Edit: Jun
Lời tỏ tình đột ngột khiến Chu Cảnh cảm thấy lạ lẫm.
Giống như người đang đứng trước mặt anh không phải là Ân Hướng Bắc, mà là một ai khác đang chiếm lấy cơ thể y.
Ân Hướng Bắc nói, y muốn anh ở bên cạnh y.
Ân Hướng Bắc còn nói, y thích anh.
...
Chu Cảnh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này.
Quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai...
Anh nhìn vào mắt Ân Hướng Bắc, con ngươi đen nhánh của y hiện lên hình dáng anh trong đấy, mang theo tình cảm chưa từng thấy bao giờ.
Tay Chu Cảnh run rẩy, không biết làm sao đẩy Ân Hướng Bắc ra, hất tay y xuống, xoay người, liên tục bước về phía sau.
Vì quá căng thẳng, cái chân vốn đã gần phục hồi nay lại đau nhói lên.
Huỵch một cái__
Chu Cảnh trượt chân ngã ra đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh, chân anh co lại vì đau.
Ân Hướng Bắc thấy thế, chẳng còn chú ý gì được nữa, ôm ngay lấy Chu Cảnh, đặt anh nằm lên ghế sô pha, sau đó kéo ống quần anh lên, quen tay xoa xoa bóp bóp.
Ở chung với nhau lâu như vậy, Ân Hướng Bắc đã sớm học thuộc lòng món nghề mát xa, nhiều lúc y còn lén đi gặp bác sĩ để học thêm.
Y vừa cẩn thận mát xa, vừa quan sát vẻ mặt của Chu Cảnh, chỉ đến khi sắc mặt anh từ đau đớn trở thành có một chút kháng cự mới yên tâm.
Nhưng cũng như y đoán, sau khi hết bất ngờ, Chu Cảnh liền vươn tay muốn hất tay y xuống.
Anh lại nhăn mày: “Anh không phải ấn, tự tôi làm.”
Ân Hướng Bắc cứng rắn đẩy tay anh ra, lực tay y mạnh nên để lại trên tay Chu Cảnh một vết hồng hồng: “ Vốn dĩ em chẳng thể tự chăm sóc bản thân mình!”
Chu Cảnh bị y quát đến ngu người, nhìn Ân Hướng Bắc đang cúi đầu xoa bóp cho mình, hồi lâu vẫn không thốt nên lời. Có lẽ đang quen một Hướng Nam nghe lời, nay bỗng biến thành một Ân Hướng Bắc nên Chu Cảnh hơi hơi không quen.
Sau khi hết cơn đơ, Chu Cảnh cảm thấy cơn tức của mình sắp dâng lên họng rồi.
Anh có chăm sóc tốt cho bản thân mình hay không, Ân Hướng Bắc có tư cách quái gì mà nói?
Hầu như tất cả những thương tích trên người Chu Cảnh đều do Ân Hướng Bắc ban tặng, trên cơ thể, trên tình cảm, không gì là không.
Nhưng anh cũng chẳng oán hận Ân Hướng Bắc, anh chỉ trách mắt mình bị mù.
Chỉ là khi anh phát hiện ra mình cần phải đi khỏi đây thì người trước mắt lại không chịu buông tay, khiến Chu Cảnh cảm thấy cuộc đời mình như một chuỗi bi hài.
Anh không nhịn được mà cười thành tiếng: “Tôi chăm sóc tốt cho mình hay không thì có liên gì tới anh?”
Ân Hướng Bắc dừng mát xa một chút, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Cảnh: “Những chuyện đã qua anh thừa nhận là anh khốn nạn là anh cặn bã, nhưng anh muốn thay đổi, cũng muốn ở bên cạnh em thật tốt. Được một thời gian dài như vậy rồi, là thật hay là giả em cũng đã hiểu rõ, cho nên đừng nói em không liên quan gì đến anh, đừng nói em căm ghét anh, không hề thích anh một chút nào nữa, anh không chấp nhận điều đó đâu.”
Chu Cảnh quay đầu nhìn ra chỗ khác: “Nhưng những điều anh nói đều đúng hết đấy.”
“Em chắc chưa? Em thật sự chắc chưa?” Ân Hướng Bắc hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ của mình xuống, sau đó bắt lấy hai tay của Chu Cảnh chập vào với nhau, đặt lên trên tim anh, lạnh giọng nói: “Em sờ chính tim của em đi, nhìn vào mắt anh, nói cho anh biết, em chẳng hề có quan hệ gì với anh hết, em căm ghét anh, không hề thích anh một chút nào, cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Chu Cảnh tức tối quay đầu lại nhìn y: “Anh cho rằng tôi không làm được à?”
Ân Hướng Bắc không nói lời nào, chỉ nắm tay anh thật chặt, một chút cũng không rời.
“Anh bắt tôi nói, thì tôi nói cho anh hay, anh nghe cho kĩ vào___” Chu Cảnh nhìn thẳng vào mắt Ân Hướng Bắc, gằn từng chữ một: “Tôi với anh chẳng có quan hệ gì hết, tôi căm ghét anh, dù là một chút cũng...”
Tim đập thình thịch, cả thế giới đang yên tĩnh như vậy lại chỉ còn một âm thanh.
Dán trên tay anh là tay y, có chút thô ráp, lại mang theo hơi ấm, còn có một chút quen thuộc.
Chu Cảnh mím chặt môi, yết hầu động đậy, những lời còn lại đang đọng trong cổ anh, giống như giây tiếp thep sẽ thốt lên thành tiếng.
Nhưng mà...
Dù đã nói những lời này trong lòng vô số lần, nhưng khi anh nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của Ân Hướng Bắc, đôi mắt kia như mang theo sức hút vô vàn, hút tất cả những lời anh định nói vào trong, khiến anh không thể mở miệng, không thể hít thở.
Ân Hướng Bắc nhíu mày: “Nói đi, sao không tiếp tục nữa?”
Giọng điệu kia, rõ ràng đã đoán được Chu Cảnh nói không nên lời mới đắc ý đến vậy. Chu Cảnh trừng mắt lườm y một cái, đang muốn cãi nhau tiếp thì thằng cha trước mặt lại mạnh mẽ dang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy anh vào trong ngực.
Ân Hướng Bắc hôn lên khóe mắt Chu Cảnh, buồn buồn nói: “Anh chỉ biết rằng em vẫn còn thích anh.”
Trong lòng Chu Cảnh căng thẳng, định mở mồm phản bác thì Ân Hướng Bắc tranh thủ thời cơ, nhanh nhẹn chen vào miệng anh, liếm liếm lợi anh, rồi hôn sâu đầu lưỡi.
Không phải cố kị thân phận Hướng Nam nữa, Ân Hướng Bắc càng hành động không biết kiêng nể gì.
Một nụ hôn qua đi, Chu Cảnh ngồi thở hổn hển.
Mà Ân Hướng Bắc thì như con chó nhỏ vậy, lưỡi môi đều dùng hết, trên người Chu Cảnh mỗi một tấc da thịt đều bị y để lại dấu vết của mình.
Vừa hôn, vừa không ngừng nói bên tai anh: “Anh thích em.”
Chu Cảnh bị hôn đến ý loạn tình mê, quần áo trên người bị cởi ra cũng vẫn mơ mơ màng màng. Đến khi anh tỉnh táo lại, Ân Hướng Bắc đã ở trong anh, giải phóng bản năng bị áp chế trong nhiều ngày của y.
Hai người dây dưa tới tận khuya, Chu Cảnh đói đến hoa mắt chóng mặt, lúc này Ân Hướng Bắc mới chịu thu tay lại, nhanh nhẹn mặc quần áo đi mua bữa khuya cho anh.
Ân Hướng Bắc vừa đi, Chu Cảnh nửa nằm nửa ngồi dựa đầu vào thành giường.
Tuy rằng nơi bị dùng quá độ đã được rửa ráy sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy hơi đau nhức.
Rõ ràng ban đầu khi biết được sự thật nhờ Tạ Tử Ý, anh muốn về ngả bài với Ân Hướng Bắc, nhưng vì sao cuối cùng lại thành thế này.
Chu Cảnh khó chịu giật giật tóc mình, trong đầu bỗng lại hiện lên đôi mắt của Ân Hướng Bắc anh nhìn thấy ban chiều.
Màu đen trong mắt hơi ánh ánh nước, không phải ảo giác của anh.
Hướng Nam thích khóc, nhưng người kiêu ngạo như Ân Hướng Bắc thì đừng nói khóc, nhận thua anh còn chưa từng thấy.
Ân Hướng Bắc luôn cao cao tại thượng, kiêu ngạo bễ nghễ, giờ sự kiêu ngạo đó bị Chu Cảnh mài dũa hết, anh không biết đây là chuyện tốt xấu nữa. Nhưng Chu Cảnh thừa nhận, đối mặt với một Ân Hướng Bắc như vậy, anh chẳng thể nói lời cự tuyệt.
Chẳng thể cự tuyệt, thì sẽ mất hoàn toàn quyền chủ động.
Anh cười cười tự giễu, khinh bỉ bản thân từ đáy lòng.
Nhưng khi Chu Cảnh chuẩn bị lấy lại dũng khí thì tách một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Ân Hướng Bắc mang về một bát mì hoành thánh còn nóng hầm hập và một xửng tre đầy bánh bao hấp, vui vẻ phấn khởi đẩy cửa bước vào, ý cười ngập đầy tràn ra khỏi mắt, nói với anh: “May quá, nhà bán hoành thánh vẫn còn mở.”
Giống như có tia sáng xuyên qua màn đêm tăm tối, chiếu sáng cả thế giới này.
Tim Chu Cảnh run lên mãnh liệt, khoảnh khắc đó anh biết Ân Hướng Bắc nói không sai, đời này, hai người họ sẽ phải dây dưa với nhau không thể rời nữa rồi...
__Hết chương 82__
Hai người này làm tui tưởng tượng ra cảnh hai đứa trẻ con cãi nhau. Một đứa nói như này:
- Mày có ngon thì mày nói mày không chơi với tao nữa, ghét tao luôn xem!
Đứa còn lại:
- Này, mày đừng có thách, bố mày sợ quá cơ. =)))))
Sau đó...
Làm gì có sau đó, chỉ có đếm thôi, 3 nhé =))))