Thể Tôn

Chương 144: Chương 144: Săn mồi






Người tu luyện ở bên dưới của Lôi Cương, ẩn giấu khí tức của bản thân mà quan sát trận đánh nhau của hai người đàn ông trước mặt. Trong mắt y thấp thoáng có chút sốt ruột, xem thường nói:

- Đánh đi đánh lại, đánh nửa ngày rồi mà còn không phân thắng bại. Ta không nghĩ rằng con mồi đầu tiên lại phải đợi lâu như vậy. Thật đúng là thử thách tính kiên nhẫn của người ta.

Không biết lời nói của tên tu luyện giả này có phải có hiệu quả hay không mà tên cường giả kiếp cương kia đã kêu lên một tiếng thảm thiết bị linh kiếm của tên tu đạo kia đâm thủng. Sau đó toàn thân tên cường giả kiếp cương dường như bị đóng băng. Thậm chí, Lôi Cương có thể thấy, toàn thân tên cường giả kiếp cương này đầy tuyết. Đúng lúc này, cương anh bay ra từ trong bụng tên cường giả kiếp cương. Nhưng người tu đạo cấp tốc rút kiếm ra, đâm thẳng về phía cương anh.

- A…

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cương anh của cường giả kiếp cương bị ngiền nát. Cùng lúc đó, toàn thân của tên cường giả kiếp cương như thể vỡ vụn, hóa thành vô số miếng băng nhỏ rơi xuống mặt đất.

Lôi Cương nhìn cương anh của gã cường giả Kiếp Cương kia vỡ vụn, cổ họng hắn cuộn lên, thầm nghĩ thật đáng tiếc. Nhưng hắn thấy ánh mắt tên tu luyện giả cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Lần đầu tiên, Lôi Cương nhìn thấy một cái chết kỳ lạ như vậy. Chẳng nhẽ người tu đạo tu luyện hệ Thủy? Người tu đạo tu luyện hệ Thủy đó có thể nói là đã đạt tới mức khống chế sức mạnh của nước thành băng. Mà loại băng này lại kèm theo khí âm hàn, sức công kích có thể nói là kinh khủng. Chỉ có điều, người có thể mang nước mà luyện chế thành băng thì không có nhiều.

Tên tu luyện giả rõ ràng là một tay săn mồi lão luyện, cũng không mảy may dừng lại để nhặt giới chỉ từ trên măt đất lên, mà ngự kiếm bay lên, như muốn rời đi.

- Chạy đi đâu…

Một giọng khàn khàn vang lên, Một người tu luyện mặc áo đen không nhìn rõ mặt từ dưới một tảng đá vọt lên. Thanh cự kiếm trong tay y tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng, dài đến mười thước. Tên tu đạo còn chưa chém tới, kiếm quang còn chưa rơi xuống đất, thì tên mặc áo đen bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt. Kiếm quang trong tay y quét thẳng vào tên tu luyện giả.

Tên tu luyện giả hít mạnh một cái, trước đó thần thức của hắn đảo qua bốn phía mà cũng không phát hiện ra hơi thở của tên mặc áo đen. Tên mặc áo đen cũng có thể chống lại thần thức tìm kiếm của mình sao? Chẳng lẽ hắn là cao thủ cương vương? Vừa nghĩ xong như vậy, trong nháy mắt, người tu đạo liền bay ngược về phía sau. Ánh sáng linh kiếm lại tỏa ra rực rỡ, một quả cầu lạnh buốt màu trắng từ trong linh kiếm phun ra ngoài, hướng thẳng vể phía tên mặc áo đen.

Nhìn cuộc đấu ác liệt giữa hai người, Lôi Cương thầm cười nhạt. Người này, cuối cùng cũng phải xuất hiện. Chỉ có điều nhìn về phía tên mặc áo đen, cơ thể hắn rất nhỏ. Tấm áo đen này cũng không lớn, nhưng người đó mặc vào lại có cảm giác rộng thùng thình. Hơn nữa, Lôi Cương phát hiện ra, cương kỹ của tên áo đen này cũng cực kỳ kỳ lạ, người tu đạo vừa mới vào mà đã bị tên mặc áo đen kia lừa bịp. Rõ ràng, vừa mới bổ một kiếm về chỗ y, mà cuối cùng cơ thể của y lại quái quỷ xuất hiện ngay bên cạnh người tu đạo. Nhưng mà điều khiến Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, chính là, tên mặc áo đen này, mặc dù có cương kỹ mạnh mẽ kỳ lạ, thì y vẫn có chút luống cuống khi chống lại người tu đạo. Vừa nhìn là biết, y không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu.

- Ầm…

Một tiếng nổ vang lên. Người tu đạo bị tên mặc áo đen đánh cho văng ra ngoài. Một ngụm máu tươi bắn lên, cái lồng chân khí, trong nháy mắt cũng bị nghiền nát.

- Huyền kim lệ cương!

Tên mặc áo đen quát lên một tiếng, trong nháy mắt, khí thế trong người y bùng nổ. Y vung linh kiếm trong tay, nửa bầu trời phía sau cũng bị ảnh hưởng. Bầu không khí trở nên hỗn loạn, trên không trung gió nhẹ mà cảm giác rất sắc bén.

- Tốt! Khí thế thật mạnh. Người này có lẽ đạt tới Kiếp Cương thiên giai.

Lôi Cương lén nhìn, thầm lẩm bẩm. Trong lòng hắn hơi do dự. Rốt cuộc có nên ra tay hay không, xem ra hay là tùy theo hoàn cảnh mà hành sự. Tuy là Lôi Cương chống lại tên kiếp cương thiên giai này, vẫn có khả năng chiến thắng một nửa, nhưng cho dù có thắng y thì cũng phải trả giá nặng nề. Lúc đó lại có lợi cho kẻ khác.

Một kiếm của tên mặc áo đen đất đá bên dưới bốc lên mù mịt. kiếm quang màu vàng ùn ùn ập về phía người tu đạo.

- Ngươi… Ngươi là Địch….

Người tu đạo còn chưa nói xong, đã bị kiếm quang bao phủ.

- A!

Trong kiếm quang màu vàng, tiếng kêu thảm thiết của người tu đạo vang lên. Một đạo ánh sáng trắng xuất hiện. Lúc sắp chết, người tu đạo đem sức mạnh toàn thân vào trong linh kiếm tỏa ra một làn hơi cực kỳ lạnh, bắn thẳng về phía tên mặc áo đen.

- A!!

Một tiếng thét chói tai vang lên, cánh tay phải tên mặc áo đen bị linh kiếm đục thủng một lỗ. Băng khí âm hàn trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân y, khiến y lạnh cóng, cơ thể như thể bị đóng băng. Tên mặc áo đen đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, mà thứ ánh sáng màu vàng của linh kiếm trong tay y cũng xám xịt đi nhiều.

Nhìn toàn thân tên mặc áo đen bị bao phủ một lớp băng, khuôn mặt Lôi Cương khẽ biến đổi. Băng khí âm hàn của người tu đạo này sao lại kinh khủng như vậy? Tên cường giả thiên giai kiếp cương này bị đánh trúng, liền không thể động đậy được sao? Người tu đạo bị trúng một kiếm của tên áo đen liền biến mất, ngay cả một mảnh thịt vụn cũng không còn. Hai giới chỉ cũ kỹ rơi trên mặt đất.

Lôi Cương suy tư trong chốc lát, rồi bay lên lên, đi về vị trí hai giới chỉ kia. Hắn đưa tay phải nhặt lấy hai giới chỉ cho vào trong giới chỉ của mình, Nhìn tên mặc áo đen không động đậy, ánh cắt Lôi Cương có chút khác lạ. Trên khuôn mặt tên mặc áo đen như thể có cái gì đó, mà căn bản Lôi Cương nhìn không được rõ. Lôi Cương đưa mắt nhìn vào giới chỉ bên tay phải của tên mặc áo đen, rút hư kiếm ra, sấm sét màu tím nhạt quấn quanh hư kiếm khiến cho nó có chút quái dị.

Bỗng nhiên, Lôi Cương sửng sốt, nhìn vào ngực tên mặc áo đen chợt nhô lên giống như hai ngọn núi nhỏ. Lôi Cương ngạc nhiên, hắn đi lên phía trước, nhìn không chớp mắt vào tên mặc áo đen, nghi hoặc sờ sờ vào hai ngọn núi trước ngực y. rất cứng… rất mềm. Lôi Cương thầm nghĩ. Nhưng khi hắn vừa chạm vào tên mặc áo đen đó thì có một làn hơi lạnh lẽo xuất hiện khiến cho tóc gáy Lôi Cương cũng dựng hết lên. ”Không ngờ đây lại là một nữ nhân? Lẽ nào âm thanh khàn khàn ấy cũng chỉ là giả sao?”

Giết? Hay là không giết? Trong lòng Lôi Cương đầy do dự. Đối phương là một người con gái, hơn nữa lại không có mạo phạm gì đến mình. Sau khi suy nghĩ Lôi Cương thu hư kiếm lại, rồi hóa thành một đạo ánh sáng mà biến mất.

Hắn để lại phía sau lưng tên mặc áo đen đang bắt đầu run rẩy, không biết là do tức giận hay do bị băng khí âm hàn tấn công mà gây ra.

Sau khi Lôi Cương đi khỏi, liền xóa thần thức trong hai cái giới chỉ. Thần thức hắn tiến vào dò xét, thì phát hiện ra, trong giới chỉ có nhiều của cải xa xỉ, hơn một nghìn linh thạch thượng phẩm và vô số thứ khác. Lôi Cương chuyển toàn bộ những thứ đó vào giới chỉ của mình. Về việc không giết chết người con gái mặc áo đen kia, nhưng trong lòng Lôi Cương lại có chút lo lắng. Trước khi người tu đạo kia chết, có hô một câu "địch…". Điều này làm cho Lôi Cương phỏng đoán rằng, thân phận của người mặc áo đen kia chắc là không tầm thường. Quan trong hơn l, Lôi Cương sợ người mặc áo đen này và đệ nhất chủ thành, Chủ Thành Địch Ngược, có liên quan đến nhau. Nếu Lôi Cương mà giết nàng, thì e rằng sẽ không có lợi. Với lại, nếu như nàng không mạo phạm gì tới hắn, thì Lôi Cương cũng không muốn giết phụ nữ.

Thần thức mở rộng ra xung quanh trong vòng trăm dặm, tất cả mọi thứ đều xuất hiện trong đầu. Lôi Cương cười lạnh một tiếng. Hắn nhìn về phía bên phải khoảng năm mươi dặm, có một gã tu luyện giả với tu vi kiếp cương sơ kỳ. Ngay lập tức, Lôi Cương liền bay về hướng đó.

Mười tháng sau, Lôi Cương ngồi xếp bằng trên một ngọn núi cao, hai mắt hắn nhắm nghiền. Lúc này, khuôn mặt Lôi Cương chững chạc hơn, toàn thân hắn cũng tỏa ra thứ máu tanh nhàn nhạt. Trong mười tháng này, Lôi Cương đã trải qua hơn trăm lần chiến đấu to nhỏ. Chỉ cần không phải kiếp cương thiên giai, Lôi Cương đều có thể dựa vào sức mạnh lân giáp kinh khủng của mình để chiến đấu mà không hề có sự khó khăn. Có một lần, hắn chiến đấu với một tên kiếp cương thiên giai, gần như cả hai bên đều bị thiệt hại. Cuối cùng Lôi Cương đã dùng một kích "Tử Hồn Thí Thần trảm" giết chết gã kia. Mà trong mười tháng, Lôi Cương cũng không ít lần gặp Đạo Vương, cường giả Cương Vương, những lúc như thế hắn đành vận hành “ẩn tức thuật” để chạy trốn, vì lúc này hắn không thể đánh lại đạo vương và cường giả cương vương.

Lôi Cương từ từ mở hai mắt ra, trong mắt hắn chợt lóe lên một đốm ánh sáng màu tím kỳ lạ. Điều làm cho kẻ khác kinh ngạc, đó là trong đốm ánh sáng màu tím có bốn con rắn màu tím nhạt như những con giun đưa qua đưa lại.

Trong mười tháng này, Lôi Cương không ít lần tu luyện “đạo pháp đoạt hồn”. Lúc này thần hồn hắn có thể ra hoàn cung. Điều đó nói lên rằng hắn đã đạt tới tầng thứ hai, chính là cảnh giới An Hồn.

Thần hồn Lôi Cương di chuyển xung quanh người hắn. Trong chốc lát, thần hồn lại tiến nhập vào trong Nê Hoàn cung. Lôi Cương mở hai mắt, khuôn mặt hắn hơi tái nhợt. Thần Hồn ra khỏi Nê Hoàn cung làm hao sinh lực vô cùng. Lôi Cương mới ra một hồi, mà đã cảm thấy rất tệ, nên hắn đành phải quay lại.

Xem ra mình đạt đến an hồn, thì cần phải tu luyện nhiều hơn, nếu không đạt tới cảnh giới thứ ba Hồn Khiếu thì cũng không thể ổn định được lâu.

Sau khi ngồi xuống một lúc, Lôi Cương mở hai mắt ra nhìn về phía thôn Ly Gia, trong lòng suy nghĩ. Thời gian cũng đã gần một năm rồi, mình cũng nên quay về thôn Ly Gia. Lần này săn mồi, Lôi Cương đã thu hoạch được rất nhiều, còn bao nhiêu thì Lôi Cương cũng không tính được, chỉ biết là linh thạch chất cao như núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.