Thể Tôn

Chương 482: Chương 482: Hoả Minh quyết






Cho đến ngày thứ ba ở Khí tông, Lôi Cương vẫn chỉ lật xem bí kíp luyện khí trong quyển da thú màu đỏ, ghi nhớ từng câu từng chữ trong đó. Lúc này tuy rằng vẫn chưa hiểu Khí pháp quyết, nhưng hắn hiểu rõ chờ đến khi hắn thực sự bắt đầu luyện khí, pháp quyết luyện khí sẽ giữ vị trí vô cùng quan trọng.

Tu vi của người phàm trong Lôi Cương còn chưa đạt đến mức cần thiết, hắn vẫn còn phải dùng đến thức ăn. Chính vì vậy, khi ở thành Ký Hoả, hắn đã mua không ít đan dược. Trong ba ngày vừa qua, đan dược là thức ăn chính của Lôi Cương. Điều gây trở ngại cho hắn chính là phần người phàm trong hắn không có một chút linh lực cùng thần thức nào, đừng nói đến U giới, thậm chí giới chỉ hắn cũng không thể mở ra. Chính vì thế hắn không cách nào luyện khí được.

Ngày thứ tư, Lôi Cương rời khỏi phòng xá, vấn đề nan giải của hắn hiện giờ chính là việc tu luyện pháp quyết. Phân thân của hắn là hành hoả, tất nhiên hắn sẽ muốn tu luyện pháp quyết hành hoả nhằm phát huy tối đa uy lực. Nhưng hiện tại, hắn không có pháp quyết hành hoả trên người, còn bí kíp da thú này chỉ có phần luyện khí, không có pháp quyết tu luyện. Tuy rằng Lôi Cương có “Kiếm tâm quyết” của Kiếm Cương môn nhưng đây là tu luyện cương khí chứ không phải chân khí.

Rời khỏi phòng, Lôi Cương liền kiểm tra xung quanh một phen, phát hiện bên trái là phòng của nữ nhân kia, bên phải là người thanh niên giản dị. Người nữ đang thử luyện khí, tài liệu lơ lửng trước mặt nàng, hai tay nàng ta liên tục thử tạo ra những ngọn lửa màu vàng theo tập tài liệu, còn người thanh niên cũng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất tĩnh tâm.

Lôi Cương nhìn sang vài tu luyện giả khác, phát hiện ngoại trừ lão già đạo tiên địa giai ở ngoài, mọi người đều đang thử luyện khí. Lão già đạo tiên kia chỉ đứng im tại chỗ, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt khép hờ, không có bất cứ hành động nào hết. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương nhận định việc quan trọng trước mắt phải là tìm ra pháp quyết hành hoả, tu luyện chân khí. Đến lúc đó, hắn có thể bắt đầu thử luyện khí. Lúc này, hắn liếc nhìn nữ nhân kia, rồi lại nhìn người thanh niên giản dị, thoáng suy nghĩ, rồi đi về phía người thanh niên.

Người thanh niên đang ngồi thiền cảm nhận được Lôi Cương đến gần, liền mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn, ngẩn người chốc lát rồi nói: “Đạo hữu, ngươi có gì cần ta giúp sao?”

“Ta có thể mượn pháp quyết tu luyện của ngươi không? Ta là con người, trong cơ thể không có linh khí không thể mở được giới chỉ, nên …” Lôi Cương nói đến đây, cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên. Nói chung, mỗi một tu luyện giả đều có pháp quyết riêng, không dễ gì tiết lộ cho người khác biết, nếu ở Dung Luyện giới mà Lôi Cương hỏi như vậy, ắt sẽ dẫn đến một trận chiến long trời lở đất rồi.

Người thanh niên biến sắc, cẩn thận nhìn Lôi Cương rồi nói: “Nếu ngươi không ngại pháp quyết của ta dở, thì cứ lấy đi.” Nói xong, người thanh niên lấy ra một cuốn thư tịch màu xám trong giới chỉ đưa cho Lôi Cương.

Lôi Cương sửng sốt, không ngờ người thành niên này lại phóng khoáng như vậy. Hắn thoáng suy nghĩ một chút, rồi nhìn chằm chằm người thanh niên, cẩn thận quan sát. Đôi mắt đen huyền của người thanh niên này ngời sáng, không chút tỳ vết, khiến trong đầu Lôi Cương chợt hiện lên bóng dáng của Trận U Tuyết, thầm than một tiếng. Người thanh niên tâm hồn thuần khiết thế này chẳng khác nào Trận U Tuyết, hắn đến Khí tông cũng tựa như tranh đấu ở Dung Luyện giới, ắt sẽ phải nhận lấy kết cục đau khổ.

Lôi Cương nhận lấy bí kíp người thanh niên đưa cho, nói: “Ta là Lôi Cương, đa tạ.”

“Đừng khách sáo, ta là Huyên Ương.” Người thanh niên nhếch miệng cười, nói.

Lôi Cương gật đầu, đi về phòng. Huyên Ương nhìn theo bóng lưng hắn, rồi tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện.

Lôi Cương ngồi xếp bằng, mở ra quyển bí kíp Huyên Ương đưa, ba chữ rồng bay phượng múa to đùng hiện ra trước mắt hắn: “Hoả Minh quyết”. Lôi Cương thản nhiên, tiếp tục mở ra, đọc được câu đầu tiên, mặt hắn biến sắc.

“Hỗn độn sinh ra âm dương ngũ hành, thân thể con người có ngũ hành, tâm sinh hoả. Lấy tâm làm trung gian, cảm nhận trời đất, lĩnh ngộ hành hoả của trời đất…” Điều khiến Lôi Cương chú ý chính là ba chữ “tâm sinh hoả”. Nếu như hắn chưa đạt đến tầng thứ tư của “Ngũ hành thể tu” chắc cũng sẽ không quá để ý đến tâm sinh hoả! Những chữ này giống y như miêu tả trong “Ngũ hành thể tu”, xem ra người sáng tạo ra “Hoả Minh quyết” cũng là người bất phàm. Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, rồi giở nhanh hơn, tuy rằng hắn chỉ là người phàm nhưng chỉ cần đọc qua là nhớ.

Nửa canh giờ sau, Lôi Cương đặt “Hoả Minh quyết” lên bàn, khoanh chân bắt đầu tu luyện. Phân thân này chỉ có một trái tim, còn lại lục phủ ngũ tạng đều biến hoá không lường, rất thích hợp để tu luyện “Hoả Minh quyết”. Hắn liền tập trung tinh thần vào trong trái tim, lấy tim là trung tâm, cảm nhận linh khí thuộc tính hoả trong không gian.

Một tháng sau.

Huyên Ương tỉnh lại khỏi tu luyện, nhìn căn phòng bên trái nhưng không phát hiện thấy Lôi Cương. Hắn không khỏi ngạc nhiên, mỗi một căn phòng đều đã bị kết giới bao phủ, khiến thần thức của hắn không thể đi vào. Khi Huyên Ương đi tới Khí tông luyện khí của hắn chỉ tương đương với cương sư, nhưng trong một tháng này hắn đã đạt được luyện thần phản hư, có lẽ không lâu nữa sẽ có được đạo anh. Linh khí thuộc tính hoả ở Khí tông so với Dung Luyện giới còn mạnh hơn gấp bội, Huyên Ương vốn có tư chất tốt nên tốc độ tu luyện của hắn vô cùng mau lẹ.

“Chẳng nhẽ hắn vẫn đang tu luyện “Hoả Minh quyết” sao?” Huyên Ương kinh ngạc nói. Huyên Ương vốn là người thật thà, hắn lo lắng không biết Lôi Cương có hiểu đúng, luyện đúng “Hoả Minh quyết” hay không. Suy nghĩ một lát, Huyên Ương quyết định chờ thêm một tháng nữa, nếu như Lôi Cương vẫn chưa đi ra, nhất định hắn sẽ xông vào kiểm tra xem. Bản thân hắn cũng cần nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới đạo anh nữa, nghĩ thế, hắn liền bắt đầu tiếp tục luyện khí.

Chín tên đệ tử còn lại đều đang luyện khí, trước mặt lão già đạo tiên địa giai kia đã xuất hiện một thanh linh kiếm phát ra lớp lớp ánh sáng màu đỏ. Lão hiện vô cùng vui mừng, còn người thanh niên của Luyện Hoả tông sắc mặt càng lúc càng âm trầm, đố kỵ nhìn lão già đạo tiên tiếp tục thử linh khí mới tạo ra.

Nếu như lúc này Huyên Ương vào trong phòng Lôi Cương, tất sẽ kinh ngạc đến sững người. Lôi Cương vốn dĩ chỉ là con người bình thường, hiện đã đạt đến cảnh giới lôi kiếp, tốc độ tăng nhanh chóng mặt. “Hoả Minh quyết” tuy rằng là pháp quyết cho người tu đạo, nhưng lại có hiệu quả với Lôi Cương, hắn chỉ mất chưa đến một ngày đã tu luyện thành chân khí, liên tục sau đó gia tăng tu vi. Nhờ có kinh nghiệm của bản thể chính, việc tu luyện của phân thân của Lôi Cương gặp ít trở ngại hơn nhiều. Hiện hắn đã có thể mở ra U giới, đã nuốt không dưới một trăm giọt Hỗn mộc kim nhũ cùng không ít linh dược. Dưới tác dụng bừng bừng nảy sinh trong cơ thể của Hỗn mộc kim nhũ, tu vi của Lôi Cương tiến bộ vượt bậc. Hắn cũng không cần lo lắng chuyện tu vi gia tăng quá nhanh sẽ sinh ra tâm ma, bởi không rõ vì sao trong không gian này, lôi kiếp không thể chìm xuống, khiến hắn vô cùng mừng rỡ.

Theo Lôi Cương suy đoán, đợi đến khi tu vi đạt được đạo quân rồi hắn mới nên bắt đầu thử luyện khí. Nếu để Huyên Ương biết, e rằng sẽ tưởng Lôi Cương đầu óc không bình thường cũng nên.

Một tháng sau, tu vi của Lôi Cương đã đạt đến lôi kiếp thiên giai, chỉ cách đạo vương một chút xíu. Lúc này, phân thân của Lôi Cương đã có được kinh mạch khắp người, chân khí trong kinh mạch lưu chuyển mạnh mẽ, trong trái tim hắn cũng thu thập được không ít sức mạnh hành hoả. Lôi Cương tự tin rằng với sức mạnh của hắn lúc này vượt trên cả đạo tiên, cương tiên.

Ngày hôm đó, Lôi Cương ngừng tu luyện, hít sâu một hơi, rời khỏi phòng xá. Cách hai tháng không ra khỏi phòng, hắn cảm thấy cảm giác của bản thể trước đây đang dần trở về trong cơ thể. Lôi Cương tin rằng, không đến một trăm năm nữa hắn sẽ có thể gia tăng tu vi của phân thân đến cảnh giới đạo tiên, có điều, hắn đến Khí tông không phải để tu luyện mà là để luyện khí. Lôi Cương còn đang suy nghĩ, liền phát hiện phía bên phải có người đang nhìn liền quay đầu lại, nhận ra Huyên Ương đang nhìn hắn chằm chằm.

Thấy Lôi Cương quay đầu lại, Huyên Ương bình thản, nói: “Cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi, ta còn tưởng ngươi gặp vấn đề gì trong lúc tu luyện. A, ngươi…làm sao ngươi đạt được cảnh giới lôi kiếp?” Huyên Ương nhìn chằm chằm Lôi Cương, kinh ngạc. Tu vi của Huyên Ương lúc này đã đạt đến đạo anh, có thể thấy rõ được tu vi của Lôi Cương. Mới hai tháng trước, rõ ràng hắn còn là người không có cả pháp quyết tu luyện a? Lúc này lại có thể… Huyên Ương không nói nên lời, dù là trong không gian này có linh khí nồng nặc, tốc độ tu luyện cũng không thể nào nhanh như vậy được chứ.

Lôi Cương thản nhiên cười nói: “Đa tạ ngươi, Huyên Ương, ngươi cũng đạt đến đạo anh rồi a.” Hắn nhìn chằm chằm Huyên Ương, có chút đố kỵ. Lôi Cương có thể tu luyện nhanh như vậy là nhờ có bản thể, còn Huyên Ương là dựa vào chính bản thân mà tìm tòi, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã nhảy được hai tầng, đạt đến cảnh giới đạo anh a.

Sự ngạc nhiên của Huyên Ương dần qua đi, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Lôi Cương nhếch miệng cười nói: “Đúng vậy, ta định bắt đầu luyện khí. Còn ngươi?”

Lôi Cương gật đầu, nói: “Ta cũng định bắt đầu bây giờ.”

“Tốt lắm, để xem ai trong hai chúng ta đạt được đến tầng thứ bốn trước!” Huyên Ương mừng rỡ nói.

Lôi Cương cười cười, gật đầu đáp ứng. Hắn vốn không quan tâm đến chuyện đạt đến tầng thứ tư, chỉ cần dốc sức, bỏ thời gian ra, đạt đến bốn sao vốn không khó.Việc luyện khí hắn có chút lý giải, có thể nói, chỉ cần giữ cho tâm tình ổn định là được. Thấy Huyên Ương hưng phấn, Lôi Cương chần chờ một lát rồi nói: “Luyện khí cần chú ý đến việc giữ cho tâm tình ổn định, nói cách khác tâm chỉ muốn ganh đua sẽ không có lợi cho việc luyện khí đâu.” Nói xong, Lôi Cương liền xoay người đi vào phòng.

Sự hưng phấn của Huyên Ương nháy mắt biến mất, hắn nhìn Lôi Cương đóng cửa phòng, ánh mắt lạ lùng, trầm tư một lúc lâu. Huyên Ương liền ngồi xuống tiếp tục luyện linh khí, có điều đôi mắt hắn đã không còn chút gì hưng phấn, chỉ còn sự thuần khiết giản đơn.

Lôi Cương vì thấy Huyên Ương phóng khoáng ngay thẳng nên mới cảnh tỉnh hắn, tránh cho hắn nhầm đường lạc lối. Quay về phòng, hắn cũng chưa tu luyện ngay, mà ngồi trên ghế, thần thức tiến vào giới chỉ đang cầm, phát hiện trong đó có không ít tài liệu luyện khí cấp thấp, liền muốn thử ngay. Suy nghĩ chốc lát, Lôi Cương ngồi xếp bằng, lấy toàn bộ tài liệu luyện khí trong giới chỉ đặt trước mặt, vươn tay, vận hành chân khí trong cơ thể. Hắn khẽ quát một tiếng, một ngọn lửa màu đỏ từ đôi tay hắn bắn ra.

Lửa của người luyện khí và người luyện đan có phân chia cấp bậc nhất định, có tất cả bảy cấp, là: Minh hoả, chân hoả, tiên hoả, viêm hoả, tử hoả, huyền hoả, cùng Cửu Thiên Huyền Hoả trong truyền thuyết. Minh hoả là thứ lửa người tu đạo mới nhập môn cũng có thể tạo thành. Tính từ tiên hoả trở đi, trình độ lĩnh ngộ lửa của người tu luyện tăng lên cũng quyết định mức độ mạnh yếu của ngọn lửa. Ví như để lĩnh ngộ hoả long lực, phải có được huyền hoả. Còn Cửu Thiên Huyền Hoả thì từ khi khai thiên lập địa tới nay không có mấy người đạt được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.