Thể Tôn

Chương 142: Chương 142: Thân thể thiên Lôi






Những gì đại trưởng lão Ly Tễ hỏi, Lôi Cương đều nhất nhất trả lời. Không lâu sau đó đại trưởng lão Ly Tễ không biết là do mất đi kiên nhẫn hay thế nào mà lại cùng Lôi Cương rời đi, về thôn Ly Gia.

Trở lại hang động, Lôi Cương không bước vào tu luyện ngay mà lại ngồi xếp bằng, rồi cau mày lại. Lôi Cương lo lắng nếu mà hai vị trưởng lão kia thật sự lừa dối mình, thì hắn sẽ bị rơi vào nguy hiểm. Lúc đó Lôi Cương chỉ có thể chấp nhận chịu trói trước hai gã cường giả cương vương. Nhưng mà nếu với thuật Hoán Hồn thì với bốn con Long thần kia, thì hẳn là mình có thể chống cự lại được. Khi đó, rốt cuộc là ai hấp thu ai cũng còn chưa biết. Lôi Cương thầm cười nhạt, nếu mà hai vị trưởng lão kia mà làm vậy, thì mình sẽ làm họ hối hận không kịp. Lôi Cương nghĩ tới lúc mình đã đạt được “đạo pháp đoạt hồn” ở Cấm cương, lúc đó hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Hồn, nên có thể tùy ý ra vào Nê Hoàn cung, thậm chí còn có thể kiểm soát được hồn vía của mình. Mặc dù điều đó chỉ xảy ra trong giới hạn của Nê Hoàn cung.

Hai mắt Lôi Cương hơi hoảng hốt, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiêên, thần hồn của mình bay ra là để cứu Hỏa Hiết. Không biết bây giờ Hỏa Hiết ra sao? Lúc đó, trước khi Hỏa Hiết rời đi, Lôi Cương vẫn nhớ rõ như in những cảnh tượng đó ở trong đầu. Nhưng chẳng qua vì trong lòng hắn đã có người khác, nên không thể tiếp nhận Hỏa Hiết.

- Ôi chao…

Sau khi, Lôi Cương thở dài, liền lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ lộn xộn, rồi tĩnh tâm tu luyện “đạo pháp đoạt hồn”. Lúc này, tình cảnh của Lôi Cương rất cấp bách, dù cho tu luyện “đạo pháp đoạt hồn”, nhưng nếu mà vô ý bị ép hoàn hồn để có sức mạnh đánh trả, thì Lôi Cương hiểu rõ, thần hồn của cường giả cương vương chắc chắn sẽ mạnh hơn Ly Hồn rất nhiều.

“Đạo pháp đoạt hồn” là bí kíp cao nhất của kẻ tà đạo, chiếm đoạt thần hồn của kẻ khác để tăng cường thần hồn của mình, do đó tu vi sẽ được thăng cấp. Cách làm như vậy quá đỗi nghịch thiên, nhưng mà rồi lại đầy sự hấp dẫn. Dù sao, đường tu luyện rất gian nan một người nếu không cẩn thận thì chết cũng không thể nhắm mắt. Chỉ có thăng cấp cho tu vi mới có thể bảo đảm được tính mệnh của bản thân mình. Mà từ xa xưa, đã có không ít người theo đuổi việc một bước lên trời, đòi tu vi tăng vọt lên, cho nên mới tạo thành “đạo pháp đoạt hồn”.

Lôi Cương từ từ nhắm hai mắt lại, tâm thần chìm vào trong Nê Hoàn cung, không ngừng vận hành “đạo pháp đoạt hồn” để làm cho thần hồn mạnh lên. đạt tới tầng thứ hai là cảnh giới an hồn. Khi đạt đến an hồn, thì thần hồn sẽ ra khỏi Nê Hoàn cung, thế nhưng cũng không thể thôn phệ. Mà phải đến tầng thứ ba là Hồn Khiếu, mới có thể mạnh mẽ tiến nhập thẳng vào Nê Hoàn cung của kẻ khác để chiếm đoạt thần hồn của họ. Đó là lý do mà mỗi khi Huyết Ngục và Thâm Uyên khai chiến, chỉ nghe thấy kẻ tà đạo và người tu ma là bỏ chạy. Mà kẻ tà đạo là kẻ sát nhân vô hình, làm cho người ta chết mà không biết vì sao. Đây mới là điều kinh khủng nhất.

Tà pháp này, Lôi Cương vốn không muốn tu luyện. Thế nhưng, giờ đang ở Huyết Ngục, cũng không thể tu luyện thứ khác được. Lôi Cương có nguyên tắc của mình, nếu như không ở tình huống buộc lòng phải làm vậy thì hắn sẽ không tùy tiện chiếm đoạt thần hồn của kẻ khác. Dù sao, Lôi Cương tu luyện “đạo pháp đoạt hồn” cũng chỉ là vì bảo toàn sinh mạng mà thôi.

Trên một hang động cao nhất ở thôn Ly Gia, khuôn mặt hai vị trưởng lão trầm tư, ngồi xếp bằng ở đây.

- Ngươi nói… Tên Lôi Cương này mà cũng có thể ngưng tụ ra lân giáp sao?

Đại trưởng lão Ly Tễ nhíu mày, hai mắt hơi nheo lại, ánh sáng lóe lên, chậm rãi hỏi.

Ly Khí gật đầu, thầm nghĩ tới lân giáp khi Lôi Cương độ kiếp, tim lão đập hơi nhanh hơn bình thường, nhưng lại lập tức nói:

- Nếu như ta đoán không sai, hẳn là lân giáp kia, là do Lôi Cương đã chiếm được một quả linh thú hạch, nên mới xảy ra những đột biến. Đó là đem khả năng bảo vệ của linh thú chuyển rời đến trên người Lôi Cương. Mà như vậy thì bản mệnh lân giáp khi tu vi tăng lên đều có thể thay đổi mạnh mẽ hơn.

Hai mắt Ly Khí rất bình tĩnh nhìn về phía đại trưởng lão Ly Tễ.

- Trước tiên, không nên có chủ ý với bộ lân giáp, phải biết được thân phận của Lôi Cương trước đã cùng với thực lực thật sự, trước đó uy lực một kích của hắn căn bản không phải cường giả kiếp cương nào cũng có thể có. Chỉ có điều, nếu Lôi Cương không có thực lực giữ lại lân giáp kia, thì lại là một vấn đề khác.

Giọng nói của đại trưởng lão Ly Tễ có phần vui vẻ.

Ly Khí làm sao mà không hiểu thấu dụng ý của đại trưởng lão. Sau khi hơi do dự, trong mắt Ly Khí không để lộ điều gì khác thường, lão gật đầu.

- Năm tới là năm nộp phí. Tốt hơn là để hắn…

Ly Tễ nói xong, trong lòng đầy vui vẻ, mắt sáng lên.

Mắt Ly Khí sáng ngời nói:

- Trước tiên, phải xem thực lực của hắn thế nào đã. Trên người tên tiểu tử này đầy huyền bí.

Hai người nhìn nhau, cùng cười rộ lên.

Lôi Cương chưa tu luyện được một tháng, thì hắn bị người ta làm giật mình. Hắn mở hai mắt nhìn ra cửa hang động. Ở cửa có một bóng dáng lờ mờ, Lôi Cương nhíu mày nói:

- Ly Hồn, có chuyện gì vậy?

- Ngạch… Lôi Cương, năm tới là năm nộp phí, cho nên hai vị trưởng lão phái phân nửa đệ tử Kiếp Cương đi săn mồi, mà ngươi…cũng là một trong những số đó!

Giọng nói của Ly Hồn truyền tới.

Lôi Cương sửng sốt, đôi lông mày lại càng cau lại, nhưng nghĩ đến việc mình định cư với ở thôn Ly Gia, thì hắn không thể không làm điều gì đó được. Sau khi nghĩ suy nghĩ, Lôi Cương đi ra khỏi hang động.

Ra khỏi hang động, Ly Hồn ngạc nhiên mà nhìn Lôi Cương, rồi lập tức nói:

- Ta không nghĩ tới việc, hai mươi năm không gặp mà ngươi đã đột phá như vậy.

Trông Ly Hồn không biết là vui mừng hay lo lắng.

Lôi Cương hơi gật đầu, hỏi:

- Săn mồi là có ý gì? Có gì đáng chú ý ở đây sao?

- Con mồi chính là đi giết những người tu luyện đi ở bên ngoài mà đoạt đồ của họ. Có điều là sau đó một năm, dù cho có chiếm được bao nhiêu cũng đều phải quay trở lại. Hơn nữa, nếu như mà không săn được đủ, thì tu vi của mình phải dùng bí pháp tập trung vào trong hồn thạch.

Ly Hồn liếc hai mắt nhìn Lôi Cương, chậm rãi nói.

- Vậy bao nhiêu mới được tính là đủ?

Giọng nói Lôi Cương bình thản, không có chút chấn động nào.

- Một nghìn linh thạch thượng phẩm, hoặc là mười tiên thạch thứ phẩm, cũng có thể dùng hai mươi năm khổ tu để ngưng lại thành hồn thạch…

Ly Hồn đành phải nói ra, nếu mà lần trước không có người đàn ông âm đọc, thì có lẽ mình cũng phải dùng hai mươi năm khổ tu để đổi lấy.

Lôi Cương nhíu mày, gật đầu nói:

- Khi nào thì bắt đầu?

- Ngươi muốn hành động một mình? Hay là chung cùng vài người?

Ly Hồn thấy Lôi Cương không tức giận, thì trong lòng nhẹ nhõm, chậm rãi nói. Không biết vì sao Ly Hông hơi sợ hãi Lôi Cương nổi giận. Dù sao thì mệnh mình vẫn còn bị giữ trong tay kẻ khác.

- Ta chọn một mình.

Sau một lúc suy tư, Lôi Cương chậm rãi nói.

Ly Hồn sửng sốt, trong mắt có chút vui vẻ, bèn vội vã nói:

- Nếu như một mình đi đơn độc, giờ có thể đi được rồi. Nhưng nhớ là, một năm sau, phải quay lại đấy nhé.

Lôi Cương gật đầu, loáng một cái đã biến mất.

Ly Hồn nhìn Lôi Cương đã rời đi rồi, thì thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:

- Một mình đi ra ngoài sao? Vừa mới đạt tới Kiếp Cương, thì đã đi ra ngoài một mình rồi. Sau một năm, mà thực sự có thể quay lại sao?

Lôi Cương rời thôn Ly Gia thì liên tục bay như điên. Lúc này hắn cần một khoảng thời gian để ổn định tu vi của mình. Hắn đã đạt đến Kiếp Cương, mà thể tu ngũ hành cũng đã đạt được tới cảnh giới Thiên Thể nữa. Cuối cùng đạt được thiên thể thì có ích lợi gì? Lôi Cương vẫn chưa kịp tìm hiểu. Còn theo như lời Ly Hồn về săn mồi, thì Lôi Cương cũng không có chút hứng thú nào. Nếu như là linh thạch, thì như vậy trong giới chỉ của hắn vẫn còn hơn mười vạn.

Cách thôn Ly Gia hơn trăm dặm, Lôi Cương dừng lại trên một tòa núi lớn, hắn sắp xếp một cái trận pháp che mắt và tụ linh trận, sau đó tiến nhập vào trong tu luyện.

Kiếp Cương cũng là cảnh giới Thiên Thể trong Ngũ Hành Thể Tu . Thần thức Lôi Cương chìm vào trong cơ thể, mà chấn động. Trong đan điền của hắn có một hài nhi, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng màu đồng chói chang, ngồi xếp bằng. Mà từ trên người hài nhi tản mát ra nội kình và cương khí cuồn cuộn. Nhìn Thể Anh lớn như vậy, Lôi Cương cảm thấy bất đắc dĩ. Thể anh này căn bản là một người thu nhỏ lại, chỉ có điều trong đan điền là màu tím nhạt. Sau khi suy tư, Lôi Cương suy đoán có thể là có liên quan với thiên lôi. Lập tức, thần thức Lôi Cương lại vào trong kinh mạch dò xét, thì phát hiện ra, không gian trong kinh mạch của hắn đã mở rộng gấp mười lần. Nội kình và cương khí tràn trề trong kinh mạch. Tất thảy đều khiến Lôi Cương hài lòng. Sau đó thần thức hắn lại tiến nhập vào trong cơ thể. Sau khi chuyển động một vòng, Lôi Cương hoàn toàn sửng sốt.

Theo như những gì Ngũ Hành Thể Tu nói về cảnh giới Thiên Thể thì lẽ nào là thân thể của Thiên lôi. Lôi Cương sợ hãi phát hiện ra trong cơ thể mình cũng tồn tại thứ ánh sáng màu tím nhạt. Hơn nữa, chính cơ thể hắn còn khẽ động, có tiếng sấm sét “két két”. Thần thức Lôi Cương vội vã tiến vào trong đan điền, thì phát hiện ra khí thể màu tím nhạt đươc tạo thành từ vô số thứ ánh sáng màu tìm nhạt. Lôi Cương nghĩ đến cái cảnh Độ Kiếp giống như trong mơ đó mà ngây người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.