Trong cung điện ngoại trừ tiếng hít thở, đâu đâu cũng có lặng im. Bạch Văn Hãn là một trong những người khiếp sợ nhất, hắn căn bản không kiềm chế được chính mình trước mặt hoàng thượng, bản thân là quan chức không thể nhìn thẳng hoàng đế, hắn thẳng tắp ngẩng đầu lên, đầy mặt không tin được nhìn về phía Hàn Tư Ân nói ra những lời này.
Sau đó ánh mắt của hắn hơi chuyển động, nhìn Bạch Tuấn đang run rẩy quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phía thái hậu địa vị cao thượng. Biểu tình của thái hậu khó giải thích được, khiến người không rõ rốt cuộc bà ta đang nghĩ gì.
Trong lòng Bạch Văn Hãn vừa thất vọng lại cảm thấy hết sức khó coi. Hắn từng tận mắt chứng kiến mẫu thân mình bởi vì Bạch Tuấn đột nhiên thay lòng đổi dạ, mà sầu não uất ức, mãi đến tận khi sinh ra Bạch Thư rồi buông tay nhân gian.
Hắn cũng từng tận mắt chứng kiến Bạch Thư tuổi nhỏ suýt chút nữa bị người hãm hại bỏ mình, mà sau đó phụ thân đối với việc Bạch Thư suýt chết, một điểm biểu thị đều không có.
Khi đó hắn đối với Bạch gia, thậm chí đối với người phụ thân Bạch Tuấn này, đã thất vọng cực điểm.
Hắn mang theo Bạch Thư đi vào biên quan, trải qua cuộc sống không giống trước đây, cũng chịu đựng qua khổ sở mà người thường không chịu được.
Khi đó tại thời điểm trời tối người yên ngủ không được, hắn không phải là chưa từng nghi hoặc qua, Bạch Tuấn đến cùng coi trọng Vương thị cái gì, mà giống như bị ma quỷ ám ảnh như vậy, tùy ý thế nhân bố trí, tùy ý thân sinh cốt nhục của mình bị người thương tổn, cũng phải nâng nàng trong lòng bàn tay.
Hiện tại bỗng nhiên nghe được Hàn Tư Ân nói thế, rất nhiều sự tình trước đây suy nghĩ không thông đều có thể lý giải được.
Bạch Văn Hãn kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, hắn nghĩ, nếu như Bạch Ân đúng là nhi tử của thái hậu, vậy với thân phận của hắn sao có thể chỉ là một thứ tử của Bạch phủ đây?
Cho nên Bạch Tuấn mới vừa đưa hắn vào trong phủ, liền cùng mẫu thân mình thương lượng, để Bạch Ân ghi vào danh nghĩa của nàng làm đích tử.
Sau khi mẫu thân không đồng ý, phụ thân trực tiếp lạnh nhạt mẫu thân, mãi đến tận mẫu thân qua đời, lại lập tức đem Vương thị phù chính, Bạch Ân đương nhiên trở thành đích tử được sủng ái nhất Bạch gia.
Nếu như lúc trước không có chuyện Bạch Thư suýt chút nữa bị hại, chính mình quyết đoán mang theo y rời khỏi kinh thành, nói không chừng kinh thành chính là nới hai huynh đệ bọn họ chôn xương rồi.
E rằng hắn nên cảm động và thương nhớ thái hậu không có ngoan tâm như vậy, không sai người đuổi cùng giết tận hắn cùng Bạch Thư ở biên quan.
Những năm đó, mỗi ngày mình và Bạch Thư ở biên quan đều giãy giụa trong lằn ranh sinh tử, dùng mồ hôi và máu đổi lấy quân công, nhiều năm như vậy mới có địa vị ở kinh thành này. Chỉ là bọn hắn rõ ràng cũng là đích tử ruột thịt của Bạch gia, nhưng cùng Bạch gia này lại không có bất kỳ quan hệ gì.
Bạch Văn Hãn cảm thấy như vậy vẫn rất tốt, chuyện của Bạch gia không có quan hệ gì với bọn họ, chuyện của bọn họ cũng không liên quan đến Bạch gia. Cùng nhau duy trì ôn hòa bên ngoài, đáy lòng đều xem đối phương như người xa lạ, ai cũng không để ý đến chuyện của ai.
Bởi vậy, Bạch Văn Hãn lại nghĩ tới chuyện Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc bị ám sát lúc trước, sau khi hắn và Bạch Thư cứu Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc, Bạch Tuấn ở trước mặt mọi người chấp hành gia pháp với mình.
Chuyện thích khách cuối cùng tính lên đầu của trưởng công chúa, có thể ai cũng biết án này có nghi vẫn, trưởng công chúa có thể có thế lực ở biên quan, thế nhưng vừa đến kinh thành sao lại có thế lực lớn như vậy được, mời ra quá nhiều thích khách ám sát tuyệt đối trung thành?
Nếu có thái hậu ở phía sau hỗ trợ, vậy tất cả ngược lại nói còn nghe được.
Bạch Văn Hãn nghĩ, hai huynh đệ bọn họ cùng Bạch gia rõ ràng là nước giếng không phạm nước sông, Bạch Tuấn ngày đó đột nhiên làm khó dễ, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì chính mình trong lúc vô tình phá hủy chuyện tốt của thái hậu, trong lòng Bạch Tuấn có hỏa khí.
Việc này vừa ra, không quản thái hậu ra có ta hiệu hay không, Bạch Tuấn vì tiền đồ của mình, vốn phải có hành động, đưa cho thái hậu một lời giải thích.
Bạch Tuấn vào lúc ấy e là hận không thể đánh chết hắn đi.
Thế nhưng đại sự đòi mạng người như này, chuyện của Bạch gia vẫn là chuyện của hai huynh đệ bọn hắn. Bạch Văn Hãn không nói ra được, lúc này trong lòng mình có tư vị gì, tuy rằng đã sớm tách khỏi Bạch gia, nhưng đối mặt với chuyện như vậy, thất vọng của hắn đối với Bạch Tuấn đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Đồng thời Bạch Văn Hãn cũng cảm thấy cực kỳ không đáng cho mẫu thân mình, quan trường một đường hung hiểm, Bạch Tuấn đã từng trải qua thời điểm tối tăm nhất, cũng từng bị người tính kế hãm hại, sau đó hắn ở trong quan trường ổn định, đánh đổi là làm "trai lơ" của thái hậu.
Giờ khắc này Bạch Văn Hãn chỉ vui mừng, may là mẫu thân hắn rời đi nhân gian này tương đối sớm. Mặc dù người có ý nghĩ này cực kỳ bất hiếu, nhưng Bạch Văn Hãn thật sự chân thành mà nghĩ như vậy.
So với Bạch Văn Hãn phẫn nộ trong im lặng, Bạch Thư ngược lại là bình tĩnh hơn nhiều. Đối với chuyện lúc nhỏ, y cũng rất sợ hãi, sau này có nhớ lại đôi chút. Mà Bạch Văn Hãn nói, Bạch Tuấn là phụ thân của y, Bạch gia là gia tộc của y, y không thể đi giết phụ thân của chính mình, coi bọn họ là người xa lạ là được.
Cho nên, trong mắt Bạch Thư, Bạch Tuấn chỉ là một người xa lạ, hắn làm chuyện khiến người người oán trách cũng được, là bình bộ thanh vân, ngạo thị quần hùng cũng thôi, đều không có quan hệ gì với hắn.
Để ý của Bạch Thư đối với Bạch Tuấn, thậm chí còn không bằng vết thương nhỏ trên ngón tay cái của Hàn Tư Ân kia. Chỉ là Bạch Thư vẫn còn có chút lo lắng cho Hàn Tư Ân chọc thủng tất cả những màn này, y lo người này không có cách nào kết thúc.
Hoàng đế là người có tâm tình vừa phức tạp vừa chấn động nhất, vừa bắt đầu nghe được Hàn Tư Ân nói, hắn chỉ cảm thấy hoang đường, thế nhưng sau đó hắn nhìn thấy Bạch Tuấn đang kinh hoảng tột độ.
Hắn đột nhiên hiểu rõ, thời điểm Thạch quý phi nói Bạch Ân là nhi tử của chính mình, Bạch Tuấn vì cái gì mà sợ như vậy.
Hắn không phải sợ sệt Bạch Ân là nhi tử của Thạch quý phi, bởi vì hắn biết, Bạch Ân không phải, Bạch Ân là nghiệt chủng mà hắn cùng thái hậu sinh ra, thái hậu là đang muốn để Bạch Ân giả mạo hoàng tử.
Con ngươi của hoàng đế bỗng nhiên chuyển đến thái hậu, thái hậu muốn đưa con riêng của bà ta thành nhi tử của mình, bà ta muốn làm cái gì, trong lòng hoàng thượng đột nhiên sáng như gương.
Bạch Ân nếu như được Thạch quý phi nhận thành nhi tử của mình, cho dù trong lòng hắn không vui không thừa nhận, nhưng Bạch Ân ở bề ngoài vẫn sẽ có thân phận hoàng tử, ngày sau sẽ có một vị trí tranh giành đế vị.
Tranh đoạt đế vị từ trước đến giờ đều là sự tình khốc liệt nhất, ai thượng vị, ai bị kéo xuống ngựa, căn bản ai cũng không dự liệu được. Mà mẫu thân tốt của hắn, thậm chí có cái ý niệm này, muốn cho một thứ nghiệt chủng không có huyết thống hoàng thất trở thành chủ nhân thống trị cái triều đại này.
Bà ta sao lại dám làm như thế, sẽ không sợ ngày sau không có mặt mũi đối diện diện với liệt tổ liệt tông Cơ gia sao?
Thái hậu bị hoàng đế nhìn như vậy, thần sắc vẫn cứ bình tĩnh. Bà ta nhìn tất cả mọi người trong đại điện một lần, ánh mắt cuối cùng cố định lên người Hàn Tư Ân, ánh mắt nặng nề.
Thời điểm Hàn Tư Ân mở miệng nói lời đại nghịch bất đạo này, kỳ thực thái hậu còn có tâm tư phản đối, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế, bà đột nhiên không muốn nữa. Trong lòng thái hậu đương nhiên là căm ghét nhất, oán hận nhất Hàn Tư Ân.
Lần đầu tiên gặp mặt, Hàn Tư Ân không những không hành lễ với bà, mà còn sắc mặt tái nhợt nhìn về bức bình phong phía sau.
Bức bình phong kia kỳ thực không có gì đặc biệt, chỉ là đầu buổi tối mới chết một cung nữ mà thôi. Lúc đó bà cho là thân thể Hàn Tư Ân suy nhược, người sắp chết, nhìn thấy chút đồ vật người thường không nhìn thấy, cho nên khoan dung cho hắn thất thố lần kia.
Sớm biết sự tình sẽ tới mức độ này, vào lúc đó cho dù bà ta không giết chết Hàn Tư Ân, cũng sẽ cho người đánh gãy chân hắn, khiến hắn không bao giờ có thể xuất hiện trên triều đình này được, đảo loạn tất cả kế hoạch của bà ta.
"Chuyện đến nước này, mẫu hậu còn không chịu nói sao?" Hoàng đế nhìn thái hậu, lạnh lùng hỏi: "Mẫu hậu sẽ không sợ phụ hoàng trên trời có linh thiêng vì thế mà cảm thấy nhục nhã sao?"
Thái hậu thở dài, liền liếc nhìn Bạch Tuấn thất kinh cùng Bạch Ân sắc mặt tái nhợt quỳ bên cạnh hắn, quay mắt về phía Bạch Ân, sự mềm lòng của bà.
Thái hậu nhìn hoàng đế nói: "Đều là lỗi của ai gia, hoàng thượng muốn xử trí ai gia như thế nào liền xử trí ai gia như thế đi." Sau đó thái hậu khẽ cười, nghĩ tới quá khứ, cũng nói đến chuyện quá khứ.
Thái hậu khi còn trẻ chẳng hề coi là được sủng ái, không được qua mấy lần ân sinh của tiên hoàng, khi đó bà cũng đã nhận mệnh, nhưng sau đó bà có hài tử.
Bà là người có dã tâm, tiên hoàng không sủng, bà liền muốn nhi tử của mình trở thành người làm chủ của tất cả mọi chuyện. Hoàng tử yểu mệnh trong hoàng cung rất nhiều, cho nên vừa bắt đầu bà chỉ có thể thu lại dã tâm của mình, cẩn thận từng li từng tí một sinh tồn trong hoàng cung này.
Sau đó trải qua gian nguy, nhi tử của bà trở thành hoàng đế. Vừa bắt đầu mẫu tử hai người còn vì đồng cam cộng khổ, tình cảm vẫn rất tốt, thế nhưng chậm rãi, hoàng đế đại hôn, hậu cung trống vắng liền bắt đầu có những người khác.
Hoàng đế càng lớn lại càng muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, chuyện trên triều đình cũng không muốn nói với phụ nhân như nàng.
Trong lòng thái hậu vừa thất vọng vừa mất mát, nhi tử của mình trưởng thành, lại không thích mẫu thân đã từng che chở hắn trong ngực. Thái hậu liền bởi vậy mà nghĩ tới tiên hoàng bạc tình, trong lòng càng thấy bất bình.
Thái hậu khi còn trẻ không được hưởng thụ qua mấy ngày tốt đẹp, chờ sau khi hoàng đế đăng cơ, bà ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, liền nuôi mấy người trai lơ. Tiên hoàng không thích bà, thì sẽ có người khác yêu thích.
Bạch Tuấn là trong lúc vô tình bà nhìn thấy. Lúc đó Bạch Tuấn rất chán nản, bị người hãm hại, nhưng cũng may lớn lên tuấn tú, trong đôi mắt khát vọng quyền thế cùng không cam lòng của người trẻ tuổi.
Cho nên, hơi ám chỉ một chút, Bạch Tuấn liền vào cung của bà.
Có mang Bạch Ân hoàn toàn là bất ngờ, Bạch Tuấn đương nhiên không dám lưu lại đứa bé này, nhưng khi đó hài tử đã thành hình, nhìn dáng vẻ sợ sệt của Bạch Tuấn, lại thêm vào khi đó hoàng đế cực kỳ xa cách với bà, thái hậu cuối cùng quyết định để lại đứa bé này.
Bà biết đứa bé này sinh ra, chính mình cũng không thể nhận. Bạch Tuấn vốn là muốn đem cho người khác, thế nhưng bà không muốn.
Vì vậy liền để Bạch Tuấn tự mình nuôi lớn hài tử, mình không thể cho đứa bé này đồ tốt nhất, ít nhất phải để nó sống ở trước mắt mình. Vương thị là bà phái đi, đương nhiên phải giáo dục hài tử cho thật tốt.
Lúc đó bà cảm thấy hai đứa nhỏ nhà Bạch Tuấn cực kỳ chướng mắt, có nghĩ tới đem bọn họ đều giết đi. Mà Bạch Tuấn vẫn mềm lòng, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình, cũng khó mà nhẫn tâm được, không cho bà làm như thế.
May mà Bạch Văn Hãn mang theo Bạch Thư rời khỏi kinh thành, không giống như hạt cát mỗi ngày lăn trong mắt bà, bà cũng mắt nhắm mắt mở tùy bọn họ.
Thái hậu vừa bắt đầu chỉ muốn đưa cho Bạch Ân thứ hắn nên có, mà chậm rãi, khi quan hệ của hoàng đế cùng bà càng ngày càng nhạt, đáy lòng liền vặn vẹo. Mãi cho đến hai năm gần đây, bà đột nhiên cảm thấy đều là nhi tử của mình, dựa vào cái gì mà một người cao cao tại thượng, một người lại chỉ là tiểu công tử bình thường, gặp người còn phải hành lễ.
Hơn nữa sau khi Bạch Ân lớn lên, tướng mạo có một chút giống hoàng đế, sau đó trong lòng thái hậu có một suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm. Bạch Ân cũng là nhi tử của mình, tại sao không thể trở thành chủ nhân của thiên hạ này?
Đáy lòng vừa xuất hiện ý nghĩ, liền sâu sắc khắc ở trong đầu, sau đó chậm rãi có những động tác khác, chỉ là đáng tiếc, chuyện đã sắp thành, mà vẫn là dã tràng xe cát.
Thái hậu không hề che giấu những ý nghĩ và động tác âm thầm làm cho Bạch Ân, nhớ lại nơi này, bà nhìn hoàng đế, hai mắt bi thương, nói: "Hai mẹ con ta từ lúc bắt đầu là tín nhiệm lẫn nhau rồi đến thương tổn lẫn nhau, nói cho cùng là ai gia quá mức lớn tâm rồi."
Hoàng đế bị thái hậu nói cũng đúng điểm mềm trong lòng, nghĩ đến những năm tháng gian nan của hai mẹ con, sắc mặt cực kỳ thất vọng.
Nồng đậm oán khí trong lòng thái hậu không hề ảnh hưởng tới Hàn Tư Ân chút nào, hắn thẳng tắp đứng đó, dư quang thấy được Bạch Thư vẫn luôn lén lút nhìn ngón tay chảy máu của mình.
Hắn hờ hững thu hồi ngón tay vào trong ống tay áo, nghe đến thái hậu đang dùng chiêu bài mẫu tử tình thâm trong quá khứ.
Hắn rũ mắt nói: "Dựa theo thái hậu nói, ngài là gần đây mới có ý định để hoàng thượng nhận nhầm Bạch Ân là nhi tử của hắn, nếu như vậy, vậy nhi tử mà Thạch quý phi sinh non đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không có người nói dối, sao lại trùng hợp như vậy, nhiều năm như vậy Thạch quý phi vẫn tưởng Bạch Ân là nhi tử của nàng? Nhưng Bạch Ân không phải nhi tử của Thạch quý phi, vậy nhi tử của Thạch quý phi ở nơi nào?"
Không cần biết những người khác nghe đến đây có phản ứng gì, Thạch quý phi thì bỗng nhiên đứng dậy, nàng nhìn thái hậu sững sờ hỏi: "Bạch Ân không phải nhi tử của ta, vậy nhi tử của ta đâu?"