Thể Tôn

Chương 545: Chương 545: Huyền hoả






Lôi Cương hoá thành thân thể hoả giao nhất thời còn chưa kịp thích ứng, không thể điều khiển hướng đi của hoả giao. Hắn không biết làm sao đành lơ lửng trên không, gắng sức thử. Thân thể hoả giao của Lôi Cương hấp dẫn không ít bóng hình trong ngọn lửa trắng ở xung quanh, từng luồng thần thức nháy mắt tập trung về phía Lôi Cương khiến hắn hoảng hốt. Thần thức mạnh cỡ này lại đến không ít, dù là hắn có thể khống chế được thân thể hoả giao kia thì cũng không thể di chuyển được vì bị đám thần thức đó bao vây. Lôi Cương lơ lửng trên không, trừng đôi mắt tròn vo, tròng mắt hắn nhanh chóng lưu chuyển, quan sát bốn phía, chỉ sợ có thứ gì đó đáng sợ ở xung quanh đột nhiên tấn công.

Bất quá, điều khiến Lôi Cương bớt tức giận đó chính là khi những thần thức này lướt qua hắn nhưng không lưu lại mà đều biến mất. Nhất thời, Lôi Cương dừng sững lại trên không trung, thầm nói: “Lẽ nào bọn chúng nghĩ hoả giao là đồng bạn của chúng? Có điều, như vậy cũng tốt, nhất định ta có thể ra khỏi Hoả Đốt này. Quan trọng nhất lúc này chính là làm sao để quen được với thân thể hoả giao này. ”

Lúc này, Lôi Cương lơ lửng trên không, nhắm nghiền đôi mắt, thần thức kiểm tra trong cơ thể. Hắn phát hiện kinh mạch trong thân thể hoả giao của hắn to như của cây đại thụ, chân khí trong đó cực kỳ nồng nặc. Có điều, lúc này không thể gọi là chân khí mà thật ra chính là linh khí thuộc tính hoả. Tiên thú không giống với con người, trong cơ thể con người có chân khí, còn trong cơ thể tiên thú là linh khí thuần khiết của đất trời, trên trán tiên thú đều có tám hạt châu màu đỏ rất to. Hoả Hoàng đang ngồi xếp bằng bên cạnh hạt châu này, không ngừng hấp thu linh khí thuộc tính hoả thuần khiết, cùng lúc cũng phát ra linh khí thuộc tính hoả thuần khiết. Nhất cử nhất động này đều khiến Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Nửa ngày sau, Lôi Cương ngừng vận hành linh khí thuộc tính hoả nồng nặc trong kinh mạch. Cơ thể hắn nhanh chóng biến ảo, hắn quát khẽ một tiếng: “Đi!! ”

Hoả giao nghìn trượng khẽ động thân, lần nữa xuất hiện đã ở ngoài mười dặm. Lôi Cương nhìn mặt đất loáng qua phía dưới, vô cùng vui mừng. Tốc độ của hoả giao này so với bản tôn của hắn chẳng kém là bao, tốc độ nhanh đến mức gọi là sấm chớp cũng không sai. Có điều, không chờ Lôi Cương kịp tận hưởng tốc độ của hoả giao, từng đạo thần thức bên dưới không ngừng lướt qua, tuy rằng hắn không dừng lại, nhưng luồng áp lực ẩn chứa nơi đây khiến hắn không chịu nổi. Dù phân thân của Lôi Cương là thân thể hoả giao nhưng không thể sánh với những thần thú phía dưới được. Hơn nữa, thân thể hoả giao này vốn là hoả giao cấp cao nhất của cửu giai, không ngoài phạm vi tiên thú, đối mặt với thần thú, nhất định sẽ cảm thấy bị bó buộc và áp bách. Nhưng điều khiến Lôi Cương có chút vui mừng chính là trong vòng chu vi một trăm dặm, có vô số đầu thần thú hiện ra, cũng bởi hắn bay quá cao, hình dáng lại quá lớn khiến các thần thú khác chú ý tới mà thôi.

Thân thể khổng lồ của Lôi Cương run lên vài cái, vội vã rớt xuống, cách mặt đất chỉ còn mười thước hắn mới chậm rãi bay. Hắn không dám để lộ thần thức, sợ những thần thú kia tưởng hắn khiêu khích, nhất định sẽ giết chết hắn. Tuy rằng có thể bị các thần thú khác phát hiện, nhưng hắn không dám hạ xuống thấp nữa, bởi chỉ cần hạ xuống thấp thêm nhất định ngọn lửa màu trắng trong khe nứt sẽ thiêu đốt hắn. Lôi Cương không dám chắc hoả giao có thể chịu được sức nóng kinh khủng của ngọn lửa màu trắng này hay không.

Lôi Cương không tiếp tục bay về nơi sâu trong Hoả Đốt mà xem xét chung quanh. Một lúc sau, các thần thú ẩn nấp trong ngọn lửa màu trắng không còn theo dõi Lôi Cương nữa. Trong mắt chúng, Lôi Cương chỉ là một tiên thú cấp thấp, có khi còn không thể thu nhỏ lại hình hài, tuy rằng không biết vì sao có thể đến nơi này, nhưng chỉ cần hắn không gây ra bất kỳ sự uy hiếp nào là được rồi. Lôi Cương thong thả bay, đôi mắt liếc nhìn thần thú ẩn nấp bốn phía, vô cùng kinh ngạc, những thần thú này vì sao đều thu nhỏ lại đến vậy? Hơn nữa, thần thú nơi đây cũng không ít, ở nơi khác không hề có nhiều như vậy. Nếu thần thú nơi đây dốc toàn lực, đừng nói Ngũ hành giới, thậm chí đến Vô thượng giới thần bí cũng không thể nào chống đỡ nổi sự tấn công của chúng a.

Đi lại quanh đây vài ngày, Lôi Cương dần phát hiện, những thần thú trong ngọn lửa trắng này có thể hấp thụ được ngọn lửa. Nói cách khác đó chính là cách bọn chúng tu luyện. Nhìn hình thể thật lớn của mình, Lôi Cương trầm ngâm một lúc lâu, thu nhỏ người lại đến một trượng, lơ lửng phía trên ngọn lửa màu trắng đó. Cuối cùng, vẫn không thấy những thần thú này tấn công, khiến Lôi Cương bạo gan hơn, thần thức từ từ xuất hiện, tập trung vào thần thú nhìn rất giống sư tử ở phía dưới. Thần thú này trú trong một khe nứt rộng một thước, ngọn lửa trắng phía dưới không ngừng thiêu đốt thân thể nó, nhưng nó lại nhắm mắt, mơ màng hưởng thụ.

Thần thức Lôi Cương vừa tập trung vào nó, nó liền mở mắt, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Lôi Cương, chậm rãi đi đến. Khoảnh khắc con sư tử mở mắt nhìn Lôi Cương, hắn cảm nhận được một luồng áp lực bài sơn hải đảo phát ra từ trong cơ thể nó, thiếu chút nữa khiến Lôi Cương thổ máu tươi.

“Tiền bối, ta không có ác ý, ta chỉ vừa mới tới đây, không biết quy củ ở đây mà thôi. ” Lôi Cương vội vàng nói, có điều giọng nói phát ra cũng biến thành những tiếng rít gào trầm thấp. Con sư tử nghe được dường như hiểu được những gì Lôi Cương, ngừng chân, mắt nhìn Lôi Cương đầy cảnh cáo.

“Tiểu tử kia, mau rời khỏi nơi đây, nếu không hãy nhận lấy sự tấn công của ta. ” Sư tử gầm nhẹ một tiếng, cùng lúc trong đầu Lôi Cương vang lên một giọng nói vừa già vừa trẻ. Lôi Cương nghe được, liền lùi bước, bay về hướng khác.

“Tiểu tử kia, quên đi, ngươi ở địa bàn của ta mà tu luyện, đừng tuỳ tiện quấy rầy người khác. Nếu không nhất định sẽ có kẻ nuốt ngươi. ” Giọng nói của sư tử lại vang lên trong đầu Lôi Cương, khiến hắn đã bay được hơn mười dặm liền dừng lại, xoay người nhìn về phía sư tử. Suy nghĩ chốc lát, Lôi Cương bay lại, gầm nhẹ một tiếng, nói: “Tiền bối, lửa ở đây rất mạnh, ta không chắc có thể chịu nổi…”

“Thì ra chỉ là một tiểu tử nhát gan, hừ. ” Sư tử hừ lạnh một tiếng nói, rồi lui về trên khe nứt, nằm úp sấp xuống.

Lôi Cương ngẩn người, nhìn con sư tử này không hiểu ra sao, thân thể hoả giao của hắn chỉ là tiên thú cửu giai, không thể chịu nổi hoả diễm, sao lại bị coi là nhát gan? Lẽ nào biết rõ là chết nên không đi, vậy mà lại là nhát gan? Người thức thời mới là tuấn kiệt, lỗ mãng chịu chết chính là kẻ coi thường mạng sống của mình a. Lôi Cương không hiểu nổi suy nghĩ của con sư tử, cứ đứng trên không, hấp thụ linh khí thuộc tính hoả nồng nặc.

“Ngươi lơ lửng trên không như vậy chướng mắt lắm. Ngươi mau xuống đây, nếu như ngươi có thể chịu nổi hoả huyền này thì mới có thể thăng tiến thực lực được. Chỉ cần hấp thụ một vạn năm, nhất định ngươi có thể trở thành thần thú. ” Sư tử mở mắt, liếc nhìn Lôi Cương, giọng nói lại vang lên trong đầu hắn. Nói xong, sư tử nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thụ ngọn lửa.

Lôi Cương nhìn sư tử, do dự, hoả huyền này cho hắn cảm giác nguy hiểm to lớn, hắn không dám tuỳ tiện thử. Nhưng theo như thần thú này nói, hoả huyền này có ích cho việc tu luyện? Lôi Cương đắn đo hồi lâu, quyết tâm hạ xuống, hoà vào trong ngọn lửa. Cùng lúc đó, một cảm giác nóng ran ùa đến khiến hắn suýt chút nữa kêu thảm lên một tiếng, vội vã bay lên không trung, nhìn bụng hoả giao gần như đã bị thiêu rụi, buồn bực. Nếu như không phải hắn kịp thời bay lên, chỉ sợ đã bị hoá thành tro bụi rồi. Lôi Cương không cam lòng, nếu như hoả huyền này có ích cho việc tu luyện, như vậy nhất định hắn phải mạo hiểm thử xem sao. Lúc này, Lôi Cương để linh khí thuộc tính hoả bao phủ toàn thân, chậm rãi rơi xuống tiếp.

Điều khiến Lôi Cương buồn bực chính là lớp phòng ngự do linh khí thuộc tính hoả tạo ra vừa chạm đến ngọn lửa đã bị thiêu huỷ. Lôi Cương lại giống như trước, hốt hoảng bay lên không.

“Ngươi ầm ĩ la hét cái gì? Sống chết không phải cũng chỉ là một lần sao? Ngươi chịu khó một chút thì sẽ chết sao? ” Con sư tử bị tiếng la hét của Lôi Cương làm cho giật mình tỉnh giấc, tức giận quát lên, giọng nói vang lên trong đầu Lôi Cương tựa như sấm sét.

Lôi Cương nhìn con sư tử, không nói gì thêm, chăm chú nhìn vào ngọn lửa hoả huyền. Tuy rằng con sư tử này mắng hắn, nhưng trong ý tứ có nói, chỉ cần hắn chịu đựng một chút, sẽ có chuyển biến khác sao? Có điều, ngọn lửa này quá sức đáng sợ, Lôi Cương vô cùng kiêng sợ, nhất thời không biết nên tiếp tục nếm thử hay ở lại trên không.

Lúc này, Lôi Cương động tâm, gầm nhẹ một tiếng, nói với sư tử: “Tiền bối, ngọn lửa này không lấy mạng người, đúng không? ”

“Không biết, trước đây ta cũng bị hoả huyền thiêu, nhưng sau đó thực lực gia tăng rất nhiều. ” Con sư tử vẫn nhắm mắt, giọng nói đã vang lên trong đầu Lôi Cương.

Lôi Cương cắn răng đáp xuống đất, rơi vào một khe nứt nhỏ, hẹp, run người nhe răng trợn mắt chịu đựng sức nóng của hoả huyền. Con sư tử đột nhiên mở trừng mắt, nhìn Lôi Cương rơi vào trong hoả huyền, vật vã chịu đựng sức nóng của ngọn lửa, toàn thân toát ra khói đen, lầm bẩm nói: “Tiểu gia hoả này, lá gan lớn thật. Không phải ta đã nói hắn cứ chịu đựng ở trên ngọn lửa đó sao? Hắn không ngờ lại xông vào chịu sức nóng của hoả huyền?

Không hiểu Lôi Cương mà nghe được lời sư tử nói sẽ nghĩ thế nào, không phải con sử tử này bảo hắn chịu đựng hoả huyền sao? Thế nào lại thành ngọn lửa?? Lôi Cương lúc này không ngừng bảo vệ thần hồn, chống đỡ lại sức nóng của hoả huyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.