Thể Tôn

Chương 394: Chương 394: Va chạm đáng sợ (tập cuối phần năm)






Lôi Cương cùng Tiểu Giác bay thẳng về phía tây, không ngờ bay khỏi rừng rậm cổ chưa đến nửa canh giờ đã gặp Thiết Kiếm Vương cùng Minh Đế đánh nhau, điều này khiến Lôi Cương do dự, chần chờ mất một lúc, hắn quyết định quan sát trận chiến.

Thiết Kiếm Vương cùng Minh Đế lúc này tiến vào sát rìa một cốc lớn cách lòng đất gần trăm mét. Từ những dấu hiệu ở rìa cốc lớn, Lôi Cương kết luận cốc sâu này chỉ sợ cũng là do hai người chiến đấu mà thành.

Lôi Cương cùng Tiểu Giác quan sát trận chiến từ trên không. Lôi Cương phải cấp bản thân một đạo kết giới, Tiểu Giác cũng đầy hứng thú nhìn hai người chém giết.

Minh Đế không hổ là Minh Đế xưng bá Cửu U giới, tuy rằng lúc này chỉ là trạng thái thần hồn, mà tu vi cũng chỉ là tám phần mười, thế nhưng đòn công kích mãnh mẽ vào Thiết Kiếm Vương liên tục gắt gao chống đỡ. Thanh kiếm đen phía sau Thiết Kiếm Vương chấn động hồn người, Minh Đế cầm trong tay một thanh trường kiếm phát ra màu vàng đất, tản ra màu sắc rực rỡ kì dị. Mà thanh kiếm này Lôi Cương thấy lần đầu, điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, thần hồn Minh Đế để thanh kiếm này ở đâu.

Vô số tiểu thuẫn màu vàng đất to bằng ngón cái lập thành hàng phòng ngự bao trùm lấy Minh Đế, hàng phòng ngự này chống đỡ được mấy lần oanh kích mạnh mẽ của Thiết Kiếm Vương mà không vỡ. Điều này khiến Lôi Cương vô cùng kinh ngạc, đòn tấn công của Thiết Kiếm Vương sắc bén hắn có thể nghĩ tới, nhưng kết giới này có thể chịu tấn công mà không vỡ, quả là hàng phòng ngự đáng sợ a.

“Thiết Kiếm, ngươi hà tất phải tận lực truy sát? Lúc trước là bản đế có lỗi, thế nhưng nếu như không có bản đế, ngươi cũng không thể nào đột phá. Lẽ nào ngươi thật sự muốn liều mạng một mất một còn với ta?” Thanh kiếm màu vàng đất trong tay Minh Đế chống đỡ đòn công kích của Thiết Kiếm Vương do hơn mười vạn thanh kiếm tiên nhập lại thành một thanh kiếm khổng lồ tạo thành. Minh Đế phẫn nộ nhìn chằm chằm Thiết Kiếm Vương cũng đang thản nhiên nhìn lại hắn ở trên không.

Thiết Kiếm Vương đã từng thái dương toái phát, cười khẩy trước Minh Đế đang cực kỳ thảm hại, lạnh lùng nói: “Lúc trước bản vương cầu xin ngươi, ngươi đã làm thế nào? Ngươi đã vô tình, như vậy đừng trách bản vương vô nghĩa.” Thiết Kiếm Vương càng lúc nói càng lớn, giọng nói ngầm mang theo oán hận cùng cực, thanh cự kiếm khổng lồ càng tấn công nhanh hơn, kiếm phong mạnh mẽ chém tới Minh Đế.

Phòng ngự của Minh Đế tuy mạnh, thế nhưng đối mặt với đợt công kích cuồng mãnh của Thiết Kiếm Vương, hơn nữa hắn lại đang ở trạng thái thần hồn, tu vi còn chưa khôi phục hoàn toàn, không khỏi liên tiếp thất bại. Mà luồng sáng của hàng phòng ngự chống đỡ mỗi đòn tấn công của Thiết Kiếm Vương càng lúc càng trở nên mờ nhạt.

“Thiết Kiếm, ngươi thật khinh Cửu Minh ta không có cách nào bắt ngươi?” Vẻ mặt Minh Đế hiện ra vẻ lo lắng, nhìn thanh cự kiếm phát ra đòn công kích càng lúc càng hung mãnh, chợt quát lên. Lôi Cương ở trên không nhìn vẻ mặt thầm kiên quyết của Minh Đế, bỗng nhiên chấn động, không khỏi nghĩ tới Vân lão lúc trước đã nói trong cơ thể Minh Đế ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt. Lẽ nào Minh Đế muốn vận dụng sức mạnh này để một mất một còn với Thiết Kiếm Vương? Nghĩ đến đây, Lôi Cương không khỏi thối lui vài bước, lúc trước Vân lão đã đánh giá sức mạnh huỷ diệt này rất cao, có thể thấy sức mạnh này rất đáng sợ. Tức thì, hắn kéo Tiểu Giác bay ngược ra sau.

“Cửu Minh, cho dù thế nào, hôm nay bản vương một mất một còn với ngươi, muốn giết ngươi. Bản vương muốn giết kẻ nào dám có ý định giết bản vương.” Khuôn mặt anh tuấn của Thiết Kiếm Vương vô cùng dữ tợn, giọng nói sắc nhọn, tất cả oán hận chất chứa bao năm lúc này toàn bộ phát tác.

Thiết Kiếm Vương rít gào một tiếng, thân thể phát sáng rực rỡ. Một lát sau, một kiếm ảnh sắc bén phát ra ánh sáng như ban ngày dần hiện ra.

Lôi Cương ở xa chấn động. Lôi Cương lần đầu tiên nhìn thấy Thiết Kiếm Vương khống chế kiếm tiên, thân thể hắn cũng xuất động. Thiết Kiếm Vương di chuyển đến nơi nào, khống chế được kiếm tiên, cũng là tấn công kết giới. Lúc này hắn đã biến thành kiếm, có thể nói Thiết Kiếm quyết tâm hạ gục Minh Đế cho bằng được.

Sắc mặt Minh Đế trắng bệch, nhìn Thiết Kiếm Vương biến hoá thành kiếm. Đối với chuyện Thiết Kiếm Vương có thể biến thành kiếm, Minh Đế không hề xa lạ, từ xưa Minh Đế đã từng thấy qua. Một lần kia, Thiết Kiếm Vương khi ấy là đạo thánh hoàng giai, thế nhưng lại hạ gục cường giả đạo thánh địa giai. Lúc đó, Minh Đế hiểu rõ, Thiết Kiếm Vương biến hoá thành kiếm, đối với tu vi bản thân hắn nhất định phản tác dụng. Biến hoá thành kiếm sẽ kích thích sức mạnh trong cơ thể lên đến cực hạn, sợ rằng, lần này Thiết Kiếm Vương phải bế quan tại Cửu U giới hơn mười vạn năm mới có thể khôi phục được tu vi như cũ.

Nhìn kiếm ảnh do Thiết Kiếm Vương hoá ra chậm rãi đem hơn mười vạn kiếm tiên hợp thành một thanh kiếm lớn trăm trượng, Minh Đế dứt khoát, khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng thực hiện một thủ quyết vô cùng phức tạp.

Không gian trong Thiết Kiếm Vương cùng thanh kiếm tiên khổng lồ dung hợp thành, phát ra tiếng chấn hưởng vù vù, dường như không gian cũng sắp bị xé rách. Mặt đất theo Minh Đế kháp thủ quyết cũng đột nhiên trở nên rung chuyển, tiếng chấn động từ mặt đất phát ra, một luồng linh khí thuộc tính thổ từ mặt đất lan toả ra, hình thành một đợt chấn động. Một lát sau, đất xung quanh đó trong phạm vi vạn dặm đột nhiên nứt ra, mặt đất vốn bằng phẳng mọc lên vô số ngọn núi cao ngút. Mà đầu Minh Đế tản ra ánh sáng màu lam, thoáng chốc quỷ dị.

Lôi Cương cùng Tiểu Giác nhìn thấy tất cả hít một hơi, liên tục rút lui. Cốt lân giáp của Lôi Cương đã bao phủ toàn thân, cả người Tiểu Giác cũng phát ra ánh sáng ba màu hình thành một đạo kết giới.

“Phụ thân, chúng ta rời khỏi đây đi…Tiểu Giác cảm nhận được sự suy hiếp.” Tiểu Giác ở một bên lo lắng bất an nói, ánh mắt sợ hãi.

Lôi Cương quay đầu nhìn mắt Tiểu Giác, đấu tranh một phen nói: “Tiểu Giác, tự cấp cho bản thân một hàng phòng ngực cực mạnh đi, trận chiến đấu như vậy có thể nói vạn năm khó gặp. Chúng ta lùi ra sau một chút!”

Tiểu Giác nhìn Lôi Cương chờ đợi, ngẩn ra, cuối cùng gật đầu, cùng Lôi Cương lần nữa rút lui ra.

Kỳ thực, điều khiến Lôi Cương mong đợi chính là sức mạnh đáng sợ của Minh Đế, có thể khiến Vân lão coi trọng đến như vậy. Lôi Cương hiểu rõ, lúc này, Minh Đế e rằng đã sử dụng sức mạnh đó rồi. Lôi Cương cùng Tiểu Giác đứng ở ngoài vạn thước, nhìn xuyên qua vô số hòn núi to lớn chỉ thấy một thân ảnh cùng hai kiếm ảnh.

“Vù vù…” Khoảnh khắc Thiết Kiếm Vương biến thành kiếm ảnh cùng mười vạn kiếm tiên dung hợp thành thanh cự kiếm, không gian phát ra một tiếng chấn hưởng như sấm, chấn động lan ra bốn phương tám hướng, chỉ cần chấn động này thôi đã khiến vô số ngọn núi nứt toác.

“Rầm rầm…” Trong trời đất, gió mây biến đổi, hư không đầy những đám mây đen, một kiếm ảnh màu đen xuyên qua một đám mây. Lúc này, Thiết Kiếm Vương đã cùng cự kiếm kiếm tiên hợp thành một thanh kiếm tiên thật lớn, không những không biến nhỏ, mà còn tăng lên không ngừng. Lúc này, cự kiếm dài đến nghìn trượng bay trong không trung, từng luồng ánh sáng đen thùi từ thân kiếm phát ra, hình thành từng đạo gợn sóng, vô cùng đồ sộ.

Minh Đế lơ lửng trên mặt đất, dưới chân lão đột nhiên mọc lên một ngọn núi phong. Minh Đế đứng ở đỉnh ngọn núi, đỉnh đầu tập trung rất nhiều luồng ánh sáng màu lam, mà một luồng sáng màu vàng đất từ ngọn núi dưới chân Minh Đế từ từ bay lên. Hai luồng sáng càng gần nhau, không gian càng thêm chấn động.

“Thiết Kiếm, cho ngươi nếm thử thí thần cường đại của bản đế, đây đều là ngươi bức bản đế!” Minh Đế đột nhiên ngừng kháp thủ quyết, mở mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cự kiếm khổng lồ trên không, quát lạnh nói.

“Khặc khặc, Cửu Minh, ngươi lợi dụng lúc bản vương hợp nhất với kiếm mà tăng uy lực gấp ba sao?” Trong cự kiếm khổng lồ truyền đến tiếng Thiết Kiếm Vương đùa cợt.

Lôi Cương cùng Tiểu Giác ở nơi xa liên tục lùi về sau. Nội kình cùng cương khí của Lôi Cương toàn bộ đã bị nghiền nát, mà cốt lân giáp của tấm chắn phát ra ánh sáng cực đại, dường như do chống đỡ hai luồng khí tức đáng sợ kia.

Toàn bộ cường giả đạo tiên Cửu U giới đều cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ bao phủ khắp Cửu U giới, dường như trời sắp đổ sập đến nơi. Các cường giả đều vô cùng sợ hãi, trốn trong động phủ lạnh run, chỉ hy vọng trông ở đây sẽ không bị khí thế đáng sợ ở Cửu U giới nghiền nát. Mà nói đến các tông phái, Địa Viêm cùng U Hoàn hai người vừa vui mừng vừa lo lắng, vui mừng vì Minh Đế cùng Thiết Kiếm Vương rốt cuộc đã liều mạng với nhau, lo lắng chính là Cửu U giới có thể chịu được sức mạnh huỷ diệt đáng sợ như vậy hay không?

“Phụ thân, đi thôi!” Tiểu Giác khẩn thiết nói, run run, luồng sức mạnh này khiến Tiểu Giác không ngừng hoảng sợ.

Sắc mặt Lôi Cương trong vòng cốt lân giáp trắng bệch, thân thể run lên, thế nhưng thấy trận chiến phía trước, Lôi Cương không rõ vì sao cũng không muốn rời đi, chỉ muốn xem trận chiến toàn lực giữa hai cường giả cương thần đáng sợ đến cỡ nào. Tức thì, Lôi Cương nói: “Tiểu Giác, chờ một lát, đợi bọn họ đánh nhau, chúng ta lập tức vào trong Hạo huyền Lôi phủ!”

Tiểu Giác sửng sốt, suy nghĩ chốc lát, sắc mặt lúc này mới tươi tỉnh lên.

“Để bản đế xem những năm gần đây ngươi đã tiến bộ đến mức nào.” Minh Đế run lên quát, lúc này, ánh sáng màu vàng đất dưới lòng bàn chân Minh Đế đã nhanh chóng đi vào trong cơ thể hắn, mà trên đỉnh đầu ánh sáng màu lam đã nồng nặc đến cực điểm lúc này cũng đi vào trong cơ thể hắn.

Hai thuộc tính thổ, thuỷ tương khắc nhau trong nháy mắt đi vào trong cơ thể Minh Đế. Thân thể hắn nhanh chóng phình ra, chớp mắt, hắn đã to đến trăm trượng, như một người khổng lồ lơ lửng trên không trung. Mà thanh cự kiếm khổng lồ trong không trung phát ra một tiếng gầm nhẹ, chém xuống khoảng không.

Âm hưởng chói tai như tiếng hổ gầm long ngâm gào khóc thảm thiết vang vọng phía chân trời.

Lôi Cương ở phía xa mơ hồ nhìn thấy song quyền Minh Đế, tay phải phát ra ánh sáng màu vàng đất, tay trái phát ra ánh sáng màu lam. Cả hai tay cùng lúc xuất kích về phía cự kiếm khổng lồ đang chém xuống.

“Ầm…” Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, một lực đạo vô cùng đáng sợ gần như chấn nát Lôi Cương lan ra. Lôi Cương hoảng hốt, kéo Tiểu Giác định mở Hạo huyền Lôi phủ để vào trong, bỗng nhiên, hắn hốt hoảng, Hạo huyền Lôi phủ lúc này bỗng nhiên không thể mở ra. Lôi Cương ngây dại nhìn chấn động kéo tới phía trước, ánh mắt vạn phần tuyệt vọng.

“Phụ thân…” Lôi Cương mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Giác, lại thấy luồng ánh sáng ba màu bao phủ toàn thân. Trước mắt hắn tối sầm, Lôi Cương bất tỉnh nhân sự.

Đòn công kích đáng sợ, trực tiếp khiến bên trên rách ra thành một lỗ hổng thật lớn, một khoảng trống đen thùi hiện ra trong hư không, luồng ánh sáng ba màu bị hút vào trong!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.