Thể Tôn

Chương 809: Chương 809: Nguy cơ




Lôi Cương lúc này đầu óc tê dại, nhưng tâm cũng là sôi sục nhiệt huyết, hắn hầu như phát điên, nhưng hắn vẫn cực kỳ hưng phấn, trận pháp phức tạp này khơi gợi lên cái tâm bất khuất kia của Lôi Cương, hắn phải hóa giải được trận pháp này, hắn đã hoàn toàn chìm vào trong trận pháp, đối với vật ngoại thân hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều.

Hắn không hề biết rằng hắn lúc này đang lâm vào uy hiếp không nhỏ.

Năm trăm thanh niên đệ tử vốn là đứng ở trong động đá vôi, lúc này không giải thích được ngã xuống hai phần ba, trên người bọn họ không có chút sinh cơ nào, nhưng trên mặt bọn họ vẫn như cũ, bí mật mang theo các cung bậc tình cảm khác nhau, có sợ hãi, không cam lòng, mê mang cùng với thống khổ, bọn họ phảng phất nhưu chìm vào trong cảm giác đó cho đến chết vậy.

những đệ tử còn lại rối rít tỉnh lại từ trong huyễn trận, Cô Nguyệt, Cổ Uyên, thánh nữ Thần Chi nhất tộc, Vẫn Dịch, Long U Nhi cùng với thiên tài đệ tử của các thế lực lớn khác.

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lúc trước đều là ảo cảnh??

Cô Nguyệt hắn lúc này nội tâm hoảng sợ chí cực, hắn nhìn bốn phía, phát hiện mình bị vây trong động đá vôi, điều này làm trong lòng hắn hiện lên vẻ ngỡ ra, hắn thậm chí cho rằng lúc này cũng là bị vây trong ảo cảnh, khi hắn thấy nhóm người Long U Nhi cũng lộ ra vẻ thất kinh hệt như thế, có vẻ như cũng khó có thể phân biệt lúc này rốt cuộc là ảo cảnh hay là thực tế.

Bọn họ nhìn nhau rồi rối rít thở phào nhẹ nhỏm.

- Bọn họ. . . Chuyện gì vậy?

Đột nhiên, cô gái tóc trắng kinh hô nhìn những đệ tử sớm đã ngã xuống mặt đất, không còn chút sinh khí nào, toát ra vẻ kinh hãi.

- Nơi đây quá mức quỷ dị, mọi người tốt nhất tụ tập chung một chỗ, tìm hiểu cho rõ hơn.

Cô Nguyệt thấp giọng nói, hắn cảm nhận được một cổ cảm giác không ổn, ánh mắt quét len trên bệ đá, rồi lại nhìn Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mắt lộ ra chút ít vẻ do dự.

- Tổng cộng là tám mươi bảy người, còn có hai mươi ba người chưa tỉnh, còn lại toàn bộ bỏ mình! !

Cuối cùng, cái kết luận này khiến tám mươi bảy người bọn Cô Nguyệt rối rít hít vào một hơi lãnh khí, nhìn những đệ tử sớm đã vong mạng nằm trên mặt đất thần sắc dử tợn, bọn họ không khỏi thấy lạnh cả người.

Mà lúc này, Tinh Thiên Sát đang đứng ở nơi đó, bộ mặt dử tợn, tản mát ra vô tận sát cơ đột nhiên cười như điên, tiếp theo đó hai mắt của hắn đột nhiên tỉnh táo lại, toàn thân hắn đại chấn, nhìn Lôi Cương ngồi xếp bằng ở trước mặt mình, thần sắc hắn trở nên không thể tin, hắn lẩm bẩm nói:

- Làm sao có thể? Hắn không phải là bị ta giết. . .

Thấy ánh mắt của đám người Cô Nguyệt quăng đến, Tinh Thiên Sát nhất thời lâm vào trong hoảng hốt.

- Tinh Thiên Sát, mau tới đây!

Long U Nhi vội vàng thấp giọng nói.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta tại sao lại ở chỗ này?

Tinh Thiên Sát thấp giọng nói, chuyện quỷ dị vượt quá tưởng tượng của hắn, lúc trước hết thảy căn bản tựa như tồn tại chân thật, mà lúc này, biết được hết thảy chỉ là ảo tưởng? Mặc dù như thế, Tinh Thiên Sát vẫn vội vàng đi tới bên cạnh nhóm người Cô Nguyệt, ánh mắt của hắn không rời khỏi Lôi Cương lấy một cái chớp mắt.

- Hiện tại, xin mọi người nói một chút lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà bọn họ tại sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?

Cô Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi quét qua tám mươi bảy người hỏi.

Nhưng trả lời Cô Nguyệt cũng là một mảnh an tĩnh, Long U Nhi bọn họ thần sắc đều có phần do dự, sự tình phát sinh có vẻ như khiến bọn họ khó có thể mở miệng.

Cô Nguyệt thấy vậy, ánh mắt lóe ra, hắn có vẻ như suy đoán ra gì đó, lúc này, nhìn sắc mặt của bọn hắn, trong lòng càng thêm xác định. Hắn nhìn thạch đài chín tầng bậc thang, tim đập nhanh hơn mấy phần, nhưng cũng không có vọng động bò lên trên bệ đá, nội tâm của hắn thầm nghĩ:

- Xem ra, bọn họ có thể sống sót, đều là khắc phục được tâm ma trong lòng mình, còn những đệ tử đã chết trong ảo cảnh, tất nhiên là bị tâm ma cắn nuốt, ảo cảnh thật quỷ dị! ! Thật là khủng khiếp! !

( Là ảo trận, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng cho là ảo cảnh ).

- Đạo Hoang động phủ, bốn luyện, năm hiểm, nếu như tính cả hung thú ở cửa trước, cộng với ảo cảnh này cũng mới hai hiểm, kế tiếp rốt cuộc còn có cái gì chứ?

Cô Nguyệt trong lòng trầm ngâm, không chỉ có hắn, mà tất cả các thanh niên đệ tử còn sống đều đang suy tư, có thể chiến thắng tâm ma của mình đã nói rõ được sự bất phàm của bọn hắn!

Cô Nguyệt phủi mắt nhìn những thanh niên đang lâm vào trầm tư rồi hắn lạnh nhạt cười nói:

- Thạch đài này chẳng lẻ chính là nơi cất giữ truyền thừa của Đạo Hoang? Có lẽ, bốn luyện, năm hiểm kia chẳng qua là lời đồn đãi mà thôi.

Trả lời Cô Nguyệt như cũ là an tĩnh, đứng ở đây đều là người thông minh, ắt hẳn cũng đã nghĩ tới những điều mà Cô Nguyệt nói, Cô Nguyệt cũng không còn nghĩ tới bọn họ ai là người dẫn đầu bước lên thềm đá này nữa, lúc này, hắn nói:

- Lúc này, Lôi Cương còn chưa tỉnh lại, nếu như. . . Lúc này đánh chết hắn, như vậy. . .

những lời này của Cô Nguyệt cũng làm những thanh niên đệ tử này thoáng động lòng, Tinh Thiên Sát ánh mắt lại càng thẳng thắn nhìn chằm chằm Lôi Cương, có vẻ như muốn nuốt sống Lôi Cương vậy, nhưng hắn cũng không có ý định động thủ trước, mà là yên lặng theo dõi kỳ biến.

Nếu như có người hiểu rõ Cô Nguyệt ở đây ắt hẳn phải sợ hãi than thầm, có thể khiến cho Cô Nguyệt trăm phương ngàn kế xúi giục mọi người hợp lực đánh chết Lôi Cương, quả thực không thể tưởng tượng, nhưng cũng có thể chứng minh, Cô Nguyệt đã coi Lôi Cương là đại địch!

Về phần trong động đá vôi đồ vật bầy đặt chung quanh nhìn như cực kỳ bình thường, nhưng không ai dám di động, không phải vì những vật đó nhìn tầm thường mà bởi vì chúng bị bao quang bởi làn sóng ánh sáng lăn tăn, bọn hắn không dám lộn xộn, ảo cảnh lúc trước chân thật đến mức khiếnbọn họ nhất thời không dám làm loạn, sợ lần nữa bước vào ảo cảnh chính là không có đường lui.

Lúc này, một đệ tử đột nhiên từ trong ảo cảnh tỉnh lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm thềm đá phía trước, mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hắn trực tiếp nhằm phía thềm đá muốn bước lên, nhưng nhóm người Cô Nguyệt làm sao chịu để như thế được? Cô Nguyệt ngăn cản phía trước đệ tử này, lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Vẻ mừng như điên trong mắt đệ tử này trong nháy mắt biến mất, khuôn mặt mạnh mẽ khôi phục bình thản, hắn nói:

- Ta chỉ là muốn đi lên trên thềm đá kia xem xét một phen thôi.

- Vậy sao?

Cô Nguyệt cười lạnh, tay phải của hắn đột nhiên vung động, trực tiếp thăm dò vào bụng đệ tử này, tên đệ tử này căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bụng truyền đến đau đớn kịch liệt, ngay sau đó, hai mắt trừng tròn xoe nhìn cương anh của mình bị Cô Nguyệt lôi ra, Cô Nguyệt cười lạnh, thần thức hắn thăm dò vào trong cương anh, theo sau, ánh mắt mạnh mẽ hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, cương anh bị hắn bóp nát, đem lực lượng tinh thuần hút vào trong cơ thể, hắn xoay người nhìn thạch đài sau lưng, hít một hơi thật sâu, thần sắc khôi phục bình thường, mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của đám thanh niên chung quanh.

- Các vị, nếu như muốn biết người này biết được cái gì, như vậy đầu tiên phải đánh chết hết tất cả những đạo hữu còn chưa tỉnh lại, nếu không, một khi bọn họ tỉnh lại, liền là đại địch của chúng ta.

Cô Nguyệt thần sắc bình thản nói.

Tinh Thiên Sát ánh mắt chợt lóe, một thanh niên tế xuất ra thiên giai thần khí, đâm về hai mươi mốt người còn chưa tỉnh lại, nhưng mục tiêu của hắn cũng không phải là Lôi Cương, theo sau đó, lại có mấy tên đệ tử bắt đầu công kích những đệ tử còn chưa tỉnh lại, ánh mắt Cô Nguyệt lóe ra không biết suy nghĩ cái gì.

- Phốc! !

Một cỗ sát khí ngập trời từ trong cơ thể của một đệ tử còn chưa tỉnh lại bộc phát ra, mà ánh mắt của hắn cũng trong nháy mắt khôi phục thanh tĩnh, nhìn kẻ đang công kích mình, hắn tay phải trực tiếp thọc vào bụng kẻ đó, tựa như Cách Không Thủ Vật đem cương anh lấy ra, trực tiếp bóp nát nuốt vào trong miệng, hết thảy những điều này nhanh đến xuất kỳ, làm nhóm người Tinh Thiên Sát rối rít dừng tay lại.

- Ma? Ta liền nói ngươi vì sao không vào, nguyên lai là cải trang, không tệ, đúng là đã lừa gạt được ta.

Vẫn Dịch đang đứng ở một bên nhìn tên đệ tử, lộ ra một phần cười tà.

Những đệ tử còn sống của Thái Cổ giới nghe được chữ "Ma" thì sắc mặt khẽ biến, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lôi Ma, Cô Nguyệt cũng thế, ánh mắt của hắn ngưng lại đánh giá Lôi Ma, Ma danh chấn Thái Cổ, lực lượng cực mạnh, làm người ta phải kiêng kỵ.

Lôi Ma hai mắt lạnh như băng quét qua Vẫn Dịch, nhìn Lôi Cương đang ngồi xếp bằng, hắn trực tiếp đi tới trước người Lôi Cương, sát khí phát ra toàn thân tạo thành một đạo phòng ngự, đem Lôi Cương bao vây, thần sắc hắn lạnh như băng, cũng không nhiều lời.

- Các vị đạo hữu, quan hệ giữa Ma cùng Lôi Cương có vẻ không tầm thường, hai người bọn họ nếu như liên thủ, sợ rằng truyền thừa Đạo Hoang hoàn toàn vô duyên với chúng ta, chẳng bằng thừa dịp Lôi Cương lúc này còn chưa tỉnh lại, đem Ma đánh chết, như thế nào?

Vẫn Dịch như cười như không nhìn chằm chằm Lôi Ma, cười tà nói.

- Nghe tiếng đã lâu, Ma không tầm thường, dùng thời gian vạn năm hoành hành chín đại hung tinh của Thái Cổ, hôm nay, Cô Nguyệt ta cũng muốn kiến thức một phen Ma đạo hữu tiếp thụ được mấy phần chân truyền của Thiên Diệu lão tổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.