Thể Tôn

Chương 117: Chương 117: Đột phá






“Ngao…” vô số linh thú trong núi Vạn Linh cùng phát ra những tiếng kêu hoảng sợ. Sấm sét chính là nỗi sợ hãi của chúng. Linh thú tuy nhiều nhưng trên Trung Xu giới cũng không có nhiều linh thú có thể độ kiếp thành công để trở thành tiên thú, đó là bởi vì linh thú trời sinh đã kinh sợ thiên lôi.

Lôi Cương dẫn lôi kiếp đến nơi này khiến cho vô số linh thú của Vạn Linh Phong hoảng sợ, đến nỗi chúng điên cuồng bỏ chạy, khiến cho những người tu luyện phía ngoài Vạn Linh Phong gặp nhiều tai hoạ.

Thú Sất đang đi trước dẫn đường cho Ma Vân cảm nhận thấy phía trước cách đó không xa có thiên lôi, thân hình to lớn rùng mình, nằm trên mặt đất run run rẩy rẩy. Ma Vân trong lòng kinh ngạc vô cùng, Ma Vân nhìn Thú Sất sợ hãi thì có thể hiểu được. Vì Ma Vân có Ma luyện bí kíp nên cùng Thú Sất liên thông, Thú Sất chưa bao giờ làm gì trái ngược lại với ý muốn của Ma Vân, vậy mà lúc này … cho dù Ma Vân có ra lệnh kiểu gì, Thú Sất cũng nằm trên mặt đất run rẩy. Sau khi Ma Vân và thú sất ký kết khế ước thì đây là lần thứ hai như vậy, lần đầu tiên là tại đại hội cùng đấu với Lôi Cương, khi đó Thú Sất vô cùng hoảng sợ.

“Chẳng lẽ là bởi vì sấm sét? Rõ ràng phía trước tình hình thực tế xem ra căn bản là không giống như có thiên lôi a, chẳng lẽ là có người độ kiếp?” Ma Vân than nhẹ trong long, sau khi nghĩ một hồi, người đầu tiên Ma Vân nghĩ tới là Lôi Cương, chẳng lẽ Lôi Cương đang độ kiếp ở đó? Không thể, tuyệt đối không thể, hắn còn chưa đạt được cương thể thiên giai, làm sao lại dẫn được thiên lôi. Tuy rằng như vậy, nhưng Ma Vân cũng nghi hoặc, muốn tới đó tìm hiểu một phen. Sau một hồi suy nghĩ, Ma Vân nhanh chóng đi trước. Lúc này thiên lôi đã tan biến hẳn, Thú Sất cũng từ từ tỉnh lại, thấy Ma Vân đi vào hơi do dự một chút sau đó cũng đi theo.

Khi Ma Vân ra khỏi rừng rậm tới chỗ ba người Lôi Cương thì lông mày nhướn lên, khoé mắt giật giật.

Lúc này toàn thân Lôi Cương cháy đen đang ngồi xếp bằng lơ lửng trên không trung, quần áo rách nát do bị thiên lôi đốt thành tro, nước da cháy xém cũng lờ mờ toả ra ánh sáng.

“Là Lôi Cương ư?” Ma Vân trong lòng kinh hãi vạn phần, chạy đến xem tình hình thực tế, người bị thiên lôi đánh đúng là Lôi Cương, lẽ nào chỉ là sự trùng hợp, tự nhiên sấm sét đánh Lôi Cương? Ma Vân tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn không tiếp nhận được sự thật răng…Thực sự thì Lôi Cương đã đột phá Cương Thể để đạt tới cương anh.

Bỗng nhiên hai mắt Ma Vân ngưng tụ, sát khí hiện ra, mau chóng chạy về phía Lôi Cương. Thanh Trọng kiếm xuất hiện trong tay là trọng, y lao tới trước mặt Lôi Cương liền chém xuống một kiếm. Ma Vân biết rõ nếu như chờ Lôi Cương khôi phục lại thì mình sẽ chỉ có con đường chết. Mặc dù có Thú Sất thế nhưng Ma Vân lại biết rằng sự chênh lệch giữa cương thể và cương anh là điều mà Thú Sất không thể bù đắp được. Sát khí từ người y tỏa ra, trong lòng gầm nhẹ lên một tiếng: “Cấm ma cương trảm thức thứ mười hai!” Ma Vân đánh xuống một đòn cực mạnh.

“Vù…vù..” khi trọng kiếm gần như chạm phải Lôi Cương thì có tiếng động vang lên. Ma Vân kêu lên một tiếng đau đớn, thânh thể bay ngược ra xa, trọng kiếm trong tay cũng rơi xuống bay ngược trên không trung rồi cắm thật sâu xuống lòng đất.

Lôi Cương mở mắt, rõ ràng trong hai mắt hiện lên một tia hào quang màu tím. Lôi Cương nhìn Ma Vân đang bay ngược, khẽ cau mày. Tuy biết Ma Vân đang muốn chém chết mình nhưng đó là do hắn tưởng mình giết chết đại sư huynh của hắn nên mới như vậy. Lôi Cương cũng không muốn giết chết Ma Vân. Ma Vân đúng là một trong vài người Lôi Cương rất thích. Nhìn thấy Đan Thần và Luyện Hư ngã cách đó trăm mét, Lôi Cương khẽ thở dài, hai mắt lóe lên ánh sáng, chợt thở phào nhẹ nhõm, Luyện Hư và Đan Thần cũng không đáng lo ngại, chỉ là bị thương thôi.

Ma Vân bị rơi từ trên không xuống, hai mắt đầy vẻ nghi hoặc, hắn…thực sự đã đạt được cương anh kỳ. Ma Vân cảm thấy toàn thân lạnh băng, trước mặt Cương Anh kỳ, mình chỉ còn có một con đường chết.

Thú Sất theo sau Ma Vân phát ra tiếng gầm nhẹ. Ma Vân chấn động, quay đầu nhìn, thú sất không dám đi tới phía mình. Hắn cùng thú sất tâm mạch tương liên dĩ nhiên biết thú sất có chút hoảng sợ. Thú sất vì sao lại sợ Lôi Cương? Kể cả lúc trước mặt sư tôn, Thú Sất cũng không như thế.

“Ma Vân, lẽ nào quả thật là ngươi nhất định phải chết mới thôi?” Lôi Cương trầm giọng hỏi.

Ma Vân biến sắc, sự phẫn nộ xuất hiện, khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Lôi Cương thấp giọng nói: “Thù giết sư huynh không đội trời chung!”

Lôi Cương thở dài, nhìn Ma Vân đang đầy sát khí thấp giọng nói: “ Ma Vân, nếu như ta nói Ma Chiến sư huynh của ngươi không phải do ta giết chết, ngươi có tin ta không?”

Lôi Cương nói làm cho khuôn mặt đang chìm trong thù hận của Ma Vân run lên, khuôn mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Lôi Cương, trong mắt không thể không tin tưởng, thấp giọng nói: “Có thật thế không!!!”

Lôi Cương chậm rãi gật đầu, nói: “Lúc đầu tại Cấm Cương, Ma Chiến sư huynh của ngươi cùng Dực Thiên của của phái Cương Chân ba người đi giết Ngu Thắng. Đến cuối cùng, Ngu Thắng nhờ Phá Anh Đan mà đột phá Cương Anh, một phát chém chết ba người bọn họ. Ta cũng vậy, lần đó đánh một trận cũng bị tổn thất, thiếu chút nữa cũng bị Ngu Thắng dùng thủ đoạn hiểm độc hại chết!”

Ma Vân nhìn Lôi Cương chăm chú, phát hiện ra trong mắt chẳng có gì khác ngoài ánh sáng trong suốt, trong lòng ngưng lại. Lôi Cương lúc này đúng là cường giả Cương Anh, muốn chém chết mình chẳng qua chỉ cần nhấc tay một cái, căn bản là không cần phải lừa gạt mình, lẽ nào… với cái chết của sư huynh, Lôi Cương không có liên quan gì? Ma Vân trong lòng rất suy tư.

“Ngu Thắng!!” Ma Vân phun ra hai chữ, trong mắt sát khí thoáng hiện. Lập tức Ma Vân nhìn về phía Lôi Cương thấp giọng nói: “Vì sao trước đây ngươi không nói cho ta biết.”

Lôi Cương cười khổ một tiếng nói: “Lúc đó ngươi còn để cho ta nói chuyện sao? Hơn nữa, ta từ Cấm Cương đi ra, phái Cương Chân đã truy sát ta, nói ta chém chết Chân Cương. Tất cả đều chẳng liên quan gì đến ta, sở dĩ lúc ngươi đánh ta, ta cũng chẳng muốn giải thích lý do!” Nếu Chân Cương nghe được Lôi Cương nói những lời này sợ rằng phải tức giận đến hộc máu, nếu không phải bị Lôi Cương chém chết, chẳng phải là y tự sát sao? Nhưng lúc đó nói Lôi Cương giết chết cũng đúng, mà không là do Lôi Cương giết cũng đúng.

Ma Vân đã hoàn toàn tin Lôi Cương, trước khi nghe thấy việc sư huynh mình bị Lôi Cương chém chết, Ma Vân luôn muốn trở thành tri kỷ với hắn. Cũng không có nhiều người trên Trung Xu giới từng tuổi này mà đạt đến mức độ như bọn họ. Những năm gần đây Ma Vân luôn lấy Lôi Cương làm mục tiêu, điên cuồng tu luyện, càng không quản ngại tiến vào Tông Môn địa, trong lòng cũng không có chút oán hận khi xưa bại dưới tay Lôi Cương.

“Việc này, ta sẽ đi thăm dò cho rõ ràng, nếu như quả nhiên là ngươi chém giết thì ta sẽ lấy đầu ngươi. Nếu như không phải, ta sẽ xin lỗi ngươi!” Nói xong Ma Vân liền xoay người rời đi.

“Chờ một chút…” Lôi Cương vội vàng nói.

Bước chân Ma Vân dừng lại nhưng không quay đầu lại.

“Ta cần phải đi vào sâu trong Vạn Linh Phong thế nhưng Luyện Hư và Đan Thần giờ vẫn còn nằm hôn mê ở đây. Ta mong ngươi có thể đem hai người bọn họ ra khỏi Vạn Linh Phong! Sau khi bọn họ tỉnh lại đừng nói cho bọn họ biết ta đi vào bên trong” Lôi Cương nói.

Ma Vân hơi sửng sốt một lúc, thân thể lại nhoáng lên một cái, đem Luyện Hư cùng Đan Thần ôm lấy. Y cũng không liếc mắt nhìn Lôi Cương mà cùng thú sất chậm rãi rời đi.

Lôi Cương âm thầm cười khổ, tuy rằng Ma Vân nói thế nhưng mà Lôi Cương hiểu rõ Ma Vân tin mình. Lôi Cương không khỏi cảm tạ Ma Vân.

Đối với việc tiến nhập Vạn Linh Phong, từ sau khi đột phá, Lôi Cương lại càng quyết tâm. Đợi Ma Vân và mấy người khuất bóng, khuôn mặt Lôi Cương mới hiện lên một chút kích động, thần thức chìm vào cơ thể, tự xem xét cơ thể mình.

Tu vi của hắn đạt được đến cương anh hoàng giai, Luyện Cân cũng đột phá thiên giai đến thể anh kỳ, tu vi có thể nói vượt xa nhiều bậc. Sức mạnh càng tăng thêm gấp bội! Kinh mạch lớn thêm, mà nội kình cùng cương khí càng tráng kiện hơn so với trước thập phần. Cương khí cùng nội kình cuồn cuộn trong đan điền, tốc độ được khôi phục lại so với trước cũng hơn thập phần. Lúc này, Lôi Cương bay trên không, căn bản là không cần lo nghĩ tới việc cương khí và nội kình tiêu hao.

Điều Lôi Cương nghi ngờ chính là, Lôi Cương phát hiện ra trong cơ thể mình cơ hồ như có ánh sáng màu đen. Với lại mỗi một thớ thịt đều tản ra ánh sáng màu phấn hồng.

Khi Lôi Cương chứng kiến thể anh trong đan điền mình, khuôn mặt liền mỉm cười. Lúc này có một đứa trẻ con có màu đồng cổ bằng bàn tay xuất hiện trong đan điền, quả thực chính là Lôi Cương thu nhỏ. Lôi Cương tỉ mỉ quan sát, thần thức lại run lên.

Thể anh cũng mở hai mắt, khiến Lôi Cương run lên là vì…hai mắt thể anh có thanh sắc!! trên trán thể anh lúc này cũng hiện lên một ấn ký màu phấn hồng nhạt.

Chuyện gì xảy ra?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.