Một luồng dưỡng khí cuồn cuộn không ngừng đi vào trong miệng hắn, nam tử nhíu mày một cái: "Khụ khụ..." Kèm theo ho khan, trong miệng tràn ra chút nước lạnh, làm ướt cổ của hắn.
Chân mày nhíu chặt của Nam Cung Tự từ từ dãn ra, ôm đầu Hiên Viên Dật đặt lên đầu gối, thở dài một cái: "Cũng may, may mà chàng không có chuyện gì."
Hiên Viên Dật ngước mắt nhìn biểu cảm may mắn trên mặt Nam Cung Tự, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, giơ tay phải lên, ngón cái chạm vào đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve, mấp máy môi mỏng: "Tự nhi, đồng ý một việc với ta được không?"
Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ưu buồn kia, một giọt nước trên ngọn tóc nhỏ lên trên gương mặt hắn, nàng biết hắn muốn nói gì, vì vậy lắc đầu một cái: "Vừa bắt đầu ta đã lựa chọn con đường này, cũng không thể quay lại được. Chàng nên biết năm đó cửu vĩ hồ bị diệt tộc như thế nào, ta cùng Trần quốc có huyết hải thâm cừu, thù này ta nhất định phải báo. Dật, để ta tùy hứng thêm một lần nữa, được không?"
"Không được, ta không thể để cho nàng mạo hiểm như vậy." Hiên Viên Dật ngồi dậy, hai tay nắm thật chặt bả vai của nàng, hắn đã mất quá nhiều, hắn không thể mất đi nữ nhân hắn coi trọng, còn có đứa bé chưa ra đời trong bụng nàng, trên mặt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tự nhi, ta cũng căm hận Trần quốc giống nàng vậy, cũng có thù không đội trời chung với Trần quốc như nàng, cho nên, thù này ta báo thay nàng, nàng muốn máu nhuộm Trần quốc, nàng muốn lấy đầu tên cẩu Hoàng Đế Trần quốc kia, nàng muốn làm cái gì ta cũng có thể làm cho nàng, chỉ có một điều duy nhất là ta không thể để cho nàng mạo hiểm. Đồng ý ta, sáng sớm ngày mai liền lên đường trở về phủ, vì ta và đứa nhỏ nàng phải trở về, hiểu không?" Dứt lời, há miệng ngậm vành tai của nàng cắn một chút, không nặng không nhẹ, vừa vặn để lại một dấu răng nhàn nhạt, giống như dấu ấn, dường như vĩnh viễn cũng không thể nào lau đi.
Ánh mắt Nam Cung Tự run rẩy, tay ôm sau lưng hắn thật chặt, tâm vốn kiên định muốn báo thù bởi vì hắn mà dao động, có lẽ thỉnh thoảng nàng phải học yếu đuối một chút, học dựa vào người nam nhân này, dù sao nàng cũng sắp làm mẹ. Cằm để trên bả vai hắn, miệng thở ra một đoàn sương mù, phun trên cổ hắn: "Được, ta đồng ý chàng, chỉ là ta cũng muốn chàng đồng ý với ta, phải còn sống trở về gặp ta."
"Được, nàng yên tâm, ta sẽ xách theo đầu cẩu Hoàng đế Trần quốc, trở về gặp nàng." Hiên Viên Dật cười, tảng đá lớn treo trong tim hắn cuối cùng cũng rơi xuống, bàn tay dịu dàng giữ ót nàng, con ngươi hắn dao động, ai cũng có thể nhìn thấy vui vẻ trong tròng mắt, cuối cùng chỉ còn lại tràn đầy nhu tình.
Chỉ cần nàng sống bình an, hơn bất cứ điều gì khác, dù đánh cược một cái mạng của ta đây, cũng sẽ không tiếc.
Đột nhiên, Nam Cung Tự nhíu mày một cái, đôi tay ôm bụng, sắc mặt thừ ra một chút.
Hiên Viên Dật thấy sắc mặt nàng không đúng, dáng vẻ nóng nảy nói: "Tự nhi, nàng làm sao vậy, có phải động thai khí hay không?" Thấy đôi tay nàng ôm bụng thật lâu không lên tiếng, làm hắn lo lắng, lòng như lửa đốt bế Nam Cung Tự lên: "Nàng đừng sợ, ta dẫn nàng đi tìm quân y, nàng cố gắng nhịn thêm chút nữa."
Nam Cung Tự chậm rãi hoàn hồn, thấy hắn lòng như lửa đốt ôm nàng chạy về hướng quân doanh, ngượng ngùng cúi đầu kéo kéo y phục của hắn, hốt hoảng nói: "Ta không sao, chỉ là...." Nàng ngẩng đầu lên, cánh môi mềm mại áp vào bên tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Vương gia, con của chàng đang đá ta!"
Nghe vậy, theo bản năng Hiên Viên Dật dừng bước chân lại, có chút không dám tin liếc nhìn Nam Cung Tự, nhìn lại cái bụng mới nhô lên một chút của nàng, nửa tháng không thấy, quả thật bụng lớn hơn rất nhiều, nhưng...... Dường như mới một tháng từ lúc hắn cùng nàng viên phòng cho tới nay, theo lý thuyết, đứa nhỏ bên trong vẫn còn đang lớn, làm sao có thể đá được? Quả nhiên là quái thai, hắn nhíu mày một cái, không chừng ngày nào đó đứa nhỏ này lại đột nhiên muốn sinh, ngộ nhỡ nàng náo loạn muốn sinh con ở quân doanh, nơi này đều là nam nhân, làm sao biết đỡ đẻ được? (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Suy nghĩ một chút, Hiên Viên Dật dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Tự nhi, ngày mai nàng phải trở về, ta sẽ phái người hộ tống nàng trở về thành Lạc Dương, được không?"
Nam Cung Tự cau mày, không hiểu nói: "Tại sao chàng lại vội vã đuổi ta đi vậy?"
"Ta không có ý đó, chỉ là bụng của nàng càng ngày càng lớn, ta lo lắng nàng sẽ sinh trước thời gian, càng trở về sớm càng tốt." Hiên Viên Dật liền vội vàng giải thích.
Nam Cung Tự giựt giựt khóe miệng, lời này nghe giống như nghi ngờ nàng mang quái thai, có chút không tình nguyện nói: "A, nghe lời chàng cũng được."
Hiên Viên Dật hài lòng gật đầu một cái, thỏa mãn hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, bước chân thon dài trở về quân doanh.
Ngày hôm sau
Hiên Viên Dật nói được làm được, phái Mộc Thương Li hộ tống Nam Cung Tự trở về, trước khi đi ngàn căn vạn dặn nàng phải nhớ lúc nào cũng phải dùng bồ câu đưa tin, báo bình an, kết quả lương thực trên đường đều ăn cạn sạch, Nam Cung Tự đói bụng đến mức hốt hoảng nhìn chằm chằm bồ câu bên trong lồng chim, tiểu hồ ly nằm trên bàn, đói bụng hướng móng vuốt về phía lồng chim cào mấy cái, sau đó làm bộ đáng thương nhìn về phía nàng, mặc dù cách thành Lạc Dương chỉ gần ngàn thước, nhưng nàng đói bụng không chịu nổi, cuối cùng