Edit: Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại, hay~
Beta: Mạn La Bất Tiếu
––––––·––––––
Nhưng dù có để ý thì cậu cũng không quan tâm, cậu bước đến bên cây đàn và ngồi xuống, đặt tay lên những phím đen trắng.
Một giây tiếp theo, bản nhạc đẹp đẽ và mượt mà tuôn ra từ những đầu ngón tay mảnh mai.
Đây là một bản nhạc từ thế giới khác.
Vì chiến tranh mà sáng tác.
Thoạt nhìn khúc đầu đẹp đẽ mỹ miều, tựa như dòng suối róc rách chảy chầm chậm trong nắng xuân, tựa như nằm trên bãi cỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao mùa hạ với làn gió mát lành, nhưng khi về sau thì nhịp điệu khác hẳn, đột ngột tăng tốc, phong cách đột ngột chuyển đổi.
Nó như làn sóng gào thét mà đến, mạnh mẽ cuốn tất cả mọi người vào trong những con sóng lộn xộn!
Hầu hết mọi người đều chọn chơi đàn một cách điềm tĩnh mà ưu nhã, nhưng Phong Lê thì khác, đầu ngón tay của cậu như một cơn gió sắc bén, mỗi nét đều mười phần lực đạo.
Quả thực giống như khiêu vũ trên đỉnh trái tim của một người, nhiệt liệt sục sôi, tại trên mũi dao xoay tròn nhảy vọt.
Dưới ảnh hưởng của âm nhạc, cậu cũng nhớ lại những cảnh trong trận chiến với Trùng tộc, đội quân hùng mạnh, chiến trường tàn khốc, vũ khí lạnh lùng, máu bắn tung tóe.
Ánh sáng trắng chiếu vào gương mặt cậu, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông, mọi thứ đều lộ ra ngoài, chỉ có mi mắt hơi rủ xuống che khuất tầm mắt.
Trong bóng tối không nhìn thấy, trong mắt là nguy hiểm tản mạn.
Vào lúc tiếng nhạc đến cao trào, máu của tất cả mọi người tại hiện trường đều sôi trào, tim trong lồng ngực đập thình thịch không ngớt, máu toàn thân như muốn bốc cháy, từng tia lửa sáng rực, cuồn cuộn dâng trào.
"Keng -" kết thúc bằng nốt cuối cùng.
Cả khán phòng chìm vào im lặng chưa từng có, phải mất hai, ba giây mới nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nội tâm thật lâu không thể bình ổn.
Cho đến khi trọng tài đầu tiên nổ một tràng pháo tay lớn.
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!"
"Trời đất! Đây là điệu gì thế này!"
"Tôi chưa từng nghe bài hát này bao giờ, quá cuốn!"
Có câu nói, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo. Các giáo viên của trường Nhất Trung về cơ bản là những người đứng đầu ngành. Họ tốt nghiệp từ các trường đẳng cấp thế giới. Tất nhiên, có thể nghe thấy cái này trong đó có mấy phần công lực.
Phong Lê lần này khiến cho toàn trường phải kinh diễm.
Sức hấp dẫn của âm nhạc vượt quá tưởng tượng.
Cùng với những tràng pháo tay nồng nhiệt, Phong Lê bình tĩnh đứng dậy khỏi đàn, uyển chuyển bước tới người dẫn chương trình, cười với cô: "Cho tôi mượn micro."
“A?” Nữ MC bị nụ cười của cậu làm cho mặt nóng lên một chú, nghe lời đưa micro cho cậu.
Phong Lê cầm lấy micro, nhìn lướt qua những bóng đen dày đặc dưới sân khấu, cuối cùng khóa chặt vào một nơi trong khán phòng, đối mặt với Doãn Tương Kiệt đang tràn đầy khiếp sợ.
Thiếu niên nhếch lên khóe miệng cười với hắn, nụ cười này vô cùng phong lưu không che dấu kiêu ngạo chút nào, giống như dã thú liếm móng vuốt sắc bén, đẹp trai đến mức người ta không thể rời mắt.
"Doãn Tương Kiệt, con đã sẵn sàng gọi ta là bố chưa?"
Giọng nói lạnh lùng thông qua âm thanh truyền đến tai từng người trong khán phòng.
Từng từ một, rất có khí phách.
Nói xong, Phong Lê trả lại micro cho người dẫn chương trình, đút hai tay vào túi quần, xoay người bước xuống.
Cả khán phòng sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bắt đầu xôn xao.
"Fuck, người anh em này đúng là quá cmn soái?"
"Thật tuyệt vời! Tôi đều xem muốn bạo tạc"
"Đây là ai? Doãn Tương Kiệt đó là ai?"
"Ahhhh, tình yêu, các chị em, trong năm phút nữa, tôi muốn biết tất cả về anh chàng đẹp trai này!"
"Này, tôi có nghe nói về hắn, hình như hắn là đối tượng đính hôn của Cố Tử Hoa!"
"Oa, hèn gì ưu tú như vậy!"
"Vị hôn phu của Cố đại thiếu? Chậc chậc, hắn không phải là vịt... Hình như là thứ ba hội quán. Bồi thiếu gia."
"Đúng, đúng, tôi cũng có nghe nói, nghe đâu còn chỉnh dung. Cố Tử Hoa đồng tình nên mới bao dưỡng hắn."
"Ta cũng nghe nói như vậy. Hình như còn sử dụng ma túy. Ở trường học ban đầu là một chiếc xe buýt nổi tiếng. Chỉ cần đưa tiền, liền bồi ngủ."
"Mẹ kiếp, làm sao có thể?! Tôi không tin! Ngươi không thấy người ta đánh đàn giỏi như vậy sao?"
"Đúng vậy, trường học của chúng ta làm sao có thể nhận một người như vậy?"
"Aizz, tại sao tất cả nam nhân tốt đều bị nam nhân đoạt rồi?"
"Không sao, không phải còn chưa kết hôn à? Tôi mặc kệ, lão nương còn có cơ hội!!"
Những tiếng nói thóa mạ cậu nhanh chóng bị át đi bởi những lời khen ngợi.
Lúc này, bản thân Cố Tử Hoa cũng khiếp sợ như khán giả, hắn đứng ở hàng phía sau, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào thiếu niên tuấn mỹ trên sân khấu đến xuất thần, thẳng đến khi cậu rời khỏi khán đài biến mất trong bóng tối.
Màn trình diễn tuyệt vời đó, làn sóng vỗ tay đó.
—— Hắn phát hiện, mình dường như không quen biết người này.
Sau khi Phong Lê bước xuống, cậu rời khán phòng qua cửa hông. Mặc dù cậu rất muốn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Doãn Tương Kiệt, nhưng vừa rồi cậu đã thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, cũng không muốn bị mọi người vây xem như động vật quý hiếm.
Gửi một tin nhắn cho Trần Vĩ Nhạc, nhờ hắn lấy giúp đồng phục và máy tính bảng ra, sau đó đến quán trà sữa trong trường.
Trà sữa bên trong vừa rẻ vừa ngon, nhân viên bán hàng thấy cậu đẹp trai, còn tặng kèm thêm một bánh donut.
Vừa cắn một miếng bánh, Cố Tử Hoa cũng ra tới, đi thẳng đến chỗ cậu, buột miệng hỏi: "Em học đàn từ bao giờ?"
Còn chơi rất tốt.
Phong Lê vừa nhìn thấy hắn ta, tâm tình liền không tốt, ngay cả bánh trong miệng cũng không còn ngọt nữa, cậu đặt trà sữa xuống, cắn nát trân châu bên trong, lãnh đạm nói: " Liên quan gì đến anh? "
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại