Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 7: Chương 7






Edit: Có ai đọc bộ Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn chưa? Hay lém.

Beta: Cu

------·------

"Mày? Thắng?" Nhóm Tần Phi cười như thể nghe thấy một trò đùa lớn nào đó: "Hahahahahaha! Bà Cố, bà vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

Phong Lê quá lười quan tâm đến đám chó ngu ngốc này, vì vậy nhướng mày nhìn Doãn Tương Kiệt: "Sợ sao?"

"Tao sợ mày sao? Đùa cái gì thế?" Doãn Tương Kiệt lập tức bị khiêu khích, chế nhạo: "Nếu mày thua thì sao?"

Phong Lê dửng dưng đáp: "Tùy mày xử lý"

"Này, Lê Tử! Cậu bị điên à?" Trần Vĩ Nhạc ngạc nhiên không thôi.

"Hahaha!" Doãn Tương Kiệt không nhịn được cười: "Được, đến lúc đó ở trên sân thể dục mày phải cởi hết quần áo và chạy ba vòng cho tao. "

"Chờ đã, nhưng cuộc thi chỉ có giải nhất, nhì, ba...?" Một cô gái đặt câu hỏi.

Vạn nhất nếu Phong Lê và Trần Vĩ Nhạc không giành được giải thưởng thì sao?

Thiếu niên giễu cợt: "Ta nói có thể thắng là có thể thắng."

Sau khi tan học, Phong Lê và Trần Vĩ Nhạc đến căng tin của trường để ăn tối, Trần Vĩ Nhạc trong suốt quá trình đều bộ dáng tâm sự nặng nề: "Lê Tử, cậu thực sự muốn thi đấu à?"

Phong Lê không rảnh trả lời, cậu cầm hộp cơm vẻ mặt trịnh trọng, trong đó có canh sườn heo thơm phức.

"Lê nhi, cậu so cái gì? Ca hát hả?"

"Hừ." Phong Lê lơ đãng đáp, cõi lòng đầy cung kính nhấp ngụm đầu tiên, lộ ra vẻ vô cùng hưởng thụ, đợi đến khi uống canh xong, sườn dưới đáy bát được nhấm nháp sạch sẽ, mới chính thức bắt đầu ăn đồ ăn trong bát.

"Lê nhi, vừa rồi tớ đã nghĩ tới. Hay cậu tạm thời nghỉ ốm đi? Lão sư có thể hiểu được, cũng sẽ không trách cậu..."

"..." Phong Lê một tiếng có lệ cũng không có, cậu chuyên tâm ăn cơm, có trời mới biết cậu đã bao nhiêu năm không an ổn ngồi ăn rau quả tươi như vậy.

Còn có thịt, à, thịt! Thịt tươi mới, thật đúng là Thiên Đường!

"Fuck, Phong Lê! Cậu làm sao chỉ lo ăn thế?!" Trần Vĩ Nhạc không chịu nổi rú lên: "Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Đồ khốn kiếp Doãn Tương Kiệt rõ ràng là muốn chỉnh cậu đó"

"Cậu im lặng chút coi, ăn xong lại nói."

Phong Lê đưa tay lên chặn khuôn mặt đang rít gào của Trần Vĩ Nhạc.

Bây giờ dù là Thiên Hoàng Lão Tử cũng không thể quấy rầy cậu ăn!

Phải nói đồ ăn trong nhà ăn của trường Nhất Trung không tệ, có hai món thịt, hai món chay, canh và cơm thì miễn bàn, Phong Lê sau khi ăn xong, lại dùng canh tráng chén cơm, ăn đến say sưa ngon lành, sạch sẽ, một hạt cơm cũng không bỏ sót.

Sau bữa ăn, cậu vỗ về cái bụng tròn vo của mình, nhìn cái bát trống rỗng trên bàn không thỏa mãn ợ một cái, sau đó cầm cốc lên đi rót cốc nước ấm, trở về ngồi xuống mới chậm rãi nói, "Tôi đều không sợ, cậu gấp cái gì?"

Trần Vĩ Nhạc lập tức mở to mắt: "Moá, nếu cậu thua thì phải cởi truồng chạy trong trường đó"

Phong Lê ngồi ở trên ghế, híp mắt cười: "Hắn nếu thua sẽ gọi tôi là ba."

Trần Vĩ Nhạc: "..."

"Thật ra có chút thua thiệt..." Phong Lê chống cằm, lông mi hơi cong rủ xuống, suy nghĩ một chút, trong đôi mắt đen mang theo một chút ý cười xấu xa: "Hắn ta hẳn nên gọi tôi là Ông nội."

"..."

Trần Vĩ Nhạc cạn lời, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với cậu: "Lê Tử, nếu là trò chơi nhỏ thì không sao. Trận đấu tối nay rất hoành tráng. Có rất nhiều lãnh đạo nhà trường và phụ huynh học sinh đến tham dự."

Nhìn vẻ mặt cậu nửa hiểu nửa không, anh nói thêm: "Tháng này là tháng kỷ niệm thành lập trường nên nhà trường đã mời rất nhiều sinh viên tốt nghiệp và phụ huynh đến tham gia hoạt động".

Phong Lê uống nước, thản nhiên nói: "Ồ."

Trước đây cậu không quan tâm đến những thứ này, không quan tâm đến trường học, cuộc thi hay điểm số, khi yêu trong đầu cậu chỉ nghĩ về Cố Tử Hoa như thế nào làm sao.

"Oh shit! Lê Tử, cậu có ngốc không? Tên khốn Doãn Tương Kiệt đó đang cố tình muốn chỉnh cậu đó" Trần Vĩ Nhạc nhìn Phong Lê vẻ mặt mờ mịt, quả thực là lo lắng cho bạn tốt ngốc bạch ngọt này, vô cùng đau đớn nói: "Cậu mau đi tìm thầy xin nghỉ bệnh đi, còn kịp. "

"Được" Phong Lê thật sự không muốn bị Trần Vĩ Nhạc đuổi theo niệm chú, cho nên chỉ có thể tạm thời đáp ứng, mới có thể bên tai thanh tịnh mà uống xong ly nước.

Sau khi ăn uống xong, Phong Lê trước tiên trở về ký túc xá lấy iPad, máy tính bảng của cậu là do Cố bá mẫu khi khai giảng đưa cho, giá trị vài vạn, công năng cường đại, kết nối con chuột cùng bàn phím là có thể dùng như laptop.

Trường của bọn họ không cho phép sinh viên nội trú mang máy tính, iPad và những thứ khác đến trường, cũng không có Internet trong ký túc xá.

Cậu trước kia lén dùng nó xem video, nghe nhạc,... Hầu hết thời gian, cậu đều cho bạn cùng phòng mượn chơi game offline, thật sự rất lãng phí.

Lúc cậu trở về, iPad của cậu đang bị hai người bạn cùng phòng sử dụng, cả hai vừa ăn que cay vừa chơi game, màn hình dính đầy dầu, nhìn cậu lấy iPad về còn rất không vui, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi nói cậu không phải có điện thoại sao? Dùng trò chuyện tốt như vậy thì lấy iPad làm gì, thật lãng phí. "

"Đúng đấy, cho chúng ta mượn chơi chút thôi, dù sao Cố gia có tiền thế kia, lại keo kiệt như vậy sao?"

Câu nói kinh điển "Tôi yếu tôi có lý".

Phong Lê vừa ăn no tâm tình không tệ, chẳng thèm đoái hoài đến hai người, dùng khăn giấy lau màn hình, rồi cầm lấy máy tính bảng rời đi.

Tiếp đến cùng Trần Vĩ Nhạc về nhà để lấy nhạc cụ.

Trần Vĩ Nhạc là học sinh ngoại trú. Vì để cho hắn yên tâm đi học, bố mẹ hắn đã mua một căn hộ ở tiểu khu bên cạnh trường. Mẹ hắn là một người phụ nữ của gia đình. Ban ngày chơi mạt chược dạo phố mua sắm, tối về nấu cơm giặt quần áo đốc thúc hắn học tập, còn ba ngẫu nhiên đến xem.

Bốn giờ chiều, khi cả hai từ căn hộ trở lại trường học, một hàng dài xe sang đã đậu trước cổng trường, thu hút không ít người đến xem, cùng chụp ảnh.

Khi Phong Lê quan sát xung quanh, cậu phát hiện ra sau lưng mình có một chiếc Maybach màu đen trông rất quen thuộc.

Đúng như cậu đang suy nghĩ, cánh xe cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ tây trang xám đen bước ra khỏi ghế lái.

Nam nhân dáng người cao, ngũ quan thâm thúy, khóe miệng nở nụ cười, cao quý ưu nhã, nhưng nét mặt lại rất lạnh lùng, có thể thấy được hắn tâm tình không tốt, giữa mày tràng ngập thiếu kiên nhẫn.

Đó là Cố Tử Hoa.

Chậc, vậy mà đến thật?

Phong Lê không chút do dự quay người, lôi kéo cánh tay Trần Vĩ Nhạc rời đi.

"Sao vậy?" Trần Vĩ Nhạc không nhìn thấy Cố Tử Hoa, không biết tại sao.

"Tôi sợ ở đây tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng." Phong Lê vẻ mặt âm trầm.

Trần Vĩ Nhạc: "..."

Phong Lê hôm nay không chỉ kỳ lạ, mà còn có chút đáng sợ.

Hai người vào giảng đường còn quá sớm, chỉ có hơn chục người đến.

Trần Vĩ Nhạc là khách quen của cuộc thi kiểu này, ngay khi anh bước vào khu vực thi đấu, rất nhiều người cùng anh chào hỏi, một số còn nhìn Phong Lê.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.