Thế Thân Nữ Phụ

Chương 27: Chương 27: Vụ hiếp dâm.




Mình buồn quá, cho phép mình đăng thêm một chương được hông?

               __________

Phim Trịnh Thiên Mịch nhận vai chính là một bộ phim Điện ảnh hành động có tên Gián điệp SK. Nội dung phim tương đối quen thuộc, nữ chính là đặc công nằm vùng trong một tổ chức buôn lậu vũ khí, sau đem lòng yêu lão đại cũng chính là người hại chết cả nhà mình. Nhưng khác lạ ở điểm nữ chính không đấu tranh vì trả thù và nhiệm vụ, mà lại phản bội tổ chức bảo vệ người mình yêu..

Tới khúc này thì Thanh Nhi bị rối rắm, khó hiểu đẩy đẩy người bên cạnh. “Trác Tùng, anh chắc chắn kịch bản này đúng logic?”

Hứa Trác Tùng đang đứng khoanh tay tựa tường nhìn mọi người dàn cảnh, đưa tay ôm vai cô đến gần. “Không sai, điểm mới mẻ duy nhất ở chỗ đó, làm phim hành động dù kĩ thuật tốt nhưng kịch bản quá cũ vẫn sẽ gây nhàm chán.”

“Ờ..” Thanh Nhi không nhiều lời gật đầu, vươn tay đặt cuốn kịch bản lên bàn, ngửa đầu nhìn anh ta cười gian. “Nghe nói phim này còn đang trong giai đoạn bí mật chưa công khai với truyền thông, bây giờ anh dẫn em đến đây không sợ em sẽ...”

“Sẽ làm gì?” Hứa Trác Tùng cúi xuống nhìn cô, bình tĩnh nhướng mi.

Thanh Nhi khẽ nuốt nước miếng, thật sự cảm giác gương mặt anh ta hôm nay đẹp trai hơn bình thường giống như vừa được nâng cấp vậy. Hứa Trác Tùng nhìn vẻ ngẫn ngơ của cô, khẽ cười trêu chọc. “Nếu thích quá có thể theo anh về nhà mỗi ngày đều ngắm.”

Thanh Nhi cắn môi, vội giơ hai tay vuốt mặt mình, lắc lắc đầu. “Không được, không thể để tư sắc làm mờ mắt.”

Hứa Trác Tùng nở nụ cười, đột nhiên đưa tay bắt lấy eo cô, cúi mặt đối diện nhau. “Thật sự không cần cái tư sắc này à?”

Mặt Thanh Nhi ngẩn ra, ánh mắt không cầm cự được rơi xuống làn môi mỏng ẩm ướt của anh ta, tim đập thình thịch thình thịch. Đột nhiên trong đầu có một suy nghĩ rất mạnh mẽ, cái kia hôn vào sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Trong không khí ồn ào ở đằng kia, đằng này lại yên tĩnh quá thể. Ngón tay Thanh Nhi run run với tới cổ Hứa Trác Tùng, vừa nhón mũi chân lên môi cách môi 2mm thì bất ngờ có tiếng gọi lớn.

“Trác Tùng.”

      Người Thanh Nhi sững lại, vô thức nâng mắt nhìn mặt Hứa Trác Tùng chỉ thấy cơ mặt anh ta đanh lại, sắc mặt tối sầm, đến cả đôi mắt quyến rũ cũng loé lên hàn băng lạnh thấu xương.

      Cô thật không hiểu, sao mỗi lần anh ta nghe tiếng gọi này bộ dạng lại đáng sợ như ác ma vậy?

       Thanh Nhi thở dài, vừa muốn hạ người xuống đột nhiên cánh tay Hứa Trác Tùng dịch chuyển, nhanh như cắt ôm lấy thắt lưng cô giật mạnh vào trong ngực, mũi giày cao gót trẹo qua trẹo lại buộc cô phải chụp lấy người anh ta, ngay sau đó từ trên trời giáng xuống một đôi môi mạnh mẽ đập lên môi cô.

      Thanh Nhi ngây người, quên luôn cả chống cự.

      Lúc đầu là tức giận nhưng khi hai cánh môi chạm nhau tâm trí Hứa Trác Tùng lập tức mềm mỏng. Nhìn đôi mắt trợn tròn của Thanh Nhi, anh khẽ cười cẩn thận ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng cắn mút, cùng lúc đó cảm nhận nhịp tim trước ngực đang tăng nhanh tần số. Hứa Trác Tùng biết chờ cô định thần lại chắc chắn sẽ giãy giụa, nhanh tay hơn một bước giữ lấy gáy cô, siết chặt thắt lưng áp chế triệt để.      Quả nhiên vài giây sau Thanh Nhi bình tĩnh, hai tay đẩy người anh ta ra mà không được, ngã đầu về sau cũng không được, há miệng muốn chửi thì một đầu lưỡi nhanh nhẹn luồng vào quấn lấy lưỡi cô đảo một vòng.

       Nói không có cảm giác hoá ra cô láo, thật sự 5 phần công lực đã bị rút sau một cái chạm đó. Tay Thanh Nhi thôi chống cự, nắm chặt lấy áo sơmi trước ngực của anh ta.

       Hứa Trác Tùng vô cùng thoả mãn nâng cao đầu cô ép chặt hai cánh môi khít nhau, lưỡi bên trong vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ khuấy đảo, kích động quấn lấy lưỡi cô kéo qua miệng mình.

      Lúc này, ngay phía sau vang lên một tiếng rống giận. “Hứa Trác Tùng, anh có thôi đi không?”

      Thanh Nhi giật mình, phản xạ tự nhiên rụt người về. Trái lại Hứa Trác Tùng đã lâm trận thì không tìm được điểm dừng, xoay người một cái đè cô vào vách tường, đầu lưỡi càng bức bách quấn lấy lưỡi cô mút đến chao đảo đầu óc.

      Phía sau lưng anh ta, Thanh Nhi mơ hồ nhìn thấy một đám người chạy lại trong đó có cả Trịnh Thiên Mịch sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hai người.

      Đột nhiên đầu lưỡi đau nhói một cái, Hứa Trác Tùng buông miệng cô ra, Thanh Nhi mừng húm vừa muốn rút lui đã nghe giọng nói êm êm bên tai. “Giúp anh một chuyện, sau này anh sẽ hậu tạ em, được không?”

       “Chuyện gì?” Thanh Nhi không tự chủ hỏi, lời thốt ra mới biết mình ngu cỡ nào.

      Hứa Trác Tùng nở nụ cười, ánh mắt đậm tình nhìn cô, môi chạm môi mê hoặc nói. “Hôn tập trung vào.” Dứt lời, hai làn môi và một cái lưỡi như vũ bão xông pha trận mạt tấn công Thanh Nhi đến ngộp thở, cánh tay buông gáy cô ra chuyển xuống ôm chặt lấy eo cô.

      Thanh Nhi cảm giác chân rời khỏi mặt đất, sợ hãi ôm lấy cổ anh ta, môi đau lưỡi ê ẩm, đầu óc choáng váng cùng cực, hai mắt từ từ híp lại bỏ qua luôn tỉnh táo cuối cùng.

       'Được nước lấn tới' là câu thành ngữ thích hợp nhất để mô tả Hứa Trác Tùng giờ phút này. Thanh Nhi buông bỏ phòng bị bàn tay anh ta liền luồng qua áo cô chạm vào làn da ấm áp bên trong, ban đầu còn từ tốn về sau hai cánh tay trực tiếp ôm lấy làn da nhẵn nhụi ngang thắt lưng.

       Thanh Nhi không hề cảm nhận được điều này bởi vì cô thấy ngộp, vô cùng không thể thở được. Hai tay vội vàng đập đập vai anh ta, chỉ nhận lấy một cái siết chặt ép không khí trào hết ra ngoài.

       Đã hơn mười phút đồng hồ rồi, trong lòng mọi người sợ hãi than, Chung Gia Hân cũng không cách nào nhịn được nữa, hoàn toàn bùng nổ giậm mạnh giày cao gót đi đến, hét lớn. “Hứa Trác Tùng, anh lập tức buông cô ta ra cho em.”

      Lời này không chui được vào tai Hứa Trác Tùng, anh ta mở mắt nhìn đôi mắt Thanh Nhi đang dần khép lại, quyết định hung hăng quấn lấy lưỡi cô rút chặt, hút sạch không khí và mật ngọt trong miệng cô.

      1 giây, Thanh Nhi nghẻo đầu, bất tỉnh nhân sự.

      Bước chân Chung Gia Hân khựng lại, không phải vì sợ mà vì thấy Thanh Nhi đang dần tụt người xuống, Hứa Trác Tùng nghiêng người bế cô lên xoay đầu nhìn cô ta, nhíu mày lạnh giọng. “Cô có biết cô phiền phức tới mức nào không?”       Khoé môi Chung Gia Hân run rẩy, giơ tay chỉ vào Thanh Nhi, khó khăn nói. “Anh và cô ta..?”

       “Về nhà lên giường.” Hứa Trác Tùng cắt lời, dứt khoát đi lướt qua cô ta ra khỏi kho hàng.

       Thanh Nhi tỉnh dậy thật sự phát hiện mình nằm trên giường, hơn nữa quần áo còn bị luột sạch, tòi tệ nhất là cái người đang ôm cô cũng như vậy. Tim cô chết lặng, tay nhẹ nhàng rụt khỏi bụng ai kia mò tìm chym sẻ của mình.

      U..u.. kì lạ, không có đau!

      Khoé môi Hứa Trác Tùng nén không được nhếch lên, trở tay ôm chặt lấy Thanh Nhi úp mặt cô vào ngực anh ta, tránh để cô phát giác.

      Ai biết được Thanh Nhi còn sợ bị phát giác hơn anh ta, thở cũng không dám thở mạnh, cẩn thận từng chút thu tay về vô tình chạm phải đại điểu gần đó, người cô run lên, tim cũng run lên.

       Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra đây?

      Cái kia..

      Ấy à, là chym bự của đàn ông sao?

      Hai mắt Hứa Trác Tùng mở lớn nhìn đỉnh đầu người trong lòng, tâm bắt đầu lo lắng, cô sẽ không làm ra chuyện động trời gì đấy chứ?

      Thanh Nhi tò mò vô cùng, từ nhỏ tới lớn đọc truyện, xem phim cũng chưa từng biết hình dạng thực sự của cái kia, nhịn không được lén lút đưa tay qua sờ nhẹ một cái.

     Nóng nóng, cứng cứng.

      Trong người Hứa Trác Tùng chạy lên một luồng nhiệt, hé miệng thở một ngụm khí khô, xác định không ổn vội vàng lật người nằm thẳng. Ai ngờ đâu, Thanh Nhi đúng là hiện thân của thánh, hoàn toàn không biết chết là gì, tay nhỏ lần mò qua tìm kiếm chọc ai kia phát hoả tới nơi.

      Hứa Trác Tùng đột ngột bật ngồi dậy, hai cái là đem chăn ném đi, thẳng thắn nhìn Thanh Nhi trơ trụi từ trên xuống dưới, gầm nhẹ. “Em muốn chết phải không?”

      Thanh Nhi giật bắn mình, hai tay vội vàng che ngực, ô ô, che chym, xong bấn loạn bụm mặt hét lớn. “Biến thái, anh là ai?”

      Còn giả bộ?

     Hứa Trác Tùng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên dứt khoát ra quyết định. “Không giữ nữa, ăn xong anh sẽ chịu trách nhiệm.” Dứt lời, bất ngờ đè xuống kéo hai tay cô ra, môi áp chế môi cô.

      Cảm giác da thịt dính lấy nhau, Thanh Nhi nhất thời đờ đẫn ba giây, vừa muốn tung chân giãy giụa thì..

       “Rầm..” cửa phòng bị đẩy sập ra.

      Cô ngẩng cổ lên nhìn, Hứa Trác Tùng cũng dừng động tác xoay đầu ra nhìn, một người phụ nữ trung niên hầm hầm đi vào, sắc bén hỏi. “Hứa Trác Tùng, anh đang làm gì vậy hả?”

        Da đầu Thanh Nhi tê rần, không cách nào phân biệt địch ta, theo bản năng túm chặt người quen, nhỏ giọng hỏi. “Bà ta, bà ta là ai vậy?”

      Hứa Trác Tùng cúi đầu nhìn cô, bình thản như không hạ môi hôn trán cô một cái, ân cần nói. “Mẹ anh, nằm đây nghỉ đi, không được xuống giường.” xong nghiêng người kéo chăn đấp lên người cô rồi mới xuống giường mặc áo choàng đi ra cửa, thẳng tay đóng cửa phòng lại.

Thanh Nhi đờ đẫn nhìn bóng lưng hai người họ, cái gì nghỉ đi không được xuống giường? sao nghe ngữ điệu nó mờ ám sao sao ấy?

Giống như.. giống như cô vừa làm một chuyện rất tốn thể lực!

Trông tư thế này kết hợp với câu nói vừa rồi...

Thanh Nhi đen mặt, nghiến răng nanh, cào giường. “Hứa Trác Tùng, anh lại dám lấy thanh danh của em để đánh bài chuồng.”

Nhìn cảnh tượng quanh phòng, Thanh Nhi chỉ kém bật ngón cái khen anh ta hai chữ 'Cao thủ..', cả váy áo cô cũng xé, áo ngực bứt đứt dây, còn ngại không đủ mà quăng khắp phòng.

Hiện trường y chang vừa có vụ hiếp dâm đi qua!

Thanh Nhi tức đến nhe răng nhếch mép, phẫn nộ nhặt áo sơ mi anh ta xé cái roẹt, nghiến răng rít gào. “Hứa Trác Tùng, lần này em không bóp chết anh thề không làm người nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.