Đệ nhất bách tam thập thất chương:
"Lý Nhĩ, ả nội gián nhà ngươi, nương nương đối tốt với ngươi như vậy, cớ
sao ngươi lại hãm hại nương nương! Hả ả nội gián kia!" Lưu Dục tức giận
đứng phắt dậy, muốn xông lên nhưng liền bị thị vệ ngăn lại nên không thể động đậy, miệng vẫn không ngừng mắng: "Ả nội gián, ta đã sớm biết ngươi không phải người tốt gì rồi, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại tráo trở tới mức đó!"
Thị vệ ngăn nàng lại nhìn Hiên Viên Kỳ khó xử, lại thấy vẻ mặt của vị Đế Vương kia vẫn bình thản, như đang làm ngơ vậy.
Nghe Lưu Dục mắng, Lý Nhĩ vẫn không biến sắc, tiếp lời: "Cho đến một ngày nô tỳ vô tình nghe thấy nương nương sốt ruột hỏi Lãnh Thái y: "Nếu để
người khác phát hiện đứa bé này không phải con của bệ hạ, chúng ta sẽ
phải chết! Lúc đó, nô tỳ thật sự rất sợ, nô tỳ không ngờ, nương nương có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng dù sao nương nương cũng là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ không muốn bán đứng người, bệ hạ, nô tỳ biết rõ mà không báo cáo, xin người thứ tội!"
Nàng cúi đầu, vái nhiều
lạy, dõng dạc nói: "Nếu nương nương làm như không biết, sinh đứa bé ra,
có lẽ nô tỳ sẽ không đi vạch trần nương nương, nhưng nô tỳ không ngờ
rằng nương nương lại vì bản thân mà đem hết tội của mình đổ lên người
Vân phi nương nương, hại Vân phi nương nương bị bệ hạ hiểu lầm đày vào
lãnh cung, nô tỳ từng chịu ơn của Vân phi nương nương, nên không thể trơ mắt nhìn Vân phi nương nương bị hại, xin người minh giám, Vân phi nương nương là vô tội."
Nàng dâng một gói dược nho nhỏ lên: "Đây là
thứ nương nương đã dùng để hãm hại Vân phi nương nương, chính nô tỳ đã
dựa theo toa dược để lấy, trên đời này chỉ có ba người biết được, nô tỳ
cũng đã kể với bệ hạ, Vân phi nương nương không thể nào biết đến sự tồn
tại của nó, nô tỳ tình nguyện đem tính mạng ra đảm bảo, Vân phi nương
nương là vô tội."
"Ồ? Tình nguyện đem tính mạng ra đảm bảo?" Cuối cùng Hiên Viên Kỳ cũng mở lời, giọng nói vẫn bình thản như thường, mắt
vẫn nhìn Liễu Vận Ngưng, chưa từng rời đi một lần nào.
"Vâng ạ!" Lý Nhĩ dõng dạc nói.
"Mạng của ngươi chỉ đáng bằng đống phân chó!" Lưu Dục không ngờ mình cũng có
ngày chửi tục, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghê tởm của Lý Nhĩ là
nàng lại không nhịn được, lòng tức giận khó yên, hận không thể xé rách
khuôn mặt khiến nàng ghê tởm đó.
Nhưng điều mà nàng lo nhất hiện giờ là phản ứng của nương nương.
Nàng kiềm nén lửa giận, quay đầu nhìn thiếu nữ từ nãy đến giờ không nói một lời đang quỳ đằng kia.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng nổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng chính chủ bị hãm hại vẫn cứ bình tĩnh,
thậm chí lúc nghe Lý Nhĩ trần thuật tội trạng của mình, Liễu Vận Ngưng
vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến cho nàng phải kinh hoàng, khiến cho nàng phải run lên—-