Edit: Yêu Tiểu Trì
Beta: Mạn La Bất Tiếu
––––––·––––––
Trên người nam nhân tản ra khí thế to lớn làm Doãn Hàn Tử sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, há miệng thật lâu mới có thể phản ứng lại, khẽ nghiến răng nghiến lợi, căng da đầu nói: “Xin lỗi? A, anh tin hay không chỉ cần một cú điện thoại của cha tôi Doãn Bân, là có thể để tất cả các ngươi cút ra khỏi trường này! “
Ai mà không biết Doãn Bân là giáo đổng Nhất Trung?
“Cha cô là Doãn Bân?” Phó Quân Hoà hơi nhướng mày.
“Đúng vậy.” Doãn Hàn Tử nhếch khóe môi đắc ý dào dạt.
Không cần Phó Quân Hoà nói, thư ký phía sau anh đã gọi điện thoại rồi.
Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, cung kính đưa cho hắn.
Phó Quân Hoà mặt vô biểu tình bật loa ngoài: “Doãn tiên sinh.”
“Phó tổng?” đầu dây bên kia truyền tới âm thanh ngạc nhiên và kinh hỉ: “Có chuyện gì mà ngài gọi điện cho tôi muộn thế? Tôi hiện tại đang ở nơi khác công tác…”
“Tôi muốn cùng ông khẳng định một việc, con gái ông nói chỉ cần một cuộc điện thoại của mình là có thể đem tôi đuổi ra khỏi Nhất Trung.” Phó Quân Hoà âm thanh trầm thấp, tốc độ không nhanh không chậm, như là trình bày ở một sự kiện bình thường, không nghe ra hỉ nộ bên trong: “Phải không?”
“A?” Nhưng nội dung những lời này lại khiến Doãn Bân kinh hãi: “Hàn Nhi? Có phải nhầm lẫn không, nó làm sao có thể nói những lời như vậy với ngài, Phó tổng, ngài giao điện thoại cho con bé, tôi...”
“Con gái của ngươi, ngươi tự mình xử lý.” Phó Quân Hoà nói xong không khách khí cúp điện thoại.
“Anh biết ba tôi?” Doãn Hàn Tử ngây người nhìn một màn trước mặt, có chút không thể tin được, chưa kịp định thần lại thì điện thoại di động của cô vang lên.
“Ba...” Vừa nói một tiếng sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia đã rống lên.
“Doãn Hàn Tử! Ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?”
Doãn Hàn Tử vẻ mặt mộng bức, sững sờ hai giây, ủy khuất cáo trạng: “Ba, người sao có thể mắng con? Là cái tên tiểu tử thối kia đá bị thương Tương Kiệt trước! Ba không biết, chân của Tương Kiệt đã sưng lên rồi, còn mắng con nữa.... “
Doãn Hàn Tử, là con gái duy nhất của Doãn gia, luôn được sủng ái, ngày thường đừng nói là mắng, đánh một chút cũng không nở.
Nhưng lần này, cô chưa kịp nói hết lời, Doãn Bân liền giận tím mặt, quát lớn: “Con có biết mình đang khiêu khích ai không?! Hắn là Phó Quân Hoà, chủ tịch của Long Tuyền!”
Phó Quân Hoà?!
“Con...” Doãn Hàn Tử lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt giống như gà mắc dây thun, tiếng kêu đột ngột dừng lại, mạnh mẽ nghẹn trở về.
Trong giới thượng lưu ở thành phố S ai mà không biết về Phó gia cùng tập đoàn Long Tuyền. Sở dĩ Doãn gia có được địa vị ngày hôm nay chính là vì danh nghĩa hợp tác với Phó gia.
Trước khi Phó Quân Hoà trở về nước, Doãn gia và Tập đoàn Long Tuyền đã hợp tác kinh doanh. Phó Quân Hoà với tư cách là chủ tịch của Long Tuyền, là một trong những khách hàng quan trọng nhất của Doãn gia, thường được gọi là bên A ba ba.
Loại này tùy thời đều có thể ngưng hợp tác.
Phó Quân Hoà, hắn cư nhiên là Phó Quân Hoà?!
“Xin lỗi, nhanh chóng xin lỗi Phó tổng! Nếu ngài ấy không tha thứ, ngươi và Doãn Tương Kiệt liền cút khỏi Doãn gia cho tôi!”
Doãn Bân tức muốn chết, chị em hai người này thường ngày bắt nạt người khác thì thôi, vậy mà bây giờ lại chọc tới trên đầu Phó Quân Hoà! Cúp điện thoại, vội vàng kêu người đặt chuyến bay trở về thành phố S vào ngày mai, hắn tự mình trở về xin lỗi.
Doãn Hàn Tử ngây ngốc vài giây, sau đó nhìn về phía nam nhân lạnh như băng trước mặt,đã hoàn toàn hoảng sợ, khủng hoảng giải thích: “Xin lỗi, thực xin lỗi, Phó tiên sinh, tôi không biết là ngài. Tôi vừa rồi chỉ là nói mê sảng. Xin ngài đừng so đo với thân phận vãn bối như tôi... “
Phó Quân Hoà vẫn không chút biểu cảm, tránh sang một bên nửa bước, lạnh lùng nói: “Không phải cho tôi, là cho cậu ấy.”
Doãn Hàn Tử liếc nhìn Phong Lê, giống như một quả bóng xì hơi, cúi đầu, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Thực xin lỗi, Phong Lê, thực xin lỗi.”
“Doãn Tương Kiệt, còn cậu thì sao?” Phong Lê cười cười.
Lúc đầu ngũ quan của cậu cũng quá có tính công kích, ánh mắt hếch lên khinh thường bộ dáng đơn giản là một hiệu ứng chế giễu, khiến giá trị thù hận tăng max.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại