“Vô sỉ!” Trong Thọ An Đường truyền đến một trận đồ sứ vỡ vụn.
Tần Vận dừng bước, nhìn Tần Hảo: “Sao Tổ mẫu lại tức giận đến như vậy? Mới vừa rồi không phải còn tốt sao?”
Tần Hảo suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Sợ là Kim gia tới. Lúc này, chỉ có Kim gia có thể làm Tổ mẫu nổi giận đến như vậy.”
Tần Vận không dám lại dừng lại, lập tức lôi kéo Tần Hảo vào nội thất: “Tổ mẫu, xin bớt giận, đây là làm sao vậy?”
Sắc mặt Lão phu nhân vẫn không tốt, nhàn nhạt đáp một câu: “Các con tới rồi.”
Tề thị ngồi một bên, vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ.
Tần Vận càng thêm tò mò.
Dù sao mẫu thân mình cũng không phải là người tùy tiện biểu hiện tức giận ra mặt.
Thấy hai nữ nhi hướng ánh mắt lại đây, Tề thị giận không thể át nói: “Kim gia quá không biết xấu hổ! Sự tình Nhị thúc con, chúng ta rõ ràng đã không tính toán bắt bọn họ bồi thường. Nhưng Kim gia làm thế nào cũng phải bồi thường. Biết được Dư tỷ nhi đã định hôn sự với Tứ ca nhi Tiền gia, liền đánh chủ ý lên Vận tỷ nhi của ta!”
Tần Hảo kinh ngạc: “Nhưng Vận tỷ nhi cũng đã đính hôn mà! Kim gia thật sự là quá không biết xấu hổ, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đoạt người với Phó gia?”
“Ý tứ Kim gia là, bọn họ còn không để Phó gia ở trong mắt. Hơn nữa nơi này là Hàng Châu, không phải Kim Lăng. Cường long áp bất quá địa đầu xà[1], nếu bọn họ dùng sức mạnh, Phó gia cũng với không tới.” Lão phu nhân nói, cảm xúc hơi khuất phục.
[1] rồng cũng khó thắng được rắn địa phương –> phép vua thua lệ làng
Tần Vận nhíu mày thật chặt: “Hiện giờ Phó gia còn ở Hàng Châu. Kim gia xem ra là muốn lý do vì bồi thường, kiên quyết cưới nữ nhi Tần gia. Nếu không thể hủy hoại hôn sự của con cùng Phó gia, bọn họ sẽ đánh chủ ý lên Nhàn tỷ nhi.”
“Nhàn tỷ nhi! Nhàn tỷ nhi của ta còn chưa được mười tuổi, Kim gia thật sự là cầm thú!” Phó thị oán hận nói: “Hơn nữa, việc này vốn chính là nhị phòng gây ra. Chúng ta cũng không muốn thấy Nhị ca xảy ra chuyện, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Nhị phòng gây ra chuyện, dựa vào cái gì bắt đại phòng và tam phòng phải chịu?”
Phó thị dừng một chút, bỗng dưng nhìn về phía Tề thị: “Đại tẩu, loại mùi vị này, người hẳn là rõ ràng nhất, đúng hay không?”
Tề thị mặt mày ủ rũ.
Tất nhiên bà biết.
Lúc trước Hảo tỷ nhi còn không phải là vì nhị phòng hy sinh như vậy sao?
Phó thị thấy Tề thị không nói chuyện, đứng dậy nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, Dư tỷ nhi là cháu gái người, Nhàn tỷ nhi cũng vậy. Người tuyệt đối không thể đáp ứng yêu cầu của Kim gia.”
Hai mắt lão phu nhân tối sầm.
Thược Dược đẩy màn trúc ra đi đến: “Lão phu nhân, hai vị Cô thái thái đã trở về.”
Lão phu nhân gật gật đầu: “Đi thu dọn sân viện bọn họ ở trước kia.”
Thược Dược cúi người, chuẩn bị rời khỏi Thọ An Đường.
“Từ từ.” Tề thị gọi Thược Dược lại: “Các vị biểu cô nương có tới không?”
Thược Dược không rõ nguyên do nhìn Tề thị, nhưng những người khác lại rất rõ ràng ý tứ trong lời Tề thị.
Lão phu nhân khẽ nhíu mày, giữa cháu ngoại gái không có quan hệ huyết thống và cháu gái có quan hệ huyết thống, tất nhiên bà sẽ lựa chọn cháu ngoại gái.
Nhưng con gái đều là trái tim của người mẹ, các nàng chẳng qua là vội trở về chịu tang, lại phải trở thành vật hi sinh cho Tần gia, thật sự là rất quá đáng.
Phó thị lại bắt lấy tay Thược Dược: “Các vị biểu cô nương tới sao?”
“Phó thị!” Lão phu nhân lạnh giọng quát lớn: “Đừng có những suy nghĩ hoang đường đó.”
“Mẫu thân, người cũng không thể nói như vậy. Người tức giận như vậy, chỉ là Kim gia không biết trời cao đất dày, cho dù là Tri phủ đại nhân ra mặt, sợ rằng cũng không thể khiến Kim gia từ bỏ ý đồ. Nếu như thế, đưa ra biểu cô nương đi, dù sao vẫn tốt hơn so với hy sinh cháu gái ruột của người.”
“Phó thị, Nhàn tỷ nhi là nữ nhi của ngươi, ngươi tất nhiên là cưng chiều. Nhưng các vị biểu cô nương cũng là người có cha mẹ, sao ngươi lại có thể nói ra loại lời nói này?”
Thái độ lão phu nhân cực kỳ phẫn nộ: “Lời này, đừng nhắc lại!”
Phó thị phất tay áo, mắt trợn trắng, ngồi sang một bên.
Thược Dược còn chưa đi, Ngọc Lan lại bước nhanh đến: “Lão phu nhân, tiền viện đã nháo lên, người Kim gia không chịu đi. Đại Cô gia và Phó gia công tử đã khuyên giải, nhưng người Kim gia vẫn rất ầm ĩ. Ý Đại cô gia là, nếu không thì thỉnh Lão thái gia ra mặt.”
Lão phu nhân giận run cả người, quét hết điểm tâm Tần Vận mới vừa bưng tới xuống mặt đất: “Vô sỉ! Tề thị Phó thị, các ngươi đến tiền viện trước. Ta tự mình đi tìm Lão thái gia, lại đi qua.”
- -
Tạ Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm ba vị Kim thiếu gia không chút hình tượng nào trước mặt.
Diệp Mạch cười nhạo một tiếng: “Có ngứa tay không hả?”
“Hơi ngứa. Như thế nào, ngươi cũng muốn vận động?” Tạ Cảnh mặt vô biểu tình nhìn chân Diệp Mạch.
Diệp Mạch lắc lắc đầu, một bộ dáng ôn nhuận như ngọc thực sự: “Ta là lòng có dư mà lực không đủ, nếu ngươi muốn động thủ, ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở. Chẳng qua dù sao nơi này cũng là Tần gia, ngươi chú ý một chút.”
Tạ Cảnh vuốt ve đầu ngón tay, chậm rãi đi tới, khinh thường liếc nhìn ba người: “Các ngươi muốn hủy hoại hôn sự Tần gia và Phó gia?”
Kim Phúc một khuôn mặt tựa như đầu heo, nghe vậy, ha hả cười hai tiếng: “Ta đã thấy Tần Vận kia, bộ dạng xinh đẹp lại quyến rũ. Người như vậy nếu gả cho ta, ta nhất định ngày ngày đều không muốn ra khỏi phòng.”
Nói xong còn không quên cười hai tiếng đáng khinh.
Kim Lộc và Kim Toàn cũng phụ họa cười vài tiếng.
Ánh mắt Tạ Cảnh lạnh băng: “Ta giết người, cũng không cần lý do.”
Ngữ khí lạnh băng làm Kim Phúc cảm thấy cả người run lên.
Tạ Cảnh rút chủy thủ[2] trong tay, thân hình quỷ mị, nhanh chóng tới bên người Kim Phúc, chủy thủ dán lên cổ Kim Phúc: “Nếu ngươi nói thêm một chữ nữa, chủy thủ trong tay ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình[3].”
[2] dao găm; đoản kiếm
[3] nhẹ tay