Edit: Jun
Chu Cảnh vươn tay, muốn cầm lấy thức ăn trong tay Ân Hướng Bắc.
Nhưng Ân Hướng Bắc lại cố ý muốn đút cho anh ăn, nhìn anh nhai nhai nuốt nuốt.
Chu Cảnh bị y nhìn đến mức mất tự nhiên, tranh thủ nói: “Anh đi làm lại đi, ở công ty hẳn là có rất nhiều việc cần anh xử lí.”
Sau khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, anh cho rằng trong khoảng thời gian này nhất định y đã dùng cách nào đó để bí mật điều khiển công ty. Nhưng không như những gì Chu Cảnh nghĩ, Ân Hướng Bắc lại lắc đầu, lấy một cái bánh bao trong xửng hấp ra, nói: “Chẳng có công ty nào cả.”
Chu Cảnh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Ân Hướng Bắc, y còn nhún vai bồi thêm một câu: “Đừng nhìn anh như vậy, chỉ là giờ anh muốn sống theo ý mình mà thôi.”
Chu Cảnh nhìn y thêm mấy cái mới tiếp tục ngồi ăn.
Ân Hướng Bắc cũng chẳng để ý lắm, giống như việc y vứt bỏ cả tập đoàn Ân thị là vứt một món đồ không đáng một hào một xu.
Từ khi y quyết định lấy thân phận Hướng Nam xuất hiện bên cạnh Chu Cảnh thì y cũng chuẩn bị xong hết rồi. Mấy tháng đã trôi qua, giờ đổi ý cũng quá muộn, nhưng dù thế Ân Hướng Bắc cũng chưa từng có suy nghĩ muốn thay đổi gì cả.
Y biết rõ, tài sản của y có thể cho mình và Chu Cảnh ăn chơi xa xỉ mấy đời cũng không hết.
Huống chi bản thân Chu Cảnh không có tính phô trương thích tiêu pha hoang phí, vì thế y càng không phải lo một ngày đẹp trời y không thể nuôi nổi anh nữa.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là nửa đời sau y sẽ chẳng làm gì hết.
Y vẫn sẽ tiến hành đầu tư và quản lí tài sản, giờ không phải đeo trên người gánh nặng của mấy vạn nhân công đè xuống nữa, thời gian sẽ linh hoạt hơn, chắc chắn rằng y sẽ được ở bên cạnh Chu Cảnh nhiều hơn trước.
Đối với Ân Hướng Bắc bây giờ, cuộc sống như vậy y đã rất hài lòng rồi.
Y nhìn Chu Cảnh đang ngồi ăn, cảm thấy bao nỗi vất vả trong những ngày qua đều hóa thành hư không hết.
Kì thật mọi chuyện như một giấc mơ dài.
Nhưng dù có thế nào, Chu Cảnh vẫn còn ở bên cạnh y, đây là kết cục tốt đẹp nhất.
Chu Cảnh chỉ ăn một ít, còn lại phần cho Ân Hướng Bắc. Ân Hướng Bắc không nói hai lời, cầm bát lên miệng đưa đưa vài cái, không quá một phút đã giải quyết sạch sẽ.
Sau khi ăn xong Chu Cảnh đi đánh răng rồi muốn đi ngủ tiếp.
Nhưng Ân Hướng Bắc như là dã thú không biết mỏi mệt là gì vậy, chui vào chăn xong liền đốt lửa trên người anh.
Chu Cảnh bị y chòng ghẹo đến mệt, mở mắt trừng y một cái: “Là ai nói không vì cơ thể em?”
Ân Hướng Bắc không hề đỏ mặt lí sự cùn: “Không vì khác không cần, hai từ đấy khác nghĩa nhau.”
Chu Cảnh nhìn mặt Ân Hướng Bắc, càng lúc càng cảm thấy mình bước nhầm lên thuyền giặc mất rồi.
Bản chất của y có kém cạnh gì phường háo sắc đâu.
Ngày trước tốt xấu gì cũng mang thân phận của Hướng Nam, dù muốn làm gì cũng đều phải chú ý đến hình tượng, nhưng giờ gỡ cái mặt nạ kia xuống rồi, càng đúng ý y.
Mà Ân Hướng Bắc cũng từng làm chuyện quá quắt hơn thế này, ngày đó lấy danh nghĩa là đi du lịch, nhưng thực tế y lại ở trong khách sạn quần anh những năm ngày giời liền.
Chu Cảnh hạ quyết tâm, lần này không thể bị Ân Hướng Bắc vần vò trái phải như lần trước nữa, nghiêm túc đẩy y ra nói: “Có muốn thì giờ cũng không được, thắt lưng em đau___”
Ân Hướng Bắc thôi không sờ mó nữa, vội vàng đặt tay lên lưng anh hỏi: “Đau ở đâu? Có thấy nhói không?”
“A, có hơi hơi...” Chu Cảnh bị buồn kêu một tiếng, cơ thể không tự chủ được dịch ra ngoài.
Ân Hướng Bắc không rút tay lại, ngược lại xoa bóp eo cho Chu Cảnh rất có thứ tự, cực kì chuyên nghiệp.
Chu Cảnh vốn chỉ hơi nhức một chút thôi, nhấn nhấn một hồi nên rất nhanh đau nhức trở thành dễ chịu.
Bàn tay vừa to vừa thô bóp qua bóp lại trên người anh, không nặng không nhẹ vừa vặn thoải mái, khiến cảnh vật trước hai mắt anh cứ mờ dần.
Chu Cảnh vô thức kêu thành tiếng, chẳng kịp kìm lại. Nhưng quả thực Ân Hướng Bắc như đang làm mấy hành động thúc tình ấy, khiến chính y vốn đang không được thỏa mãn nay lại có phản ứng, nhưng Chu Cảnh được xoa bóp thoải mái thì lại mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ mất.
Mười lăm phút sau Ân Hướng Bắc dừng tay, nhìn thấy Chu Cảnh đang ngủ say, lại nhìn chính mình, thở dài một hơi thật sâu.
Giữa trời hè, Ân Hướng Bắc phải đi tắm nước lạnh mới có thể bình tĩnh lại được.
Chỉ là sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh giấc, vì đêm qua tắm nước lạnh, bật điều hòa, quên đắp chăn, nên Ân Hướng Bắc bị cảm như bao người khác.
Không phát sốt, cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Ân Hướng Bắc không thích đi viện, hơn nữa cũng chẳng phải ốm nặng nên Chu Cảnh và y qua phòng khám gần đó lấy thuốc.
Bác sĩ ở đó là một cô gái trẻ tuổi, nhìn Ân Hướng Bắc mãi không rời mắt.
Ân Hướng Bắc không có thái độ gì quá đặc biệt, nhưng Chu Cảnh nhìn y thì lại không khỏi thở dài.
Đây là thói quen của anh từ lâu rồi, nhiều lần cũng muốn sửa, nhưng chẳng thể sửa được.
Từ khi gặp Chu Nghi cho đến bây giờ.
Nói đến Chu Nghi, khá lâu rồi anh không thấy hắn xuất hiện, cũng không nghe Ân Hướng Bắc nhắc tới tên. Chu Cảnh nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình, chỉ cảm thấy cứ như vậy đi, không gì tốt hơn lúc này nữa.
Nhưng anh cũng biết, chẳng qua đó chỉ là mình anh nghĩ vậy thôi.
Hai người một đường song hành.
Đi đến cổng khu nhà, Ân Hướng Bắc sụt sịt cái mũi đang nghẹt của mình, quay đầu nói với anh: “Chờ chút, anh muốn đi lấy bánh ngọt anh đặt.”
“Vậy cùng đi đi.”
Chu Cảnh chẳng để ý mấy, vì quả thực Ân Hướng Bắc rất thích mua đồ ngọt.
Nhưng Ân Hướng Bắc lại hỏi anh: “Em không quan tâm vì sao anh lại đi đặt bánh sao?”
“Vì sao?”
Ân Hướng Bắc day nhẹ vào trán Chu Cảnh: “Ngốc quá, ngay cả ngày sinh nhật của mình cũng không nhớ.”
Chu Cảnh đứng hình mất ba giây, mới nhớ ra những lời Ân Hướng Bắc nói không sai.
Sinh nhật anh, cũng là Ngày của Mẹ, đã bị bỏ quên nơi góc phòng hai mươi lăm năm mới có ngày được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tựa như đang nói cho anh biết, cuối cùng cũng đã có người hạnh phúc khi anh đặt chân đến thế giới này.
Chu Cảnh rũ mắt, trái tim không tự chủ được bắt đầu loạn nhịp, anh tự nói với bản thân mình: Vậy là đủ rồi.
Điều anh mong mỏi cả đời này, cũng chỉ cần như vậy thôi.
__Hết chương 83__
____CHÍNH VĂN HOÀN THÀNH____
Cuối cùng cũng hoàn thành xong phần chính truyện, tui xúc động lắm các bạn à, tui lại muốn lải nhải rồi T....T
Muốn tung hoa các thứ các thứ nữa.
Thầy Chu và Ân Hướng Bắc cuối cùng đã viên mãn rồi, tui cũng viên mãn rồi, hạnh phúc lắm lắm rồi TvT
Không phải ngày ngày trăn trở giựt tóc nên xếp câu như nào nữa rồi TvT
Thêm cả tui muốn tâm sự một tẹo là tui edit bộ này được gần ba năm rồi đó, bắt đầu từ tháng 11/2017 đến giờ là 18/7/2020. Chỉ vì ngày đó máu đọc truyện ngược quá mà tìm mấy bộ ngược ngược để đọc, xong vớ được bộ này thì toàn QT đọc chả hiểu gì cả, đợi mãi, đợi gần nửa năm mà vẫn chẳng thấy ai edit nên tui máu liều xông pha vào hố này luôn. Một lần xông pha là đi một lèo cho ba năm liền:v
Vì là bộ edit đầu tay nên tui còn non, sai sót cũng nhiều lắm, có gì mọi người bỏ qua nhé. Thật lòng rất cảm ơn các anh chị em cô dì chú bác đã luôn cmt ủng hộ và vote cho tui <33333
Bộ “Thế thân” này là bộ đầu tiên tui edit, cũng có thể là bộ cuối cùng tui edit luôn, nhưng nếu có duyên, ắt chúng ta sẽ gặp lại thôi <3
Cảm ơn mọi người đã đọc mấy dòng tâm sự xàm xí này của tui, văn vẻ tui cứ bị cụt cụt, thêm phần lủng củng nữa nhưng lại thích nói nhiều nên thành ra thế này, cảm ơn vì đã ủng hộ nhiều nhiều <33333
Tối nay hoặc mai tui sẽ đăng nốt chương ngoại truyện lên, đợi tui ha >v<