“Ta ta ta, không dám nữa, lại không nữa.” Kim phúc run bần bật, nhưng thân mình lại không dám di chuyển chút nào. Chỉ sợ mình không cẩn thận cử động, chủy thủ kia sẽ cắt vỡ yết hầu của hắn.
Tạ Cảnh chán ghét liếc ba vị Kim thiếu gia, rất nhàm chán thu hồi chủy thủ: “Hèn nhát! Chỉ có như vậy. Còn không mau cút khỏi Tần gia?”
Diệp Mạch phủi phủi quần áo, cất cao giọng nói: “Vị Tam nữ tế tương lai này của Tần gia cũng không phải là người hiền lành, nếu các vị Kim thiếu gia không tin, có thể tiếp tục thử một chút thủ đoạn của hắn?”
“Các ngươi! Các ngươi thật quá đáng!” Kim Lộc nhảy ra: “Chuyện Nhị lão gia qua đời, kể ra là có quan hệ với Kim gia chúng ta. Tuy nói hắn chết không phải do chúng ta, nhưng chúng ta là mang theo mười phần thành ý tới cửa.
Vốn dĩ nghe nói hôn sự của Tần nhị cô nương cùng Tiền gia xảy ra sự cố, vừa lúc ba người bọn ta đều còn chưa đính hôn. Chúng ta chính là hy sinh hạnh phúc cả đời của mình tới đền bù sai lầm của Kim gia. Nhưng đảo lại các ngươi lại cho một kẻ còn chưa phải là người Tần gia tới nhục nhã chúng ta!”
Kim Lộc mang bộ dáng ý muốn nói mình rất là chính nghĩa.
Nhưng phối hợp với mắt hắn không ngừng đảo quanh, bất luận là ai nhìn đều cảm thấy lời hắn nói không thể tin được.
Không biết khi nào lão thái gia đã đứng ở phía sau Tạ Cảnh và Diệp Mạch, nghe vậy, đi ra phía trước, chặn hai người: “Ý tốt của Kim gia, Tần gia chúng ta xin lĩnh tấm lòng. Ba vị cô nương Tần gia không phải đã thành thân, cũng đã đính hôn, tất nhiên là không ai phù hợp yêu cầu của Kim thiếu gia. Các vị Kim thiếu gia không ngại dâng hương, lại trở về đi.”
Kim Toàn nhíu mày, mắt nhìn lão thái gia, lại nhìn nhìn Diệp Mạch và Tạ Cảnh.
Sau đó lại nhìn hai vị huynh trưởng của mình.
Tuy rằng không muốn nói như vậy, nhưng hắn thật sự cảm thấy hai vị ca ca của mình ở trước mặt vị con rể mà Tần gia chỉ định, không lên được mặt bàn[1].
[1] nguyên gốc là上不得台面/thượng bất đắc thai diện = không đặt được trên mặt bàn, đây là thành ngữ ý chỉ kém cỏi, không xứng tầm, tầm thường quê mùa, không dám gặp người.
Chỉ là không biết vị Tiền Diệp còn chưa gặp mặt kia, có phải cũng là phong hoa tuyết nguyệt[2] như vậy hay không.
[2] gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên
Kim Toàn chắp tay hành lễ với lão thái gia: “Tần lão thái gia, Tổ phụ và Phụ thân cảm thấy việc này có liên quan đến Kim gia, sai chúng ta lại đây tế bái Nhị lão gia. Nếu đã tế xong, chúng ta đây cũng không ở lại lâu.”
Lão thái gia lạnh nhạt gật đầu.
Kim gia còn có người xem như là hiểu chuyện.
Hôm nay nếu thật sự cãi nhau ầm ĩ, đều không có ai chiếm được cái tốt.
“Chẳng qua...” Kim Toàn còn nói thêm: “Đây là biện pháp chúng ta cảm thấy có thành ý nhất, hiện giờ nếu Tần gia không có cô nương vừa độ tuổi có thể đính hôn, tất nhiên là chúng ta không thể cưỡng cầu. Nhưng ta vừa mới nghe nói, các vị biểu cô nương cũng trở về chịu tang?”
Lão thái gia tức giận râu run lên, hung hăng phất tay áo: “Hôm nay ta nói thẳng tại đây, Tần gia bất luận là cháu gái hay là ngoại tôn nữ, đều không có ý muốn kết thân cùng Kim gia!”
Kim Toàn hoàn toàn không cảm thấy phẫn nộ, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy chuyện lần này?”
Lão thái gia làm sao không biết mục đích chân chính khiến Kim gia tới đây hôm nay, rõ ràng Tần gia là khổ chủ, lại bị Kim gia ép buộc, thật sự là quá uất ức.
Mắt thấy lão thái gia muốn mở miệng, Tạ Cảnh tiến lên đỡ lão thái gia, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Kim Toàn: “Nghe nói Kim tam thiếu gia muốn tham dự khoa thi sắp tới?”
“Đúng vậy.” Kim Toàn gật đầu, đắc ý nhướng mày.
Kim gia cũng chỉ có hắn có thể đi con đường làm quan, cho nên địa vị của hắn ở Kim gia so với hai vị huynh trưởng quan trọng hơn nhiều.
“Tam thiếu gia có biết Bình Dương Hầu phủ ở kinh thành? Có biết quan hệ của Phó gia và Bình Dương Hầu phủ?”
Tạ Cảnh nói rõ ràng là nhẹ nhàng, nhưng Kim Toàn nghe ra ý uy hiếp.
Nếu hôm nay hắn còn đắc lý bất nhiêu nhân[3], nếu Phó gia và Bình Dương Hầu phủ nói cái gì chặn con đường làm quan của hắn, vậy thì hắn hối tiếc cũng không kịp.
[3] nắm lý lẽ trong tay thì quyết triệt đường sống của người khác
Nghĩ đến dây, Kim Toàn bất mãn nhìn Kim Phúc.
Hắn đã sớm nói qua, đánh chủ ý ai đều không thể đánh chủ ý lên Tần Vận.
Tần Vận đã đính hôn với Phó gia, Phó gia lại không dễ chọc.
Nhưng đại ca từ xa nhìn thấy Tần Vận, liền bị khuôn mặt nàng hút mất hồn.
Hôm nay đến đây, còn muốn thử một lần xem có thể đoạt người từ trong tay Phó gia hay không.
Kim Toàn trầm mặc không nói.
Lúc này Kim Phúc lại ồn ào lên: “Bổn thiếu gia có thể nhìn trúng Tần Vận, đó là cho nàng mặt mũi. Nếu nàng theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia có thể đáp ứng nàng đời này đều sẽ không nạp thiếp.”
Lão thái gia trầm mặt: “Tuyệt không có khả năng!”
Tạ Cảnh quay đầu lại hướng tới lão thái gia kéo kéo môi: “Ngài trước đừng nổi giận, nếu Vận tỷ nhi đã cùng ta đính hôn, vậy thì giao việc này cho ta giải quyết đi.”
Lão thái gia gật đầu, lui ra phía sau hai bước, ngồi trên ghế gã sai vặt chuyển đến.
Tạ Cảnh chậm rãi xoay người, mặc kệ Kim Phúc kêu la, chỉ nhìn Kim Toàn.
Tục ngữ nói rất hay, đánh rắn đánh giập đầu, bắt giặc bắt vua trước.
Trong ba người Kim gia, từ lúc bắt đầu hắn đã biết, người có thể nói chuyện là Kim Toàn.
“Kim tam thiếu gia suy xét như thế nào?”
Kim Toàn ý vị không rõ nhìn Tạ Cảnh: “Nếu xong việc hôm nay, ngươi sẽ giúp ta chứ?”
“Việc khoa cử, không ai có thể nhúng tay. Nhưng có thể bảo đảm sau khi Tam thiếu gia thi đỗ tiến sĩ, sẽ lưu tại kinh thành.”
“Được!” Kim Toàn rốt cuộc nhả ra.
“Nhưng là...” Tạ Cảnh ung dung nói: “Nếu giải quyết sự tình theo phương pháp như vậy là không thể được, có phải Kim gia lại muốn đổi biện pháp hay không?”
Nơi xa, Tần Hảo ý vị thâm trường nhìn Tần Vận: “Phó Vân là người có thể phó thác, xem bộ dáng hắn hôm nay vì muội mà ra mặt, về sau cưới muội rồi, cũng nhất định sẽ đối đãi với muội thật tốt.”
Tần Vận nhàn nhạt lắc đầu: “Việc hôm nay vốn không làm khó được hắn. Hơn nữa, muội cũng tin tưởng, nếu Đại tỷ phu nghiêm túc, việc hôm nay cũng tuyệt đối không làm khó được huynh ấy. Chẳng qua, Đại tỷ phu khó mà mở lời. Dù sao thì ngay từ đầu Kim gia đều là đánh chủ ý lên muội, bất quá là mượn danh nghĩa Nhị tỷ tỷ. Đúng rồi, Nhị tỷ tỷ và Tiền Diệp đâu?”
Dường như từ lúc người Kim gia bắt đầu tới cửa, liền không thấy người nhị phòng.
Tần Hảo cũng cảm thấy không đúng, tức thì nhìn nha hoàn bên người.
Cuối cùng vẫn là Bán Hạ nói: “Nhị cô nương vốn dĩ ở linh đường, nghe nói người Kim gia tới cửa, lúc này mới tránh đi. Hiện giờ Nhị phu nhân còn ở đó, chỉ là nô tỳ cũng không nhìn thấy Tiền gia Tứ thiếu gia.”
Tần Vận gật đầu: “Ngươi không thấy cũng là bình thường. Tiền Diệp là ngoại nam, ngoại trừ vừa mới đầu tới thỉnh an Tổ phụ và Tổ mẫu, hắn cũng không thể tiến vào nội viện.”
“Vận tỷ nhi.” Tần Hảo bắt lấy tay nàng: “Muội không cảm thấy kỳ quái sao? Dư tỷ nhi tránh người Kim gia, Tiền Diệp cũng không có tung tích. Hai người này...”
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều là người đã hợp bát tự định ra việc hôn nhân. Hơn nữa, Nhị tỷ tỷ đã trải qua những việc này, nếu còn ở trong lúc có tang sự lại xảy ra chuyện gì, vậy cũng thật là ngu ngốc.”
Khi hai người nói chuyện, Tạ Cảnh đã giải quyết xong sự tình Kim gia.
Cuối cùng Kim gia bồi thường ba cửa hàng, hai tòa nhà, hai thôn trang để giải quyết việc này.
Tần Vận nghe vậy thì lắc đầu.
Có thể nói là Kim gia xuất huyết nhiều.
Rơi vào tay Tạ Cảnh, không tróc da, sao có thể buông tha?
Bán Hạ kinh ngạc cảm thán nói: “Phó công tử cũng quá lợi hại đi? Người nói xem người Kim gia luôn vắt cổ chày ra nước[4], lần này sao lại hào phóng như vậy, dễ dàng bồi thường nhiều thứ như vậy?”
[4] vắt cổ chày ra nước; rán sành ra mỡ (ví với người keo kiệt, bủn xỉn)
“Kim tam thiếu gia là người muốn thi khoa cử, chỉ cần ngăn chặn mạch máu bọn họ, chuyện này liền không khó giải quyết.” Tần Vận uống một ngụn chè đậu xanh được làm lạnh bằng nước giếng, cảm thấy cả người khoan khoái: “Người ở tiền viện tất nhiên cũng vất vả, chờ lát nữa sai phòng bếp lớn tặng chè đậu xanh qua đi.”
“Cô nương ngài yên tâm đi, Phu nhân đã phân phó xong. Tiền viện chính là Đại cô gia và Tam cô gia tương lai, Phu nhân đều nhớ đây.”
Tần Vận tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, “Đừng nói bừa.”
Bán Hạ chớp chớp mắt: “Nô tỳ nào có nói bừa, việc này còn không phải là sự thật sao? Sau khi Tiền gia Tứ thiếu gia kia tới, Nhị phu nhân cũng chưa cho sắc mặt tốt đâu, ngay cả liếc mắt nhìn Tiền gia Tứ thiếu gia cũng chưa có.”
“Hiện giờ Nhị thẩm là người ở goá, tâm tình tất nhiên là không giống trước.” Tần Vận nhìn sắc trời buông xuống, đến Thọ An Đường dùng bữa tối.
Chờ dùng qua bữa tối, Tần Dư liền đến linh đường gác đêm.
Lão phu nhân lôi kéo tay nàng nói: “Nếu là chịu không nổi, thì nghỉ tạm trong chốc lát lại tiếp tục thủ (coi giữ). Cha con khẳng định có thể biết được hiếu tâm của con, nhưng con cũng cần chú ý sức khỏe bản thân mình.”
“Tổ mẫu yên tâm, cháu gái sẽ chú ý sức khỏe của mình. Người và Tổ phụ trong lòng đau buồn, đã nhiều ngày ăn cũng ít, nhưng nhất định phải chú ý thân mình. Nếu Phụ thân biết được, chắc chắn là cũng không muốn nhìn thấy.”
Lão phu nhân lau nước mắt ở khóe mắt.
Lão phu nhân vừa khóc, mọi người liền đều tiến lên khuyên giải an ủi bà bảo trọng sức khỏe.
Tần Dư quay người lại, đối với Tần Vận nói: “Tam muội muội, phải làm phiền muội chăm sóc Tổ mẫu nhiều.”
Tần Vận hơi ngây người, theo bản năng gật đầu: “Nhị tỷ tỷ không cần lo lắng, muội cùng Đại tỷ tỷ sẽ thay phiên canh giữ ở Thọ An Đường.”
Tần Dư đến linh đường, trên tay còn cầm một hộp thức ăn.
Lâm thị vẫn luôn canh giữ ở linh đường, hôm nay một chút cũng chưa ăn.
Thời tiết nóng, môi đều khô nứt.
Tần Dư đem thức ăn chay trong hộp ra, lại đổ chén chè đậu xanh: “Nương, người ăn một chút gì đi. Chịu đựng cả ngày lẫn đêm như vậy, sức khỏe của người cũng chịu không nổi. Phụ thân không còn, nếu người lại ngã xuống, vậy con làm sao sống được?”
Lâm thị cứng nhắc xoay cổ qua, hai mắt vô thần: “Con ăn đi, ta không ăn. Lúc trước ta toàn nói cha con không biết cố gắng, nhưng cha con đột nhiên không còn như vậy, ta mới biết được có ông ấy bên cạnh và không có khác nhau như thế nào. Dư tỷ nhi, về sau chỉ còn hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”
Tần Dư vẫn dọn xong đồ ăn, đỡ Lâm thị đứng dậy ngồi xuống bên cạnh: “Đã là buổi tối, hôm nay hẳn là không ai lại đến phúng viếng. Người ăn chút thức ăn trước, chờ lát nữa lại trở về ngủ một giấc, đêm nay con ở đây canh giữ.”
Lâm thị vỗ vỗ tay Tần Dư, không động đũa, chỉ nói: “Dư tỷ nhi, con nói xem, rốt cuộc là ai hại chết cha con?”
“Nương, người đang nói cái gì?” Tần Dư sắc mặt khẽ biến: “Chuyện của cha, không phải chúng ta đều biết rõ ràng sao?”
“A. Cha con làm người thế nào, ta còn có thể không biết sao?” Hai mắt Lâm thị che kín tơ máu: “Lúc đầu biết được nguyên nhân cha con chết, ta hận không thể lao ra bầm thây vạn đoạn tiện nhân Đường Lạc kia. Nhưng ở chỗ này thủ cả ngày, ta cũng suy nghĩ cẩn thận.
Cha con đúng là không có bản lĩnh gì, cũng hay gặp rắc rối. Nhưng cho tới nay cha con đều giữ mình trong sạch, cũng không đi loại thanh lâu này. Như thế nào ngày đó sẽ vì một nữ tử thanh lâu mà tranh chấp với người ta?
Hơn nữa, ta đã phái người đi hỏi, ngày đó cha con cũng chưa từng uống rượu, nếu như thế, sao có thể đứng không vững? Thuyền hoa ở phủ Hàng Châu, rất sợ xảy ra chuyện sẽ va chạm người, những bàn ghế đó đều được làm đặc biệt, góc cạnh đều là mượt mà.”
Lâm thị vặn cổ, lạnh lùng nói: “Dư tỷ nhi, con nói xem, đây chẳng lẽ còn không phải có người hại cha con sao?”