba con hạt be bé, tò mò hỏi. “Mi ước cái gì?”
“Ta ước..” An Nhiên khựng lại ngẩng đầu nhìn cô, cắn môi dưới. “..Lâm gia đồng ý huỷ hôn với Trương gia.”
“Gì kì vậy?” Thanh Nhi thốt lên bất ngờ.
An Nhiên đem con hạt vừa xếp xong bỏ vào hộp, không tự nhiên trả lời. “Là vì Lam Tuyệt còn vướng hôn ước với Lâm San Nguyệt nên ta không thể ở cùng anh ấy, nếu cô ta đồng ý huỷ hôn chúng ta sẽ mới được ở bên nhau.”
Chuyện này Thanh Nhi đương nhiên biết, nhưng mà cách xếp hạt này liệu có hiệu quả không? Cô trầm mặt một lát đột nhiên đưa tay vào hộp hốt mấy con hạt bóp dẹp, rồi hốt luôn đống giấy đã viết điều ước nhùi thành một cục ném vào thùng rác. “Bỏ đi, mi làm chuyện xàm xí quá!”
Nhìn hành động của cô, mặt mũi An Nhiên tái mét vừa há miệng muốn hét đã bị Thanh Nhi nhanh tay bịt lại, trừng mắt mắng. “Câm miệng, mi ngốc hết chịu nổi luôn đấy, thử nghĩ nếu Trương Lam Tuyệt đọc được điều ước của mi sẽ nghĩ gì? Tại sao không ước kết quả mà ước nguyên nhân hả?”
An Nhiên chớp chớp mắt vô tội, nhấp nháy môi. “Không phải chỉ cần Lâm San Nguyệt chịu huỷ hôn thì mọi chuyện xong rồi sao?”
“Ngu ngốc.” Thanh Nhi thẳng tay cốc vào đầu cô ấy một phát. “Nếu gia đình không đồng ý thì sao?”
Đúng rồi, An Nhiên liếm môi xịu mặt không nói gì nữa, Thanh Nhi lập tức chỉ tay vào đống giấy hung dữ dạy dỗ. “Ghi vào, ước hai người được ở bên nhau, rồi xếp 10 ngàn con cho ta, xếp đến khi nào chất đầy nhà thì thôi. Còn nữa, rảnh thì lên mạng đọc tin tức, điều tra hoàn cảnh gia đình hai người họ, còn phải thường xuyên quan tâm chồng mi. Ok?” An Nhiên im re một lúc lâu hai mắt mới dần sáng lên, chờ tới khi hoàn toàn hiểu ra thì Thanh Nhi đã xoay đầu nghiên cứu chàng trai trên sân khấu, cô bất ngờ vùng dậy nhào đến ôm cổ Thanh Nhi, hét to. “Đại gia, ta yêu mi quá~ moa~”
Cả hội trường im phăng phắt, Thanh Nhi hết hồn ngẩng đầu nhìn con nhỏ nào đó, vung tay xến cho một bốp. “Ta đã nói chỗ này của chồng ta.”
An Nhiên vẫn nhây không chịu được, bưng má cô cố đè xuống muốn hôn thêm phát nữa. Thanh Nhi chán ghét đưa tay đẩy trán cô ấy ra, nghiêng đầu tránh né. An Nhiên cố chấp chu môi đè xuống...
Đúng lúc này, trong loa vang lên tiếng tằng hắng, giọng cứng nhắc. “Đề nghị các bạn giữ trật tự..”
Thanh Nhi lập tức hùa theo kêu lên. “Nghe thấy chưa? thu ngay cái mỏ heo của mi về!”
An Nhiên bĩu môi xoay đầu nhìn lên sân khấu hung hăng lườm chàng trai kia, ngồi bịch xuống ghế bắt đầu hí hoáy làm việc.
Nhìn cô ấy chìm đắm trong tình yêu như vậy, Thanh Nhi bật cười nhìn lên sân khấu, ánh mắt lại vô thức trĩu xuống.
Trời ơi, con thèm chồng quá~
Buổi lễ vẫn nhàm chán như thường lệ, ca hát nhảy múa, tưởng niệm, trao bằng khen, và cuối cùng nghi thức cài hoa. Theo như qui ước mỗi năm, 5 sinh viên ưu tú nhất của hai ngành Điện ảnh và Báo chí sẽ cài hoa cho giảng viên của mình.
Thanh Nhi rất không may mắn, cô là một trong số mười người phải mặc váy đồng phục, đeo thắt tay xanh đậm đi lên sân khấu sờ ngực thầy cô giáo. Nhìn gương mặt từng người, cảm giác xa lạ không chút thân thiết, cô khéo léo cài hết một lượt liền đi xuống. Đột nhiên cổ tay bị giữ lại, Thanh Nhi xoay đầu thấy thần đồng nhìn cô, khẽ nói. “Em ở lại, thay mặt một bạn khoa Điện ảnh cài hoa.”
Thanh Nhi vừa muốn kêu anh ta nhờ người khác thì cổ tay bị giơ lên, thắt tay nhanh chóng bị tháo ra đổi thành màu đỏ sậm, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, chớp mắt. “Em chưa nói đồng ý.”
Anh ta khẽ cười, siết chặt nút thắt, nhàn nhạt mở miệng. “Anh biết em không thể không đồng ý.”
Đúng vậy, dây đã cột rồi còn có thể từ chối sao?
Thanh Nhi lườm anh ta một cái, xoay đầu nhìn lượt thầy giáo khoa Điện ảnh đang lên, ánh mắt bắt ngay bóng dáng Hứa Trác Tùng, cô bật cười. “Lần này thôi nhé!”
“Được.” Tiếng nói nghiêm túc bên tai, gò má bị cái gì đó lướt nhẹ qua, Thanh Nhi quay đầu thấy anh ta đã đi vào cánh gà.
Giật mình sờ lên má mình, kéo xuống một mảnh giấy nhỏ.
“0123******. Gọi cho anh!”
Thanh Nhi (-_-) có kiểu cho số điện thoại vầy nữa!
Rồi cô nhét ở đâu đây?
Nhìn từ trên xuống dưới không chỗ nào để được, Thanh Nhi trực tiếp vạch cổ áo trước ngực dán vào trong, xoay đầu vừa hay bắt được nụ cười quái chiêu của ai đó. Thật muốn tung chân đá cho anh ta một phát.
Bước ra sân khấu cài hoa gần hết thì đến Hứa Trác Tùng, cô cười cười nhìn mặt anh ta, hai ngón tay ấn mạnh bông hoa vào ngực, nhỏ giọng trêu. “Thầy Hứa, ngực thầy mềm quá.”
Thanh Nhi thấy rõ ràng khoé môi Hứa Trác Tùng co giật, cô cười tủm tỉm sang cài hoa cho người bên cạnh, khoé mắt lại không tự chủ liếc nhìn nét mặt anh ta, xám xịt như tro.
Chắc đang tự ti lắm~
Lúc đi xuống cô giả vờ nhường cho giảng viên đi trước, lẻn vào nắm tay Hứa Trác Tùng, cười xấu xa. “Anh bị em sờ ngực rồi nha..” Vừa nói vừa đưa tay ngắt nhẹ một cái, cảm nhận “..rất đàn hồi.” rồi bỏ chạy.
Hứa Trác Tùng nhìn bóng lưng nho nhỏ luồng lách qua dãy ghế, khẽ mỉm cười.
Thanh Nhi vừa ngồi xuống ghế liền lục túi xách lấy điện thoại ra lém lĩnh soạn tin nhắn gửi cho ai kia. “Thích quá~ thích quá~ thích quá~” rồi chụp một tấm ảnh cười đểu gửi qua cùng.
Hứa Trác Tùng ngồi ở hàng ghế đầu móc điện thoại ra xem, không hề giữ hình tượng mà bật cười ra tiếng.
Kết thúc buổi lễ, vừa ra nhà xe thì bất ngờ bị ai đó kéo lại, Thanh Nhi còn chưa phản ứng thì trên trán đã vang lên một tiếng chốc. Cô giật mình đưa mắt nhìn lên liền tá hoả. “Trác Tùng, đây là trường học đó.”
Hứa Trác Tùng chẳng mấy để tâm, còn ngang nhiên bế cô lên quăng qua ghế phụ, tự mình ngồi vào ghế lái, êm ái lướt qua cái trợn trắng trợn dọc của đám sinh viên.
Một bên, Thanh Nhi lồm cồm ngồi thẳng dậy, hung hăng nhào qua ôm lấy cổ anh ta, gào vào tai. “Anh trả thù em đó hả? muốn bắt cóc em đi bán phải không?”
“Tất nhiên không phải bán..” Hứa Trác Tùng quay qua nhìn cô cười thâm ý, liếc mắt qua cổ áo trước ngực cô một cái, xa xa gần gần khơi gợi. “Trắng trẻo, tròn trĩnh, lại rất vừa tay, anh đang suy nghĩ bắt em về nhà bảo dưỡng.”
Ngay lập tức Thanh Nhi làm tư thế phòng thủ, má đỏ rực, giơ tay đấm vào ngực anh ta một phát. “Đánh cho lép vếu anh luôn, dám dê sờm dòm ngực người ta.”
Hứa Trác Tùng bật cười, vươn tay qua kẹp cổ cô, có chút chờ mong hỏi. “Hôm nay có bận gì không?”
Vẻ mặt Thanh Nhi nổi lên nét gian tà, nghiêng đầu qua cười hí hí. “Sao? có phải muốn rủ bổn cô nương đi chơi?”
“Đúng vậy..” Hứa Trác Tùng không ngần ngại thừa nhận, bất ngờ xoay đầu hôn mạnh vào má cô, cười hỏi. “..muốn đi với anh không?”
Tay Thanh Nhi sờ sờ chỗ bị hôn hình như có chút rát, nhưng rất nhanh liền không để ý, hưng phấn vỗ tay. “Đi, sợ ai mà không đi.”
Ánh mắt Hứa Trác Tùng nhìn chăm chú vào dấu môi đang dần ửng đỏ trên má cô, không nhịn được cười lớn.
Thanh Nhi lại không biết như vậy, còn ngây ngô tâng bốc bản thân. “Đi chơi với bổn cô nương, tiểu tử ngươi vui đến vậy à?”
Ai kia nén cười gật gật đầu. “Là vinh hạnh của tiểu tử.”
Nhìn vẻ mặt Hứa Trác Tùng cười đến ửng đỏ đẹp trai mê li, Thanh Nhi không nén được tà dâm lén nghiêng đầu muốn hôn má anh ta ai dè bị phát giác, Hứa Trác Tùng nheo mắt nghi ngờ hỏi. “Làm gì đó?”
Thanh Nhi cắn môi, liếm môi nhìn trời nhìn mây đánh trống lãng. “Ô, trời hôm nay đẹp quá~”
Đừng tưởng anh không biết, Hứa Trác Tùng tươi cười nhìn dáng vẻ vờ vịt của cô, xoa xoa tóc hỏi. “Có muốn về thay đồ không?”
Ai đó vô cùng phối hợp gật đầu. “Không cần thay.” Hành động và lời nói chẳng có tí logic nào cả.
Vậy mà Hứa Trác Tùng lại rất hài lòng gật đầu. “Càng tốt.” đỡ để cô phát hiện dấu môi trên mặt.
Cái gọi là đi chơi chính là thế này, Hứa Trác Tùng nắm tay cô kéo vào một hoa viên đầy hoa và cỏ, sau đó đẩy cô ngồi trên ghế đá, xoay người nói với một người đàn ông trung niên. “Bạn gái tôi, không cần quan tâm tới em ấy.”
Người đàn ông gật đầu. “Được.”
Thanh Nhi níu níu tay anh ta, tốt bụng nhắc nhỡ. “Trác Tùng, anh nói sai rồi, phải là chiếu cố em ấy nhiều một chút.”
Người đàn ông trung niên nghe cô nói bật cười, chợt vỗ vỗ vai Hứa Trác Tùng giống như khen ngợi. “Tin đồn quả nhiên không sai, cô bé này từ trong ra ngoài đều không giống với biệt danh 'nữ hoàng phong lưu' nhỉ.”
Thanh Nhi chớp mắt, vẫn thấy có gì đó sai sai, thiệt là tốt bụng đính chính. “Anh nhầm lẫn rồi, biệt danh đó là người ta đồn cho tôi.”
Hai người họ đều cười, Thanh Nhi cảm thấy logic của họ bị hỏng rồi không cách nào chỉnh sửa được, bèn thôi không nói nữa, mắc công người ta lại tự ti.
Hứa Trác Tùng nói chuyện với người đàn ông một lúc thì quay lại nhìn cô, thấy Thanh Nhi đang ngồi buồn chán bứt bứt cỏ, nhanh chân đi tới gần ngồi xỏm xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi. “Em có biết bây giờ em giống gì không?”
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn anh ta, lười biếng nhếch môi. “Giống gì?”
Bàn tay Hứa Trác Tùng đưa ra che miệng cô, không nhanh không chậm nói. “Một con chó bị bỏ rơi.”
Thanh Nhi “....” lập tức giơ tay quơ quào anh ta, hét xuyên qua kẻ tay. “Hứa Trác Tùng, không cho phép anh nói em là chó.”
Khoé môi mỏng Hứa Trác Tùng cong vòng lên, khoát tay ôm vai cô thản nhiên nói. “Anh dẫn em đi xem Trịnh Thiên Mịch đóng phim, chịu không?”
Khí tức trên mặt Thanh Nhi sau câu nói đó liền hoá thành tro bay mất, phấn chấn ôm thắt lưng anh ta đu bám. “Đi, trường quay ở đâu vậy?”
Hứa Trác Tùng thoải mái dung túng cho hành vi thừa cơ chiếm tiện nghi của cô, hất cằm về một hướng. “Trong kho hàng, 10p' nữa sẽ quay cảnh 'anh hùng cứu mỹ nhân'.”
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn kho hàng gần đó, ánh mắt loé lên tia tinh quái.