Lôi Cương lẩm bẩm nói, bỗng nhiên mở hai mắt ra, gầm nhẹ một tiếng. Bắp thịt toàn thân nhanh chóng co giãn hết sức đau đớn. Bắp thịt toàn thân Lôi Cương ngưng tụ thành trạng thái lân giáp. Đây là lần đầu tiên từ sau khi độ kiếp, bị Thiên Lôi đánh bại mà hóa thành lân giáp. Lôi Cương tỷ mỷ kiểm tra lân giáp. Nhưng hắn lại phát hiện ra lân giáp khác so với trước. Lúc trước lân giáp màu đồng thiếc, bên trên có lấp lóe lưu động ba màu là, vàng nhạt, xanh nhạt và tím nhạt. Hơn nữa, mỗi một khối phiến cũng đã rút nhỏ lại không ít, rắn chắc hơn, khiến cho người ta cảm thấy lực phòng ngự cũng ngày càng mạnh.
Mười ngón tay Lôi Cương chuyển động, cảm thấy trong cơ thể mình có một sức mạnh vô tận. Lôi Cương thở mạnh một cái, rồi vội vàng thu lại xung động định phát sinh trong lòng. Hắn ngồi xuống tiếp tục tu luyện. Lôi Cương sợ bản thân mình tạo ra những chấn động không tốt lại làm cho người ta theo dõi.
Lúc này, Lôi Cương thử thức thứ hai mươi của khai thiên. Đây là chiêu thức khai thiên cuối cùng mà hắn có được. Trong lòng Lôi Cương hơi lo lắng, cuối cùng còn có nhiều chiêu thức như vậy, mà mình thực sự không thể có được sao? Hắn thở dài, nếu thuyền đã tới đầu cầu thì cứ đi thẳng, bản thân hắn trước tiên cứ lĩnh ngộ được chiêu thức khai thiên thứ hai mươi đã.
Lôi Cương từ từ cúi đầu, trong đầu không ngừng diễn luyện chiêu thức khai thiên thứ hai mươi.
Một tháng sau, Lôi Cương lại mở mắt, trong mắt hắn lờ mờ không có ánh sáng, mà lắc đầu. Lôi Cương có chút nuối tiếc. Dù cho mình có diễn luyện chiêu thức khai thiên thứ hai mươi này thế nào, nhưng căn bản không có cách gì chém ra cả. Lôi Cương vốn cho rẳng mình đột phá thể anh đạt tới cảnh giới thiên thể thì có thể chém ra, thế nhưng mọi việc lại xảy ra ngoài dự liệu của hắn. Chẳng nhẽ chiêu thức khai thiên thứ hai mươi này và chiêu thức khai thiên thứ mười chín lại khác nhau sao? Lôi Cương cảm thấy rằng, trong cơ thể mình cương khí và nội kình đã phát sinh đủ để đạt tới chiêu thức khai thiên thứ hai mươi rồi. Chẳng nhẽ là ta thiếu cái gì sao? Suy tư cả buổi, Lôi Cương vẫn không tìm ra đầu mối nào, nên đành phải bỏ qua. Xem ra mình cần phải có một phần cơ duyên mới có thể lĩnh hội được.
Bỗng nhiên, suy nghĩ của Lôi Cương lại sáng tỏ khiến cho hơi thở hắn dồn dập. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới lúc trước ở thôn Lôi Kiếm, trong thế giới bốn màu kia, người khổng lồ đã nói:
- Trong vòng trăm năm, bản thân mình phải đạt tới cảnh giới Thể Vương. Chẳng phải tiếp theo còn có bốn phần hay sao…
Lôi Cương toát mồ hôi, tình trạng ngày hôm nay, mình có được tất cả là vì ngũ hành thể tu. Nếu như sau này vẫn không đạt được, thì đó là do mình… Lôi Cương hít thở mạnh, bóp chán, tính toán. Mình đã 65 tuổi rồi, mặc dù đang là tu luyện giả, nhưng tính ra vẫn còn trẻ. Hơn nữa, lúc trước mình đã làm việc thêm mười năm, nên gần 55 đã trôi qua rồi. Nói cách khác, trong vòng 40 năm mình phải đạt được cảnh giới Thể vương, nếu không thì…e rằng tu vi suốt đời cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới thiên thể.
Với lại, Lôi Cương phát hiện ra rằng, tu luyện Ngũ Hành Thể Tu cũng khiến cho dung mạo hắn vẫn như ở thời kỳ tuổi tre, đối với việc này chưa bao giờ hắn để ý. Sau khi, tu vi đạt đến mức độ nhất định, bề ngoài bản thân hắn có thể thay đổi. Nhưng Lôi Cương chưa bao giờ tận tâm kiểm soát điều đó.
Làm sao bây giờ? 45 năm đạt tới cảnh giới Thể Vương, mà bản thân mình mới chỉ là ở giai đoạn đầu của thiên thể! Trong lòng Lôi Cương vô cùng rối loạn, có vẻ lo lắng.
- Hô…
Lôi Cương thở hắt ra, ánh mắt trở nên kiên định khác thường. Cho dù như thế nào thì mình mà không đạt được thì cũng sẽ cố gắng tu luyện, nỗ lực nhiều hơn so với kẻ khác. Trong lòng Lôi Cương đầy quyết tâm vượt qua khỏi cảnh giới Kiếp Cương. Với lại nếu mà đang ở Trung Xu Giới, thì hắn không thể đạt được thể vương trong vòng 45 năm. Thậm chỉ 450 năm cũng là một vấn đề, nhưng mà… Nơi này là Huyết Ngục! Nên nồng độ linh khí cao hơn so với Trung Xu Giới gấp mười lần, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn gần như gấp mười lần. Trong điều kiện như thế, 45 năm mà đạt được thể vương, Lôi Cương vẫn có chút chắc chắn. Mình cũng còn phải luyện “đạo pháp đoạt hồn” chứ. Nếu mà đến giây phút cuối cùng, mình có thể thôn phệ mấy người tàn bạo cũng tốt.
Điều khiến trong lòng Lôi Cương vui mừng chính là “đạo pháp đoạt hồn” cũng có thể làm cho thần hồn tự động tu luyện. Dù cho Lôi Cương làm cái gì, thì thần hồn cũng tự động thay đổi mạnh mẽ. Điều này với Lôi Cương không có gì tốt hơn. Cho dù cuối cùng không cần thần hồn thôn phệ thần hồn của người khác nâng cao tu vi, thì cuối cùng, thần hồn của mình mạnh mẽ, có thể đảm bảo chống lại kẻ tà đạo.
Lôi Cương vốn dự định trong vòng một năm này thì tự mình tu luyện. Nhưng từ lúc nghĩ đến vấn đề này, thì không thể ép suy nghĩ tu luyện được nữa. Toàn thân hắn, loáng một cái, hóa thành một điểm đen, bắt đầu săn con mồi. Tất nhiên, mục tiêu săn mồi của Lôi Cương không phải là linh thạch, tiên thạch, mà là, nâng cao tu vi của bản thân.
Thôn Ly Gia.
Lôi Cương không biết rằng sau khi mình rời đi, thì hai vị trưởng lão Ly Tễ và Ly Khí bắt đầu bàn luận.
- Theo như Ly Hồn, thì được biết, gã Lôi Cương này lại tự mình ra ngoài săn mồi!
Khuôn mặt Ly Khí lãnh đạm, thanh âm nói hết sức ôn hòa. Trước đây từ trong lời nói vô hình trung tỏa ra sự uy nghiêm đáng sợ, vẻ hung thần, ý nghĩa đẫm máu đã hoàn toàn biến mất. Ly Khí đạt được cương vương nên tất cả các phương diện của lão ta đều nâng cao một cách đáng kinh ngạc.
- Ừ, cứ như vậy cũng tốt. Một mình đi săn mồi, nếu như không có thực lực mạnh mẽ và tâm tư chặt chẽ, thì rất khó sống sót. Đặc biệt, Lôi Cương lại mới đạt tới Kiếp cương không lâu.
Khuôn mặt trưởng lão Ly Tễ ôn hòa, muôn đời không biến đổi.
- Cứ như vậy, rất tốt. Để xem sau một năm, Lôi Cương có thể quay lại hay không rồi tính tiếp.
Trưởng lão Ly Tễ lại chậm rãi nói.
- Chỉ sợ hắn sẽ thành một người ở thôn khác, hoặc một mình ở bên săn mồi, không trở vể thôn Ly Gia nữa.
Trên khuôn mặt Ly Khí lộ ra vẻ lo lắng. Mặc dù thần long màu tím đã cảnh cáo Ly Khí, nhưng nghĩ đến Lôi Cương đã tự mình có thể tăng cường lân giáp kia, trong lòng Ly Khí vẫn có chút dao động.
- Khà khà. Kiếp Cương Hoàng giai thì có thôn nào để ý chứ? Cuối cùng vẫn phải quay lại thôi. Dẫu sao, mỗi một vị tu luyện giả kiếp cương đều cần ngàn viên linh thạch, mà linh thạch ở Huyết Ngục lại có hạn, nên không mấy thôn sẽ thu nhận Lôi Cương đâu. Còn như, Lôi Cương vẫn không quay về thôn Ly Gia, điều đó lại càng không có khả năng. Ở Huyết Ngục, nếu mà có một nơi yên ổn để mà tu luyện, chỉ sợ tìm được một nơi ẩn náu thì cũng sẽ bị giết thôi. Vì thế, không phải sợ, cuối cùng hắn không quay lại thôn Ly Gia.
Ly Tễ ôn hòa, cười nói như thể chắc chắn, nếu còn sống, Lôi Cương sẽ quay lại thôn Ly Gia.
- Ôi chao, chờ hắn một năm sao?
Ly Khí chậm rãi nói, rồi nhắm hai mắt lại. Ly Tễ hơi suy tư, nhìn Ly Khí, sau đó ngồi xuống.
Ở phía Đông của Huyết Ngục, trong một ngọn núi hoang sơ với những dãy núi nhấp nhô xung quanh. Nhưng những dãy núi này không có một ngọn cỏ, ngoại trừ cự thạch ra thì tất cả đều trọc lóc. Lúc này, Lôi Cương đang ẩn nấp trong một đống đá lớn lởm chởm. Sau khi vận hành ẩn tức thuật, thì hắn lẳng lặng nhìn về phía hai người đánh nhau. Lôi Cương thầm cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn xuống phía dưới. Ở đó cũng có một người ẩn nấp. Nói tới người này thì y đã ẩn nấp trước Lôi Cương ở đây, vẫn không hề động đậy, thêm vào đó hơi thở của hắn cũng được ẩn giấu. Nếu mà, Lôi Cương không vô tình chứng kiến, thì không thể phát hiện ra được. Lôi Cương thầm than, Huyết Ngục này thật nhiều rủi ro. Đã ba tháng trôi qua rồi, Lôi Cương đã giết không ít tu luyện giả, cũng chiếm được vố số thứ xa xỉ. Tu vi ở đây, trong chiến đấu cùng với linh khí dày đặc cũng tăng lên.
Lúc này, Lôi Cương chống lại cường giả thiên giai kiếp cương, cũng đã thắng 55 người. Sau khi vượt qua thiên kiếp, Lôi Cương không chỉ có sức mạnh tăng lên mà lân giáp được tăng cường càng thêm kinh khủng như vậy, thêm nữa uy lực của “Tử hồn thí thần trảm” đã vượt quá sức tưởng tượng của Lôi Cương. Chưa kể sau khi, cương khí và nội kình của hắn cũng hòa lẫn cùng Tử hồn thí thần trảm, thì uy lực của hắn cũng tăng lên. Trước đó không lâu, Lôi Cương còn dùng nógiết chết một gã cường giả kiếp cương.
Hai người đánh nhau phía trước, một gã là thiên giai kiếp cương và một gã là thiên giai lôi kiếp. Một người là cương tu giả, một người là người tu đạo chiến đấu hết sức quyết liệt, khiến cho đất đá bay mù trời. Do tu vi của hai người này đều ngang nhau, nên đánh nhau hết nửa ngày, mà vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng, Lôi Cương phát hiện ra, trên mặt hai người đã có chút mệt mỏi rã rời. Rốt cuộc, cấp độ ngang nhau, mà đánh nhau, thì thật là tiêu hao chân khí và cương khí.
Lúc này, Lôi Cương đã chắc chắc, hai người kia đã tiêu hao cương khí và nội kình, đang dự định một nhát chém chết hai tên. thế nhưng có kẻ ẩn nấp ở kia khiến cho Lôi Cương phải ẩn nấp để tìm cách. Hắn bất động, ta cũng không chuyển động, Lôi Cương thầm nghĩ. Toàn bộ hơi thở của người nọ hoàn toàn được ẩn giấu khiến cho hắn không thể nhìn thấu. Nếu mà đó là cường giả Cương Vương, Đạo Vương , thì xác định chắc chắn là rủi ro. Nhưng nếu đây thật sự là vương và cường giả cương vương thì bọn họ không cần phải lẩn trốn, cứ thẳng tay mà giết. Nhưng để đạt được mục đích đó an toàn, Lôi Cương liền lẳng lặng quan sát cuộc chiến, làm một con hoàng tước.