Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng nổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng chính chủ bị hãm hại vẫn cứ bình tĩnh,
thậm chí lúc nghe Lý Nhĩ trần thuật tội trạng của mình, Liễu Vận Ngưng
vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến cho nàng phải kinh hoàng, khiến cho nàng phải run lên—-
—- Nương nương, người khó chịu lắm sao? Khó chịu lắm sao? Người thấy khó chịu đến mức đến một nét mặt thôi cũng cảm thấy dư thừa ư?
—- Ông trời ơi, tại sao người cứ luôn
muốn tra tấn nương nương đến cùng? Người rốt cục đã làm sai chuyện gì?
Người tin tưởng Lý Nhĩ như vậy, nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao cả Lý Nhĩ ngươi cũng muốn bán đứng người? Sự bán đứng của người thân đã khiến
người đủ khổ rồi, tại sao còn phải thêm Lý Nhĩ ngươi nữa?
—- Ông trời ơi, người rốt cục muốn nương nương chịu bao nhiêu khổ đau nữa thì mới cam lòng?
Đau đớn khó tả, cứ như bị quái vật cắn một miếng và cứ mãi muốn gặm không
chịu buông, đau, đau đến nỗi khiến nàng hít thở chẳng thông.
Ngay đến nàng còn thấy đau như vậy, còn nương nương thì sao? Trái tim người còn đau đến mức nào nữa?
Hoặc giả, người đã đau đến nỗi mất hết cảm giác.
"Liễu phi, ngươi còn gì để nói?" Giọng của Đế Vương vẫn luôn cao cao tại
thượng như vậy, vĩnh viễn khinh mạn tất cả, Liễu Vận Ngưng im lặng nghe
Lý Nhĩ nói, cũng im lặng nghe Đế Vương nói, giọng của y lọt vào tai nàng trở nên lớn vô cùng, lớn vô cùng.
Nàng ngẩng mặt, sắc mặt trắng
hơn tuyết, đôi mắt trống rỗng đã cạn tình, ngơ ngác nhìn vị Đế Vương,
giọng nàng bình tĩnh lạ thường vang vọng trong đại điện: "Thần thiếp,
không còn gì để nói."
Hiên Viên Kỳ bỏ đi.
"Đày Liễu phi vào lãnh cung, Vân phi về lại Bích Tỷ cung."
Đây là ý chỉ mà Đế Vương lưu lại trước khi rời đi.
Hiên Viên Kỳ bỏ đi, tất cả nối đuôi theo sau, trong đại điện trống trải chỉ còn lại mình Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục và Lý Nhĩ.
Vừa được thả ra, Lưu Dục vội chạy đến bên Liễu Vận Ngưng, lúc này có một
vài thị vệ mang vẻ mặt hờ hững tiến vào trong đại điện yên tĩnh.
"Nương nương, xin mời theo thuộc hạ."
Liễu Vận Ngưng lẳng lặng đứng dậy, giãy khỏi cái nâng của Lưu Dục, nói với thị vệ: "Xin đại nhân chờ một lát."
Thị vệ đi đầu lấy làm khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Được thị vệ cho phép, Liễu Vận Ngưng gật đầu với họ: "Đa tạ đại nhân."
"Nương nương, người muốn làm gì?" Lưu Dục lo lắng hỏi.
Liễu Vận Ngưng không trả lời nàng, thấy thị vệ ra ngoài rồi mới bước đến
trước mặt Lý Nhĩ: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không, tại sao vậy?"
Lý Nhĩ ngẩng đầu, oán hận nhìn nàng: "Nguyên nhân là gì trong lòng người hiểu rất rõ!"
"Là vì liên quan đến sư huynh sao?" Nàng khẽ giọng hỏi, thẳng thắn đón nhận ánh mắt oán hận của Lý Nhĩ.
"Nương nương biết rõ người Lãnh Thiếu gia thích là người, vậy mà còn gạt rằng y sẽ thích ta, ngay từ đầu người đã muốn cười nhạo ta, người......"
"Bốp!"
Một tiếng vang chát chúa cắt ngang lời Lý Nhĩ nói, nàng ta bụm má trái,
trợn mắt khó tin nhìn Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục đứng cạnh cũng ngây ra,
lúc hồi thần mới thấy lòng có chút khoan khoái, nhanh nhảu: "Đáng đánh!"
Lưu Dục nhìn Lý Nhĩ với ánh mắt chán ghét: "Nương nương, cứ tát thêm vài
cái nữa, nếu người ngại bẩn tay, có thể để nô tỳ giúp cho!"
Liễu
Vận Ngưng làm như không nghe: "Từ nay về sau, ngươi và ta, không còn
quan hệ gì nữa." Lời nói nhẹ nhàng, Liễu Vận Ngưng xoay người không thèm nhìn Lý Nhĩ thêm lần nào nữa, nói với Lưu Dục: "Chúng ta đi thôi!"
Lưu Dục bước lên trước đỡ lấy nàng, thì phát hiện bàn tay nàng đang nâng đỡ, đã lạnh hơn tuyết, lạnh hơn cả băng.
Đỡ Liễu Vận Ngưng ra khỏi cửa điện, thị vệ đứng chờ ở ngoài bước đến dẫn
đường, Lưu Dục nhìn ánh mắt trống rỗng của Liễu Vận Ngưng, hai mắt hoe
đỏ.
Vội che dấu sự thất thố của mình, Liễu Vận Ngưng hình như đã
nhận ra nhưng nàng chỉ ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm thưa sao, chỉ chúng
và nói với Lưu Dục: "Lưu Dục, ngươi xem, sao trên trời đẹp như vậy, sáng như vậy, nhưng, ngươi xem—-"
Nàng giơ cao hai tay, kiễng mũi
chân, quay đầu nhìn Lưu Dục: "—-Mặc cho ta có vươn tay cao đến đâu, có
kiễng chân cao đến đâu, đều không cách nào chạm được chúng."
"Nương nương......" Lưu Dục cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.
"Vì vậy......" Nàng thu tay, nở nụ cười với Lưu Dục: "Sau khi nếm mùi thất
bại vài lần, ta đã không còn hy vọng xa vời nữa, chỉ cần ở đây—-" Nàng
chỉ vào ngực mình: "—-Không ôm hy vọng, thì sẽ vĩnh viễn không phải thất vọng."
Nàng cười khẽ, bàn tay cầm tay Lưu Dục vẫn trắng xanh và
lạnh lẽo như vậy: "Vì vậy, không cần lo cho ta, ta rất ổn, ta vẫn ổn
mà."
"Nương nương!" Cuối cùng Lưu Dục vẫn không kiềm được mà bật
khóc thành tiếng: "Người đừng cười như vậy nữa, không được, người không
ổn, người không ổn đâu, nô tỳ đều hiểu cả, cái gì nô tỳ cũng đều hiểu
cả......"
—- Vì thế, xin người đừng cười như vậy nữa, ánh mắt người rõ ràng là đang khóc, rõ ràng đang rất tuyệt vọng......