Thể Tôn

Chương 118: Chương 118: Bị nhốt






Người tu luyện đạt tới Cương Anh chính là một bước nhảy vọt. Cả trăm người cũng chỉ có cực ít người có thể vượt qua, còn lại rất nhiều người là dừng lại ở cương thể. Lôi Cương lần này có thể tăng vọt là nhờ sự kích động mạnh mẽ từ thú hạch của Thú vương. Chỉ có điều, Lôi Cương tuy là có đột phá nhưng vẫn chưa ổn định. Nếu như Lôi Cương không củng cố tu vi vào lúc này, e rằng tẩu hoả nhập ma cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Sở dĩ nói vậy vì Lôi Cương lúc này cũng không thể thư giãn, Lôi Cương chính tự bản thân cũng cảm nhận được mối nguy hiểm do thiên lôi đánh. Cùng với ánh sáng màu phấn hồng trong cơ thể là gì khiến cho Lôi Cương cực kỳ lo lắng. Việc đột nhiên tăng vọt rất dễ dẫn tới phản lại nhưng cũng may mà làm làm mạnh thêm nên Lôi Cương cũng bớt lo lắng đi vài phần.

Còn thể anh quái lạ trong đan điền cũng không làm cho Lôi Cương quá lo lắng. Điều duy nhất làm cho Lôi Cương khó hiểu là ấn ký màu hồng nhạt trên trán. Màu sắc của da và màu mắt, Lôi Cương còn có thể chấp nhận được. Dù sao cũng là do nội kình và cương khí tổ hợp mà thành, nhưng cái ấn ký quỷ dị màu hồng phấn thì làm cho Lôi Cương vô cùng khó hiểu. Mãi đến khi thấy rõ mọi chỗ trong cơ thể, ngoại trừ tu vi chưa ổn định ra, còn lại đều tốt hơn trước rất nhiều.

“Bản thân mình bị thương nặng…cuối cùng thì có chuyện gì?” Lôi Cương trầm tư.

Lại phải mất công phu một phen, Lôi Cương hiểu chỉ có thể chờ mình sau khi ra ngoài tìm Luyện Hư và Đan Thần mới có thể lý giải tình hình. Sau khi hồi phục lại, Lôi Cương nhìn về phía ngọn núi khổng lồ thấp thoảng ở trước mặt.

Sau khi Lôi Cương đạt tới cương anh, tứ giai linh thú đối với hắn không còn chút đe doạ nữa. Dọc theo đường đi, Lôi Cương cũng chém chết không ít linh thú, thu được rất nhiều linh thú hạch. Lôi Cương còn không quên mình đã ủy thác Phúc Nguyên treo giải thưởng. Lôi Cương kiểm tra truyền âm thạch mà Phúc Nguyên cho mình, phát hiện không có thay đổi gì, trong lòng hơi có chút thất vọng. Cũng may thời gian không dài, Lôi Cương cũng không nản lòng, các chiêu thức khai thiên ở phía trước…đã không biết bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc có thể học xong toàn bộ hay không, còn cần một phen tận lực tìm kiếm nữa.

Ngày thứ mười Lôi cương mới đến được chỗ sâu nhất trong Vạn Linh Phong. Xung quanh rặng núi non trùng điệp chỉ duy nhất có ngọn núi này là cao nhất. Với nhãn lực của Lôi Cương cũng không thấy rõ đỉnh.

Lôi Cương lấy ra hai khối da thú, theo như mô tả trên miếng da thú này thì chỗ này đúng là trung tâm Cự Phong. Thế nhưng ngọn núi này cao như vậy, làm sao có thể lên tới đỉnh đây? Nhìn xung quanh thì Lôi Cương chỉ có thể bò lên núi, tuy rằng mặc dù Lôi Cương đã đạt đến cương anh, thế nhưng cấm chế của Vạn Linh Phong vẫn có sự giới hạn vì vậy mà Lôi Cương chỉ có thể leo lên thôi.

Cũng may mà cơ thể Lôi Cương rất mạnh, dọc theo đường đi cũng không gặp nhiều trở ngại. Thẳng hướng ngọn núi mà bò lên. Nửa dưới của ngọn nứi đầy cây cối, Lôi Cương leo lên thật dễ dàng. Thế nhưng nửa trên toàn là vách núi dựng đứng. Cái này khiến Lôi Cương lo lắng về sức lực cùng thân thể linh hoạt. Bởi vì không nhìn thấy đỉnh núi, Lôi Cương phải vừa trèo lên vừa quan sát sung quanh.

Xung quanh là vách núi thẳng đứng. Phảng phất có dấu vết người khai phá. Hơn nữa trên vách đá có những vòng tròn kỳ quái. Lôi Cương quan sát mấy cái, nhưng phát hiện mình chẳng hiểu gì. Đi gần một giờ nửa khắc vẫn chưa tới đáy, trong lòng Lôi Cương hơi ngưng trọng. Hắn nhặt mấy viên đá trên mặt đất, niết ở trong tay nhanh chóng vứt xuống. Tảng đá rơi nhanh như thiểm điện, vang lên tiếng xé gió. Nửa ngày sau mới nghe thấy “bịch” một tiếng thanh âm vang dội trong sơn động mãi không tiêu tan. Chân mày Lôi Cương càng nhăn lại, với tốc độ của tảng đá sợ rằng hang động này rất sâu. Trống ngực Lôi Cương đập thình thịch. Dự cảm không hay càng tăng thêm làm cho trong lòng khiến cho Lôi Cương cũng không bình tĩnh được.

Cứ tiến vào? Hay là thoái lui? Trong lòng Lôi Cương do dự. Cuối cùng Lôi Cuơng quyết định sẽ đi tiếp, đã tới đây rồi, không đi xem xét rõ ràng thì uổng phí sức lực mấy tháng nay ư.

Đi gần năm giờ, Lôi Cương mới dừng lại. Lúc này, Lôi Cương lại do dự. Không phải là vấn đề tiếp tục hay thoái lui, mà là, phía trước có tới ba cái động khiến cho Lôi Cương cảm thấy bối rối. Ba cái động kia của tiền bối Lê gia rốt cuộc là có dụng ý gì? Cuối cùng, Lôi Cương vẫn quyết định muốn thử xem cái động ở giữa. Ánh sáng từ linh thạch trong tay tự nhiên sáng lên. Đi trong cái động ở chính giữa mất gần một giờ, Lôi Cương lại phát hiện đã hết đường. Phía trước một vách núi dựng đứng cản đường. Lôi Cương nổi nóng đang muốn quay ra thì ngừng lại, đưa tay sờ nhẹ vách đá trước mặt.

“Bang bang…” vách đá phát ra thanh âm trong trẻo. Lôi Cương khẽ động, tay phải đánh mạnh vào vách núi, khiến cho nó tức khắc nổ tung ra. Lôi Cương đền gần vách núi thì cảm thấy vui vẻ, khi thấy lộ ra một khoảng không! Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lôi Cương lại đánh tiếp mấy quyền, sau đó lại chui vào trong. Dưới ánh sáng của linh thạch, Lôi Cương trợn tròn mắt. Phía trước lại hiện ra ba cái miệng hang…

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Lôi Cương ngạc nhiên thầm nhủ. Trong lòng dự cảm không hay lại lần nữa hiện lên. Lôi Cương thở hắt ra. Khuôn mặt co quắp vài phần, tiếp tục tiến vào cái động chính giữa kia.

Mãi đến khi Lôi Cương đánh tới lần thứ năm vào vách núi trong hang động, hắn mới hiểu rõ là mình bị nhốt ở trong. Nếu như…suy đoán không sai, mình đã vào trong một cái trận pháp. Đối với trận pháp Lôi Cương trước khi ở Thanh Thạch trấn cũng đã được nghe thấy lần đầu. Tới bây giờ, lần đầu tiên Lôi Cương biết được sự kỳ diệu của trận pháp. Lôi Cương quan sát bốn phía, phát hiện ra ngoài trừ vách đá ra thì mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Lôi Cương không khỏi suốt ruột, hữu quyền liên tục oanh kích vách đá của cái động mong rằng sẽ phá tan trận pháp này.

“Rầm rầm oanh…” trong huyệt động không ngừng vang lên âm thanh trầm buồn.

Sau khi đánh chừng trăm quyền, Lôi Cương trở nên lo lắng. Trận pháp này làm sao để phá đây? Vách đá bốn phía lại hiện ra tường vách y như cũ. Phảng phất như là đánh không xong. “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lôi Cương cảm thấy lo âu. Lôi Cương đã xác định mình bị nhốt trong trận pháp, tự mình không có cách gì phá được. Lẽ nào mình bị vây cả đời ở đây? Lôi Cương không cam chịu, trong lòng có chút hối hận tự nhiên lại chuốc vạ vào người…

Ta cũng không tin phá không được, Lôi Cương cảm thấy tức giận. Hắn ném linh thạch lơ lửng trên không trung, song quyền không ngừng oanh kích vào vách đá. Lực đánh thật mạnh khiến cho toàn bộ vách đá xung quanh ầm ầm vỡ vụn. Một tầng bực vách lại hiện ra.

Đến cuối cùng, Lôi Cương hoàn toàn nóng nảy, cái này là trận pháp sao? Quả thật kinh khủng.

Lôi Cương ngồi xuống, tỉ mỉ nhớ lại những lời nói của lão Lê. Bỗng nhiên Lôi Cương chợt nghĩ tới hòn đá bằng bàn tay mà lão Lê giao cho mình. Đem ra tỉ mỉ quan sát, lại tìm xung quanh xem có hòn đá nào tương xứng , thế nhưng kiểm tra một lúc căn bản là không hề có.

Lôi Cương không khỏi thở dài, nóng nảy. Thở dài một cái, Lôi Cương ngồi xuống tu luyện.

Sau khi Lôi Cương tu luyện được ít lâu, hòn đá nằm trên mặt đất chợt bốc lên một làn khói đen sì. Tụ lại thành một hình người trông dáng vẻ lại giống lão Lê quá cố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.