Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 92: Chương 92: Thiếu






Mạc Sầu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "A, sư tỷ quả thực vô tình!"

Vừa dứt lời không bao lâu, chỉ thấy quản gia từ ngoài phòng khom người đi vào, cung kính đứng trước mặt Nam Cung Tự, nghiêm mặt nín thở nói: "Vương phi, có vị tự xưng là quản sự của sòng bạc Tuyệt Sắc nói là có việc gấp muốn nói với ngài, hiện tại người đang chờ ở ngoài phòng."

Nghe vậy, Nam Cung Tự âm thầm nghĩ ngợi, chẳng lẽ sòng bạc Tuyệt Sắc đã xảy ra chuyện? Nàng nhíu mày nói: "Mau truyền hắn vào."

"Dạ!" Quản gia đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Như Nguyệt không khỏi nhíu mày, người này sao có thể biết Vương phi chính là Trang chủ của sòng bạc Tuyệt Sắc? Chẳng lẽ thân phận của Vương phi đã sớm bị lộ, nghĩ tới đây, nàng lo lắng không yên.

Rất nhanh, chỉ thấy quản gia dẫn Vương quản sự đi vào: "Vương phi, đã mang người tới." Thấy Nam Cung Tự gật đầu khoát tay áo, quản gia liền lui lại một bên.

"Vương quản sự, ngươi không hảo hảo chăm sóc sòng bạc, chạy tới đây làm cái gì? Còn nữa, làm sao ngươi biết Vương phi chính là Trang chủ, chẳng lẽ ngươi ăn gan hùm mật gấu tìm người tra lai lịch của Trang chủ?" Như Nguyệt đứng dậy nhìn về phía Vương quản sự, lớn tiếng dò hỏi.

Da đầu Vương quản sự căng thẳng, liền vội vàng giải thích: "A, Như Nguyệt cô nương, lão nô ở nơi này cũng được vài chục năm, không được phép tự mình tra lai lịch chủ tử, điểm này ta vẫn biết. Ta cũng là nghe Dư Bộ đầu nói Trang chủ là Tà Vương phi, nên liểu lĩnh đi cầu gặp Trang chủ."

Nam Cung Tự nhíu mày nhìn về phía Vương quản sự, trầm giọng nói: "Vương quản sự, sòng bạc có phải đã xảy ra chuyện hay không?"

"Trang chủ, có người ở sòng bạc chơi bẩn, bị lão nô bắt được tại chỗ, người nọ tự xưng là tâm phúc của Lục hoàng tử Tống Giang, tuyên bố nếu không giao bạc ra đây, liền dùng một cây đuốc đốt sòng bạc. Trang chủ, chuyện này người xem phải làm như thế nào cho tốt?"

Nghe vậy, Nam Cung Tự nhíu mày, nha! Lại dám ở trên địa bàn của lão nương chơi bẩn, tốt! Rất tốt. Nàng đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, dò hỏi: "Thiên Vấn, Lục hoàng tử có phải từng có quan hệ với Vương gia hay không?"

Suy nghĩ một chút, Mộ Thiên Vấn mở miệng nói: "Hồi Vương phi, Lục hoàng tử từng cướp quân lương của Vương gia."

"Nói cách khác từng có quan hệ với Vương Gia, vậy mà từng có quan hệ với Vương gia, chính là cản trở Bổn cung." Nam Cung Tự ôm tiểu hồ ly từ trên đầu gối nàng, đưa cho Như Nguyệt, lạnh nhạt đứng dậy, nhìn về phía Vương quản sự: "Vương quản sự, ngươi đi trước chăm sóc một chút, Bổn cung sẽ tới sau."

"Vâng"

Nhìn bóng lưng Vương quản sự rời đi, Như Nguyệt liếc nhìn tiểu hồ ly ngủ như heo trong ngực, thấy Nam Cung Tự đi ra ngoài phòng: "Vương phi......"

Nam Cung Tự quay lại nhìn, thấy Như Nguyệt chỉ chỉ tiểu hồ ly, cười nói: "Ngươi không phải là rất thích Tiểu Hồ sao? Đưa cho ngươi nuôi." Dứt lời, đi ra ngoài phòng.

Lỗ tai tiểu hồ ly dựng lên, chợt mở ra tròng mắt long lanh, trong mắt chỉ còn lại bóng lưng thon dài của Nam Cung Tự càng ngày càng xa, kêu rên một tiếng: "Ô ~" cứ như vậy bị vứt bỏ sao? Ngẩng đầu trừng mắt Như Nguyệt, ánh mắt kia lộ ra ánh sáng nguy hiểm, không chút khách khí cắn cánh tay nàng.

Như Nguyệt cau mày, bị đau luôn miệng nói: "Đau quá đau." Buông lỏng tay ra.

Tiểu hồ ly nhanh chóng nhảy xuống từ trong ngực nàng, uốn éo đầu, cằm ngẩng cao, cái đuôi vểnh cong lên, vênh váo hống hách đi ra ngoài phòng.

Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống giữa mái ngói đỏ, chim sậu đột ngột bay vút qua mái cong, lá cờ trên tấm bảng hiệu tung bay thật cao, xe ngựa từ từ chạy tới, người đi đường qua lại không ngớt, một vài khuôn mặt tươi cười nhạt nhẽo, không có làm nổi bật lên dân chúng thoải mái vui vẻ trong thời kỳ hưng thịnh.

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Kiệu ngọc được khảm ngọc màu vàng kim trên đỉnh đầu do bốn người khiêng, mành được buông xuống bên kiệu ngọc, gió nhẹ từ từ phất qua, chuỗi chuông bạc trên mành phát ra tiếng linh động êm tai. Hơi thở trầm ổn bước đi trên ngã tư đường, chậm rãi dừng trước cửa sòng bạc Tuyệt Sắc, hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.

"Trang chủ, đến."

Hồi lâu, chỉ thấy một cánh tay trắng nõn như ngó sen vén mành ngọc lên, dân chúng đi ngang qua đều dừng bước lại, ánh mắt tập trung vào cô gái che mặt đang đi ra từ cỗ kiệu.

Chỉ nghe từ bên trong sòng bạc truyền đến âm thanh hỗn loạn cùng tiếng cãi vã, Nam Cung Tự nhíu mày một cái, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nâng bụng bự đi vào, chỉ thấy một mảnh hỗn loạn bên trong sòng bạc, xúc xắc cùng mảnh vụn rơi lả tả đầy đất, trong đó có năm tên đại hán đang vung mạnh cánh tay rắn chắc, cầm cây gậy gõ bàn, nàng lạnh lùng nói: "Dừng tay!"

Tiếng cãi vã theo đó ngừng lại, trong nháy mắt bên trong sòng bạc yên tĩnh lại.

Vương quản sự nâng tay áo lên xoa xoa mồ hôi tràn ra trên trán, vội vàng hướng Nam Cung Tự đi tới: "Trang chủ, cuối cùng ngài đã tới, nếu còn không tới thân cũng sớm bị người ta đập."

"Mau tránh ra!" Một nam nhân mặc Cẩm y vệ đẩy người đang cản đường ra, đứng trước mặt Nam Cung Tự, ánh mắt trên dưới đánh giá nàng, tầm mắt bình tĩnh dừng ở cái bụng đang nhô lên của nàng, thoải mái cười to nói: "Ha ha ha, thì ra là Trang chủ của sòng bạc Tuyệt Sắc là một nữ nhân, hơn nữa còn là phụ nữ có thai." Năm tên đại hán đi theo sau lưng không chút kiêng kỵ nở nụ cười.

Tiếng cười kia nghe cực kỳ chói tai, nhưng mà trên mặt Nam Cung Tự lại bình tĩnh thật giống như hồ nước không có một tia gợn sóng, nhìn nam tử trước mắt này, đáy mắt lập tức nổi lên một chút rét lạnh, nhanh chóng đưa tay đem tay phải nam tử đè trên bàn, nhíu mày: "Nghe nói Tống gia chơi bẩn, bị thủ hạ ta bắt được tại chỗ, lại tuyên bố không lấy bạc ra liền đập đất của bổn Trang chủ?" Nói xong, lực độ trong tay nặng them mấy phần.

Tống Giang đau đến cắn răng nghiến lợi, tròng mắt bị đau hé mở, năm tên nam tử sau lưng thấy thế, muốn tới giải vây, lại bị người của sòng bạc ngăn cản. Không ngờ sức lực của nữ nhân này lớn như vậy, lực độ nặng hơn một chút, chỉ sợ tay hắn liền bị phế đi. Hung tợn trừng mắt về phía Nam Cung Tự, giọng điệu lại mềm nhũn xuống: "Ngươi muốn thế nào?"

Nam Cung Tự buồn cười nói: "Phải là ta hỏi Tống gia muốn thế nào!"

Nghe nàng đang có ý tứ gây hấn với hắn, Tống Ngọc cắn răng nói: "Đúng lúc ngươi là Trang chủ sòng bạc này, đại gia ta liền cùng ngươi đánh bạc."

Nghe vậy, Nam Cung Tự rất có hứng thú nâng đuôi lông mày lên, buông lỏng tay


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.