Edit: Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn được phết.
Beta:Photon
––––––·––––––
???
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng học tức khắc an tĩnh, những người vừa rồi chế giễu cậu đều biến thành ngốc cẩu.
Phong Lê cười lạnh, ánh mắt quét qua đám người này, cố gắng nghĩ lại thật lâu sau mới nhận ra được chó mèo trước mặt là ai.
Hai người con trai vừa rồi mở miệng nhục mạ cậu tên là Doãn Tương Kiệt và Tần Phi. Người trước gia cảnh không tồi, ở trường học tung hoành, xem thường Phong Lê, thường ngày cùng ít đồng bọn khác lấy cậu xấu mặt làm niềm vui.
Thầy giáo cũng là một kẻ nịnh nọt, lúc đầu khách khí với cậu là vì thể diện của Cố gia, về sau thấy Cố Tử Hoa không để ý đến mình, ông ta bắt đầu mỉa mai chăm chọc.
Kết quả là đám học sinh này càng thêm không kiêng nể.
Cô bé lọ lem suy cho cùng cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích mà thôi.
Hơn nữa, “Cô bé lọ lem” này không được người ta thích, ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn, không có ưu điểm nào khác, thành tích hạng chót, tính tình ôn hòa, sẽ không lấy lòng người khác ngoài Cố Tử Hoa, còn rất cố chấp, nhận định cái gì rồi là sẽ không dễ dàng từ bỏ, đặc biệt cứng đầu.
Túm lại, cậu không có sở trường gì đặc biệt, lại có thân hình thấp bé, sau này vì lý do gia đình cộng với việc ở trường bị xa cách lâu ngày, tâm trí dần dần vặn vẹo, trở nên nhát gan nhu nhược.
Cậu không thích bản thân mình như vậy.
Ngay lúc Phong Lê đang định tránh đám chó ngu ngốc trước mặt.
“Đứng lại” Doãn Tương Kiệt định thần lại, lập tức đứng lên, cố ý chặn đường của cậu, giơ chân chống lên bục đối diện, lưu manh cười cười: “Muốn đi không? Cố phu nhân, kỹ năng của bà hẳn là tốt rồi phải không? Cho tôi cắn một miếng, tôi sẽ để cho cậu đi. “
Hắn nói xong còn thực hiện động tác liếm môi, dáng vẻ hạ lưu.
“Hahahaha——” Một tràng cười nữa.
Vài học sinh đang vùi đầu ôn bài nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, có người xem kịch vui, có người chán ghét, có người thương cảm nhưng không ai dám nói.
Cha của Doãn Tương Kiệt là giám đốc trường học, hầu hết học sinh từ các gia đình bình thường sẽ không dám trêu đến.
Thật sự không biết sống chết, Phong Lê đứng bên bục giảng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đang muốn động thủ đánh người.
“Này, các cậu vậy là đủ rồi!” Một thanh niên mày rậm, mắt to từ cửa phòng học đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền sải bước tới, đá cái chân đang chắn ở giữa đường của Doãn Tương Kiệt ra, nắm lấy cánh tay của Phong Lê đi đến lớp học.
“Này” Doãn Tương Kiệt trợn trắng mắt: “Trần Vĩ Nhạc, mày đầu óc có bệnh phải không? Làm bạn với loại người này thì chỉ có hạ thấp mình mà thôi.”
“Không phải việc của mày” Trần Vĩ Nhạc thẳng thừng đáp.
Trần Vĩ Nhạc?
Khi Phong Lê đi theo hắn đến bàn ngồi xuống, cậu nhớ Trần Vĩ Nhạc là bạn cùng bàn và là bạn thân nhất của cậu trên đời này.
Người này điều kiện gia đình không tệ, tuy không giàu có như Cố gia nhưng cũng coi là nhân tài mới nổi, tuy rằng trong lòng Doãn Tương Kiệt không thích hắn nhưng cũng không dám làm gì.
So với đám công tử phách lối kia, Trần Vĩ Nhạc có phần trầm tính và thẳng thắn hơn nhiều, bởi vì khóa thể dục do một bình nước mà cùng Phong Lê kết bằng hữu, hai người lại vừa lúc là bạn cùng bàn, thường xuyên hoạt động cùng nhau, liền thành anh em tốt không có chuyện gì không nói cho nhau.
“Lê Tử, mặc kệ họ.” Trần Vĩ Nhạc kéo cậu ngồi xuống, nói xong còn trừng mắt giúp cậu.
Lê Tử là biệt danh của Phong Lê, bản thân cậu cũng không thích, cảm thấy giống con gái, nhưng Trần Vĩ Nhạc thích gọi như vậy, nói cái tên đáng yêu này hợp với cậu? Sửa lại cũng vô ích, cậu còn biết làm gì nữa? Dù sao cũng là người bạn duy nhất của cậu.
Xuyên suốt toàn bộ cuốn tiểu thuyết này, Trần Vĩ Nhạc thực sự là người bạn duy nhất đối xử chân thành với cậu từ đầu đến cuối.
Bây giờ nghĩ lại, Phong Lê rất nghi ngờ tác giả của bộ tiểu thuyết cấp ba máu chó này viết cậu vào vai phản diện chỉ cho đủ số lượng nhân vật, hoặc là để làm nổi bật thân phận của nam chủ Ôn Ngôn Thu được sủng ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này.
Bằng không, làm sao một tiểu đáng thương vốn không được mọi người yêu thích, ghét bỏ lại có thể trở thành một kẻ xấu xa độc ác hãm hại nhân vật chính?
Ngay cả Cố bá mẫu cuối cùng cũng thấy Ôn Ngôn Thu dịu dàng, tốt bụng và đáng yêu.
Rốt cuộc bọn họ quá ngu xuẩn, hay cậu quá mạnh mẽ rồi?
Thực sự không có logic gì cả.
Phong‧ kẻ ác độc ác ‧ Lê cảm thấy hơi ủy khuất.
Nhưng may mắn thay... cậu đã xuyên về, và bây giờ, cậu có sức mạnh để thay đổi tất cả những điều đó.
Đôi mắt hạnh sáng ngời bình tĩnh quét qua vài học sinh đã trêu chọc mình vừa rồi, khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Doãn Tương Kiệt đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắt xì một cái, có một linh cảm không tốt.
Năm phút sau tiếng chuông vang lên.
Lớp lập trình máy tính.
Là trường tốt nhất của thành phố, để thúc đẩy sự phát triển toàn diện của học sinh, Trường Nhất Trung đã mở một số khóa học mới trong hai năm qua, và lập trình máy tính là một trong số đó.
Đối với học sinh, dùng máy tính chơi game nói chuyện phiếm không phải tốt hơn sao? Ai lại muốn ngây người với màn hình toàn mã?
Hơn nữa, giáo viên là một ông chú trung niên, nói năng nhỏ nhẹ, khiến một đám người buồn ngủ, nhưng hết lần này đến lần khác có một vị lãnh đạo trường đến nghe lớp, phía sau còn có một hàng người ngồi, học sinh cũng không dám hó hé.
Sau nửa tiết học, giáo viên thả điều khiển máy tính và để học sinh tự thực hành.
Tuy nhiên vừa giải trừ không lâu, một giọng nói rất vi diệu đột nhiên vang lên trong lớp học yên tĩnh, từ máy tính của ai đó.
“Ân ân ~ ah ah ~ nga nga ~ bạch bạch bạch ~”
Hả! Khoan dừng khoảng chừng là 2s.
Các thiếu niên và thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì chắc chắn biết âm thanh này là gì, khi quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính của Doãn Tương Kiệt, nét mặt của họ đột nhiên trở nên rất đặc sắc.
Người này thực sự sử dụng máy tính để xem phim khiêu râm trong lớp học! Còn mở loa.
Đối với biểu cảm của chính Doãn Tương Kiệt, thậm chí còn đặc sắc hơn: “Chết tiệt!”
Hắn khuôn mặt hoảng hốt muốn tắt video, nhưng càng hoảng càng loạn, bấm tắt mấy lần cũng không bấm được, thật vất vả muốn đè vào, lại phát hiện ra con chuột không nhạy, hoàn toàn không nghe lệnh, thậm chí nút cưỡng chế tắt máy cũng không dùng được.
Máy tính dường như tự nhận thức được, không chỉ đang phát phim Sếch, cái gì mà lập dị, giọng nói bẩn thỉu càng ngày càng lớn, vang vọng khắp phòng học.
“Không, không phải! Tôi không có, là, là...” Hắn bối rối giải thích, cúi xuống cố gắng rút phích cắm của máy tính, nhưng lại rút nhầm, làm tắt máy tính của những người xung quanh..
Dẫn tới vài tiếng kinh hô.
Thế là một loạt lãnh đạo ngồi sau cũng nghe thấy, lúc nhìn rõ màn hình, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp và xấu hổ, nhất thời mọi người đều nhìn chằm chằm vào Doãn Tương Kiệt ở trung tâm giọng nói.
Doãn Tương Kiệt ý muốn chết đều có, mặt đỏ bừng, vẻ mặt bối rối không biết làm sao, muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì, cùng tiếng rên rỉ “Ân ân a a” bên tai, ngồi xổm tại chỗ hận không thể tìm một cái hố để chui vào.
Âm thanh tục tỉu kéo dài thêm năm sáu giây nữa mới dừng lại, trong lúc này, hàng chục người và vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, xấu hổ đến mức cả không khí cũng có thể ngưng tụ thành thực thể, ép tới hắn muốn đương trường mổ bụng tự sát.
Trần Vĩ Nhạc che miệng cười trộm, anh kéo tay áo của Phong Lê thấp giọng nói: “Đáng đời.”
Phong Lê con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lãnh đạm cười cười.
Doãn Tương Kiệt ngày thường mồm mép dẻo quẹo, thay bạn gái như thay áo, tuổi còn nhỏ mà sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn.
Bí mật xem phim khiêu râm trong lớp giống như những gì một người như hắn ta sẽ làm, nhưng máy tính đột nhiên bị kẹt, dẫn đến một hiện trường lật xe oanh liệt.
Trải qua lần này, hình tượng đáng khinh hạ lưu của hắn lại càng ăn sâu vào lòng người, các lão sư cũng điều biết.
Bên trong bao gồm cả Tần Phi, đều không ai tin lời hắn nói là “máy tính dính virus“.
Chỉ có Phong Lê biết, máy tính của hắn thực sự đã bị nhiễm virus.
Bởi vì “vi-rút” này là do Phong Lê mang vào.
Ở thế giới tinh tế cuối cùng mà cậu xuyên qua, sự phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại đã vượt xa trình độ hiện đại, từ lâu đã đột phá Thái Dương Hệ, tiến đến Dải Ngân hà.
Các máy tính trong lớp đều sử dụng chung một mạng, cậu dễ như trở bàn tay hack vào máy tính của Doãn Tương Kiệt, điều khiển nó từ xa chẳng khác gì trò chơi trẻ con.
Tất nhiên Doãn Tương Kiệt không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn cực lực giải thích, thời điểm tan học nữ sinh đều cách xa hắn, nam sinh ồn ào cười to, chủ nhiệm xách hắn ra ngoài nói chuyện, ở trước mặt các lãnh đạo công khai xử tội.
Làm không tốt còn phải báo về nhà, loại gia đình này rất sĩ diện, nếu biết con mình lén xem phim khiêu râm trong lớp, làm cha đoán chừng sẽ đánh chết đứa con trai bất hiếu này.
Quá thảm.
Nhưng Trần Vĩ Nhạc hoàn toàn không chút đồng tình với hắn ta, chỉ cảm thấy sảng khoái, thấy Phong Lê tâm trạng không tồi, y nghiêng người hỏi: “Tối hôm qua thế nào?”
“Tiến triển? Tiến triển gì?” Phong Lê thu hồi ánh mắt.
Đối với Trần Vĩ Nhạc, chuyện này chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng đối với Phong Lê, nó đã là kiếp trước của cậu, huống chi là không có tiến triển, cậu gần như không thể nhận ra những người này là ai.
“Chết tiệt, còn có thể là gì nữa?” Trần Vĩ Nhạc hạ giọng, nháy mắt nói, “Cố Tử Hoa, các người tối hôm qua…?” Hai mắt khóa chặt trên cổ cậu.
Phong Lê biết trên cổ mình có vết hồng khó tả, lúc đi tới đã bị nhìn chằm chằm rất lâu trên đường, kéo vài lần mới phát hiện cổ áo đồng phục không thể chặn được, vì vậy cậu cũng không thèm che.
“Được rồi, Tiểu Lê Tử, rốt cuộc giải quyết xong Cố đại thiếu?”
Phong Lê ngắt lời hắn: “Không phải cùng hắn.”
Trần Vĩ Nhạc: “Cái gì?!” Anh trợn tròn mắt từ trên xuống dưới đánh giá cậu: “Không phải cùng Cố Tử Hoa còn có thể là ai?”
“Dù sao cũng không phải là hắn ta.” Nghĩ đến tên họ Phó kia, Phong Lê cảm thấy trong lòng bực bội, rất không vui.
Thiếu niên bĩu môi: “Sau này đừng nhắc đến Cố Tử Hoa, tôi chuẩn bị từ hôn”
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại