Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 12: Chương 12




Edit: Phán Quan

Beta: Yêu Văn Thời

------·------

Tại sao đứa nhỏ này suốt ngày toàn nghĩ đến chuyện này thế?

Phó Quân Hoà thu liễm ý cười trên khóe miệng, xụ mặt giả bộ nghiêm túc, “Không, tôi đưa các cậu về nhà. Đã gần chín giờ rồi, trở về làm bài tập, buổi tối còn nghỉ ngơi sớm.”

Vẻ quyến rũ trên mặt Phong Lê tức khắc cứng đờ, kêu cậu lên xe thế mà là đưa mình về nhà làm bài tập.

Tha cho cậu đi, trên đời này làm sao lại có một nam nhân không có tình thú như vậy? Ngày hôm qua lúc ở trên giường hắn không phải như vậy.

Phó Quân Hoà ra hiệu cho cậu mở cửa: “Các cậu lên xe đi.”

Vừa nghe đến vẫn là không cho ngủ, Phong Lê lập tức mất đi nửa điểm hứng thú, bĩu môi nói: “Tôi không về nhà.”

“Nếu không trở về nhà, cậu đi đâu?” Phó Quân Hoà tỏ ra tò mò.

Phong Lê vốn muốn giữ bí mật, nhưng Trần Vĩ Nhạc, boy ngay thẳng phía sau trước một bước bại lộ chân tướng: “Chú à, tối nay cậu ấy sẽ đến ở nhà cháu, còn nhà cháu ở tiểu khu bên cạnh.”

Phó Quân Hoà đánh giá Trần Vĩ Nhạc một lúc, thấy hắn là một cậu nhóc ngoan, liền yên lòng, dặn dò một câu: “Ừm, sau đó nhớ nói cho bố mẹ cậu biết một tiếng.”

Để bọn họ đỡ phải lo lắng.

Hừ, thế mà còn coi cậu là con nít?

Phong Lê tức khắc ủ rũ, đứng thẳng quay người muốn đi, nhưng lại bị gọi lại.

“Chờ một chút, quay lại.”

Phó Quân Hoà lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu: “Cầm lấy, đây là số riêng của tôi, cậu có thể gọi cho tôi nếu cần, việc hôm nay...”

“Tôi có yêu cầu? Tiểu soái ca, kia, loại nhu cầu như vậy có được không?” Lần này Phong Lê không từ chối nữa, cậu đưa tay ra đón lấy, đem một góc tấm card để ở khóe miệng ái muội điểm điểm.

“Loại nào?”

Phó Quân Hoà đem những lời định an ủi lúc đầu thu về, huyệt thái dương nhảy lên hai cái.

“Cơ khát...“. Truyện Light Novel

Quả nhiên!

“Nhu cầu” Phong Lê miệng nói ra lời cợt nhả, nhưng lại cố ý nhẹ giọng, vẻ mặt giống như một chú mèo con ngây thơ, tràn ngập vô tội, lại đặc biệt hấp dẫn.

Hầu kết của nam nhân vô thức lăn một cái, y đưa tay sờ sờ bên cạnh, hai giây sau mở cửa xe, chân dài bước xuống.

Đứng dưới ánh mắt mong đợi của Phong Lê, y lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt màu đen, mở nắp đưa cho cậu: “Vậy thì uống nhiều nước.”

Phong Lê cầm lấy, cúi đầu nhìn xuống, bên trong ngâm: Cẩu kỷ, táo đỏ, Bàn Đại Hải.

?????

“Bổ tỳ vị, dưỡng huyết và làm ẩm cổ họng.”

“Tiểu mỹ nam, cái này chỉ có người trung niên và cao tuổi mới uống.” Phong Lê trừng mắt, thở phì phò tỏ vẻ khinh bỉ.

Phó Quân Hoà nghiêm túc, chỉ là trong giọng nói có vài phần ý cười không dễ phát hiện: “Tôi vốn dĩ chính là chú của cậu.”

Không bắt bẻ được!

Phong Lê: “...”

Chết tiệt, cậu không nói lại cái tên họ Phó này!

Trong khi chờ đèn giao thông bên đường, Phong Lê lấy danh thiếp ra xem xét, thấy tên trên đó là “Phó Quân Hoà“.

“Phó Quân Hoà?” Phong Lê cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, kết hợp với phản ứng vừa rồi của phó hiệu trưởng Lưu... Cậu nhớ ra rồi.

Đệt một tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

“Phó Quân Hoà, Phó gia, cư nhiên là hắn” Phong Lê không ngạc nhiên, như có điều suy nghĩ cười nhẹ một tiếng: “Khó trách thái độ của hai kẻ hám lợi kia lại thay đổi nhiều như vậy, hắn đích thực là Phó Quân Hoà!

Tại sao nói “Cố tổng, đừng rời đi” là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết?

Bởi vì ở vị hôn phu cùng bạch nguyệt quang chi gian chưa quyết định nhưng không chỉ có Cố Tử Hoa, Ôn Ngôn Thu cũng là cái đứng núi này trông núi nọ mặt hàng.

Ở giữa cuốn tiểu thuyết, Phong Lê tốt nghiệp trung học cùng Cố Tử Hoa kết hôn, còn hai nhân vật chính bởi vì đủ loại hiểu lầm bắt đầu trình diễn màn chia chia hợp hợp ngược luyến tình thâm.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Ngôn Thu bởi vì công việc mà gặp được Phó Quân Hoà, so với người cầm quyền tập đoàn Long Tuyền, Cố Tử Hoa vẫn còn kém cạnh.

Đây là vị trâu bò nhất trong nguyên tác, bất luận là ngoại hình, gia thế lẫn thủ đoạn.

Cố gia tại thành phố S đích thực là số một số hai, nhưng tập đoàn Long Tuyền lại là một xí nghiệp xuyên quốc gia nổi danh.

Nếu những gia tộc giàu có xuất hiện trong cuốn sách này chia làm đủ loại khác biệt, thì Doãn gia là hạng hai, Ôn gia Cố gia là hạng nhất, còn Phó gia thì ngoài thông lệ, chân chính tồn tại ở đỉnh Kim Tự Tháp.

Tục xưng hào môn trung chiến đấu cơ..

Theo miêu tả trong nguyên tác, Phó Quân Hoà năm nay ba mươi hai tuổi chưa lập gia đình, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nghiêm túc thận trọng, mặt ngoài là một nhân vật làm việc quyết đoán tàn nhẫn, thực tế lại là ngoài lạnh trong nóng, rất có tinh thần trách nhiệm.

Ôn Ngôn Thu khá sợ hắn, lúc ở trước mặt hắn giống như một tiểu cô nương, giật mình hoảng hốt, động một chút liền đỏ vành mắt.

Chẳng qua sợ thì sợ, đồng thời cũng bị sự thành thục cùng soái khí của y mê hoặc, tướng mạo đẹp trai, có tiền có quyền, nghiêm khắc tự hạn chế, đời sống tình cảm sạch sẽ, có thể nói y là một nam nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm. Ai mà không yêu cho được?

Kết quả Cố Tử Hoa bởi vậy sinh ra cảm giác nguy cơ, mặt dày mày dạn quấn lấy Ôn Ngôn Thu, bắt đầu hành trình truy thê, đẩy cả cuốn tiểu thuyết lên cao tờ-rào*. (*Cao trào đó=]])

Kỳ thật Phó Quân Hoà trong tiểu thuyết suất diễn không nhiều, bởi vì hắn từ đầu đến cuối chỉ coi Ôn Ngôn Thu là cấp dưới bình thường của mình mà thôi.

Ôn Ngôn Thu đơn phương theo đuổi không bỏ, tôn sùng hắn như nam thần, nhưng cuộc tấn công tình cảm cuồng nhiệt cũng không đả động được hắn.

Cho nên cuối cùng Ôn Ngôn Thu cũng hiểu được, tuy rằng hắn và Cố Tử Hoa làm tổn thương nhau, nhưng bọn họ thật sự yêu nhau, đây mới là kết cục tốt nhất của hắn.

Vì thế hắn trở về bên người Cố Tử Hoa, toàn văn Happy Ending.

Đối với cái này Phong Lê chỉ muốn nói một câu: Cút mẹ mày đi!

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.