Thể Tôn

Chương 808: Chương 808: Trận pháp thâm ảo






Lôi Cương bay vào động khẩu, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên sáng sủa, còn chưa chờ hắn kịp xem xét bốn phía, một luồng sóng gió nóng cháy mặt đánh tới, hắn kinh ngạc phát hiện bản thân lại đang ở trên không của một vùng biển nham thạch nóng chảy, liếc nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều thân ảnh đang tìm kiếm cái gì đó.

- Đây ……… Rốt cuộc là chuyện gì? Không phải động phủ sao? Vì sao nơi này lại là một phiến không gian?

Lôi Cương nhướng mày, không hiểu nói. Lúc này, hắn hướng tới một thân ảnh phía trước cấp tốc bay đi.

- Không đúng! !

Lôi Cương lông mi dựng thẳng, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, hắn rõ ràng đã bay hơn mười dặm, nhưng khoảng cách với thân ảnh phía trước không chút thay đổi, cứ như hắn căn bản không có phi hành vậy.

- Chẳng lẽ là ảo cảnh?

Lôi Cương rơi vào trầm tư, đột nhiên, hắn nghĩ đến những lời mà lúc trước Huyễn Huyễn có nói qua, bất kỳ ảo cảnh nào đều vô dụng với hắn, bởi vì hắn được Huyễn Huyễn tán thành, mà Huyễn Huyễn cư nhiên khiến cho Minh Lôi cũng không thể cảm giác được, có thể thấy được tồn tại của nó có quỷ dị cỡ nào, nếu như không phải ảo cảnh, chẳng lẽ là trận pháp?

Lúc này, Lôi Cương ngồi xếp bằng xuống, mạnh mẽ tĩnh tâm lại, nếu quả thật lâm vào bên trong trận pháp, thì chỉ có mở ra ý cảnh của trận uy Cổ Quân mới có thể phá vây, lúc này, Lôi Cương nhắm mắt lại, lĩnh ngộ đối với ý cảnh trận pháp trong đại não nháy mắt mở ra, mạnh mẽ, Lôi Cương mở hai mắt ra, hắn phát hiện lúc này chung quanh hắn không còn là thế giới lửa đỏ nữa mà là vô số điểm sáng, những điểm sáng này giống như là tùy ý rơi xuống, nhưng ở trong mắt Lôi Cương lại không phải như thế, mà là ẩn chứa trận pháp vô cùng thâm ảo.

Lôi Cương đánh giá cẩn thận, trên trán rịn mồ hôi, trong lòng chỉ có một ý tưởng, trận pháp này quá kinh khủng, kinh khủng đến mức dường như là hoàn mỹ vô khuyết! ! Làm sao có thể, trên đời sao lại có người bố trí được trận pháp hoàn mỹ, không chút nào tỳ vết nào như thế này? Lôi Cương tự cho là hắn đối với lĩnh ngộ trận pháp đã đạt đến đỉnh, nhưng nếu so với trận pháp này thì Lôi Cương tựa như đứa trẻ ba tuổi mà thôi, trận pháp này làm hắn không có cách nào hạ thủ, cho dù là dung hợp ý cảnh của trận uy Cổ Quân cũng thế.

Lôi Cương lĩnh ngộ lục hoàng trận pháp, hắn đối với lĩnh ngộ trận pháp chỉ sợ không mấy người có thể vượt qua hắn, nhưng lúc này, hắn lại cực kỳ bội phục Đạo Hoang, người này đối với nghiên cứu trận pháp đã đạt đến trình độ cực kì khủng bố.

- Vù!

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, bất kể như thế nào, hắn lúc này phải lĩnh ngộ trận pháp này, nếu không, rất có thể cả đời sẽ bị vây ở chỗ này. Đôi mắt hắn đánh giá cẩn thận những điểm sáng trải rộng bốn phía, bắt đầu suy tư tác dụng của từng cái.

Ngay lúc đó, tại chỗ khác trong huyễn trận, một thanh niên áo đen đang điên cuồng giết chóc, hắn cơ hồ đã lâm vào bên trong giết chóc, hai mắt hắn thấu hồng, vô tận giết chóc làm hắn giống như một cỗ máy giết người, không ngừng đánh chết địch nhân phía trước. Người này chính là Lôi Ma

lại ở một chỗ khác trong trận, một cô gái tóc trắng đang xem hết thảy những gì diễn ra trước mắt, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, nàng không ngừng lẩm bẩm nói:

- Đạo Hoang xuất, Hỗn Độn loạn, thiên địa diệt, không!! sao lại là hắn??

Một nơi khác. Tinh Thiên Sát lúc này đang triển khai chiến đấu kịch liệt với người khác, mà người đó, không ngờ lại là Lôi Cương.

Tại một góc khác nữa, Cổ Uyên tóc tím lúc này cơ bắp toàn thân mở ra, khối khối cơ bắp tựa như từng ngọn núi nhỏ, cả người phát ra khí tức hùng hậu khủng bố, hắn điên cuồng gầm thét với phía trước mặt.

- Lôi Cương, ta không cam lòng!! Cổ Uyên ta không cam lòng!!

Nếu có người ở đây lúc này, hẳn sẽ khiếp sợ, thanh niên cao thủ của Hồng Hoang, thái cổ hai giới, lúc này mỗi người một vẻ, thần sắc khác nhau đứng trong một cái động rộng rãi, dưới chân của bọn hắn có chi chít vô số Thần Thạch, cơ hồ muốn đem toàn bộ cái động rộng rãi này phủ kín, động này có vẻ như là tạo vật của thiên nhiên, lòng động rất lớn, bốn phía có không ít vật phẩm được đặt ngay ngắn, những vật phẩm này nhìn như cực kỳ bình thường, như là nhà của phàm nhân vậy, ở trong đó có một khối đá tựa như Kim Tự Tháp, khối đá này không cao, ước chừng ba trượng, có chín bậc cầu thang, hoa văn điêu khắc trên mỗi một bậc cầu thang đều tinh xảo vô cùng, hoa văn quỷ dị như Thần Thú kỳ dị, đang phủ phục ở trên khối đá.

Đây chính là Đạo Hoang động phủ, là tồn tại khủng bố nhất nhị giới Hồng Hoang, Thái Cổ, động này phủ mặc dù đơn giản, nhưng quỷ dị lẫn ảo diệu ẩn chứa trong đó, chỉ sợ cho dù là một vị Đại Tôn đi vào nơi này, cũng rất có khả năng vĩnh viễn bị nhốt tại nơi này. Trong động đá vôi phiêu đãng những đường nét hào quang quỷ dị, tựa như sóng gợn được ánh mặt trời chiếu rọi, trong đó có một vài làn sóng gợn lưu động qua lại trong động đá vôi, tựa như vật còn sống vậy, nếu có người cực kỳ hiểu biết về cấm chế ở đây thì chắc chắn sẽ khiếp sợ không thôi, cấm chế ở đây không ngờ đã muốn hiện vật hóa!

Lôi Cương ngồi xếp bằng ở trong huyễn trận, đột nhiên đã nhận ra một chút rõ ràng, lúc này, tim của hắn chìm vào bên trong trận pháp này, nhưng cùng lúc đó nội tâm của hắn lại là nhấc lên sóng gió hãi hùng, càng tìm hiểu trận pháp này, sự phức tạp lẫn ý cảnh ẩn chứa trong đó đều khiến Lôi Cương khiếp sợ, hắn không cách nào tưởng tượng chỉ cần một trận pháp lại có thể bố trí phức tạp nhưng vẫn kết hợp chặt chẽ như vậy, cơ hồ kín mít, càng làm cho Lôi Cương khiếp sợ chính là, trận pháp này không chỉ là huyễn trận bình thường, mà là dung hợp trận, ngay cả Lôi Cương đều không thể nói rõ về trận pháp này được, giống như, chỉ cần bước vào phạm vi của trận pháp này, thì nó sẽ sáng tạo ra một thế giới, thế giới này rất có thể là mỗi người một khác.

Điều này cũng khiến Lôi Cương có chút khẩn cấp tìm hiểu trận pháp này, hắn cẩn thận nghiền ngẫm vị trí, tác dụng của từng cái điểm sáng, cho đến tổng thể bố cục của trận pháp này, dần dần chìm sâu vào trong trầm tư.

Trận pháp là dựa vào linh thạch để bố trí ra hỗn độn, một kiểu tồn tại không cách nào nói rõ được, trong đó bố cục thập phần trọng yếu, người có thể lĩnh ngộ trận pháp ắt hẳn đối với sự ảo diệu của hỗn độn ít nhiều cũng có được lĩnh ngộ, Lôi Cương cũng là như vậy, khai thiên của hắn ẩn chứa cái thâm ảo nhất của Hỗn Độn, cổ lão ảo diệu, mà Lôi Cương có thể gọi ra lục hoàng ngoại trừ việc bọn họ có liên quan đến Hỗn Độn, còn có ngộ tính thuộc về hắn, phần ngộ tính độc đáo này hiện giờ Lôi Cương có lẽ còn không biết, nhưng ngày sau, nếu hắn biết được, triệu hồi ra lục hoàng là gian nan cỡ nào, cơ hồ là không thể nào, ấy thế mà hắn đánh bậy đánh bạ lại thành công thì chẳng biết là sẽ nghĩ sao.

Chuyện Đạo Hoang động phủ lần này mở ra đã bị truyền ra, giống như một khối đá to ném vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, tại hai giới thái cổ, Hồng Hoang khơi dậy sóng lớn hãi hùng, những người có được tiểu tháp sáu màu do không biết mà tự tay bán đi, đến khi biết được thì hận muốn chết, trong khi chờ đợi các thế lực lớn cũng rơi vào trạng thái khẩn trương, bọn họ vô cùng hy vọng đệ tử của gia tộc mình có thể nhận được truyền thừa, nếu như thành công thì địa vị của gia tộc đó tất nhiên sẽ được nâng cao vô đối.

Ở phía trên Tử Vong thành, mười lăm thân ảnh ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang đợi cái gì đó, mà sự hiện hữu của bọn họ không nghi ngờ gì nữa khiến người khác không hề cảm giác được, khi bọn họ tĩnh tọa trên không trung thì có một đạo hư ảnh đã dung nhập vào hư không cũng đang đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.