Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 101: Chương 101




Âm thanh chất vấn của Thạch quý phi, phá vỡ đi bầu không khí đau thương trong đại điện mà thái hậu khổ tâm xây dựng.

Thái hậu liếc mắt nhìn Thạch quý phi, cái nhìn thực bình tĩnh, thế nhưng Thạch quý phi cảm nhận được lãnh ý sâu sắc bên trong.

Nhưng giống như là thái hậu đã nói, thời điểm bà ta gian nan nhất, vẫn là chỗ dựa của hoàng đế tuổi nhỏ, là bởi vì bà ta là mẫu thân, mà mẫu thân phải mạnh mẽ.

Thời điểm bà ta tôn quý nhất, lại muốn đem tất cả những thứ này đưa cho một nhi tử khác, dù cho thân phận của nhi tử này không thể đưa ra ánh sáng, đây cũng bởi vì bà ta là một mẫu thân, mà mẫu thân lại thương yêu.

Là một mẫu thân, sẽ luôn có chút tâm tư riêng. Mà hiện tại Thạch quý phi cũng là một vị mẫu thân, hơn nữa còn là một người mẫu thân căn bản không biết con mình còn sống hay chết.

Người như vậy, luôn có chút điên cuồng.

Ngày xưa, Thạch quý phi đều sẽ thuận thái hậu mọi chuyện, không chỉ vì thái hậu cùng nàng đều là người nhà họ Thạch, hai người ở trong cung này phải trợ giúp lẫn nhau, mà còn vì ngầm hiểu ý nhau chuyện hài tử kia.

Đây là bí mật giữa hai người, cũng là ràng buộc sâu nhất. Nhưng bây giờ, tất cả ảo tưởng tốt đẹp của Thạch quý phi đều bị phá vỡ hoàn toàn, hài tử mà nàng tâm tâm niệm niệm, toàn tâm toàn ý muốn nhận về, thế mà lại không phải của mình, mà là của thái hậu.

Là một mẫu thân, một mẫu thân vẫn luôn móng ngóng được đoàn tụ với nhi tử, Thạch quý phi căn bản không chịu được loại đả kích này, nàng hiện tại chỉ muốn biết sống chết của nhi tử mình mà thôi.

Lúc này Thạch quý phi quên mất cái gọi là tôn ti hiếu đạo, hai mắt của nàng nhìn thẳng về thái hậu, đôi mắt sáng rực, bên trong dường như có một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ đâm vào tim thái hậu, nàng nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn để ta lầm tưởng Bạch Ân là nhi tử của ta, hiện tại ngươi lại nói Bạch Ân là nhi tử của ngươi? Vậy ngươi nói cho ta biết, nhi tử của ta ở nơi nào?”

Đối mặt với Thạch quý phi sắp sửa mất đi lý trí, thái hậu nhắm mắt lại, bà khiến ngữ khí của mình tận lực ôn hòa, không đi kích thích Thạch quý phi thần sắc kích động: “Ngươi phải biết, năm đó ngươi tâm tư nghi ngờ, khiến hài tử kia sinh thiếu tháng, hài tử sinh ra đã gầy gò yếu yếu, sau khi xuất cung hai ngày đã không còn. Ai gia biết ngươi coi trọng đứa bé này, sợ ngươi không vượt qua được, nhất thời không đành lòng liền gạt ngươi. Những năm này ai gia không phải không nghĩ tới nói cho ngươi chân tướng, nhưng ngươi bảo ai gia làm sao mở cái miệng này? Nói, ngươi có dám tin? Ai gia suy nghĩ sai lầm, chẳng bằng giấu giếm ngươi, khiến ngươi hiểu lầm, trong lòng ít nhất còn dễ chịu.”

Thái hậu nói những câu cuối cùng, ngữ điệu vừa nhẹ vừa thấp, giống như tự lẩm bẩm, lại giống như than thở với Thạch quý phi chính mình cũng không dễ dàng.

Nhưng Thạch quý phi khi nghe đến việc hài tử không còn, đầu óc đã trống rỗng, trái tim như bị người ta mạnh mẽ bóp nát.

Thạch quý phi cắn cắn đầu lưỡi của mình, để bảo trì một tia thanh tỉnh, sau đó nàng bắt đầu cười ha hả, nàng nhìn thái hậu cười ra nước mắt: “Nghe ngươi nói như vậy, làm như thế vẫn là vì muốn tốt cho ta sao?”

Thái hậu vừa nghe ngữ khí của Thạch quý phi liền biết nàng oán hận mình, bà cau mày nhìn về phía Thạch quý phi, lại lơ đãng nhìn về phía mọi người Thạch gia đang quỳ trên mặt đất.

Động tác của bà đương nhiên là bị Thạch quý phi thấy được, Thạch quý phi cũng nhìn về đám người Thạch lão Hầu gia đang quỳ trên mặt đất, sau đó nàng cười lạnh ba phần, nói: “Ngươi có phải là cảm thấy những người quỳ trong này có quan hệ huyết thống với ta, cho nên muốn ta mềm lòng buông tha cho bọn họ một con đường sống? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Những người này sợ là đều biết chuyện này, các ngươi coi ta là một kẻ ngu si mà lừa gạt, hiện tại lại biết sợ sao? Để Nhị hoàng tử nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta, là chủ ý của thái hậu ngươi, nói là muốn lót đường cho Bạch Ân hồi cung. Bây giờ suy nghĩ một chút, các ngươi thực sự tính toán tốt lắm, một bên lừa gạt nhi tử ruột của hoàng thượng xuất lực cho các ngươi, một bên âm thâm lót đường cho dã chủng...”

Nói tới chỗ này, Thạch quý phi dừng lại một chút, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu, vành mắt đỏ chót: “Ta rốt cục cũng suy nghĩ minh bạch, lúc đầu chuyện hoàng thượng không hy vọng ta mang thai là thái hậu ngươi nói cho ta. Ta có thể thuận lợi mang thai cũng là ngươi từ giữa hỗ trợ, cũng là ngươi thời thời khắc khắc ở bên tai ta nhắc nhở đứa bé này không thể giữ ở bên người, sau khi hoàng thượng biết sẽ rất tức giận, chỉ có thể đưa ra ngoài cung bảo đảm bình an. Năm đó hoàng thượng tâm loạn, ta cũng sợ hắn lấy hài tử hả giận, lại đi vào Tây Sơn gặp ngươi, chỉ là khi đó ta chỉ gặp qua ngươi mấy lần, không nói tới mỗi lần đều là buổi tối, ngươi còn không cho ta tới gần, bảo là muốn ta tự mình chú ý thân thể. Biệt uyển Tây Sơn khi đó vẫn luôn giới nghiêm, hậu cung ngươi ngay cả ta đều không thấy, chỉ đưa dược liệu cho ta, bảo ta an dưỡng cho tốt. Ta vẫn cho là ngươi là muốn tốt cho ta, bây giờ suy nghĩ một chút, ngươi khi đó vốn là sợ ta phát hiện ngươi mang thai. Ngẫm lại hài tử số khổ sinh non kia của ta, tất nhiên cũng là ngươi ra tay. Ngươi vừa nãy nói đến hồi ức khó quên, tại sao không dám đem chuyện này nói ra luôn đi? Bởi vì ngươi vốn đã dự định tốt, dự định để cho dã chủng của mình thay thế địa vị nhi tử ruột của hoàng đế, trở thành chủ nhân của thiên hạ. Ngươi nói xem, thiên hạ này còn có người làm việc hoang đường hơn ngươi sao?”

Nói tới chỗ này, Thạch quý phi lắc lắc đầu, nàng lùi về sau một bước, liền chỉ vào Thạch lão Hầu gia, lạnh lùng nói: “Các ngươi có phải đều đã biết, các ngươi muốn cho một tên dã chủng kế thừa đế vị của hoàng thượng.”

Đối mặt với Thạch quý phi nổi điên, Thạch lão Hầu gia một mặt khiếp sợ quỳ ở đó, hắn lúc này căn bản nói không ra chính mình không biết. Mà trên thực tế, hắn vẫn cho là Bạch Ân là nhi tử của Thạch quý phi, cho nên dưới sự bày mưu đặt kế của thái hậu, âm thầm lót đường cho hắn

Ai dám tưởng tượng được Bạch Ân thế mà là nhi tử của thái hậu đây? Thế nhưng lời này, cho dù Thạch lão Hầu gia nói ra khỏi miệng, cũng sẽ không có người tin, đặc biệt là hoàng đế, căn bản sẽ không tin tưởng Thạch gia nữa.

Trong tiếng cười thê lương của Thạch quý phi, sự thật bị thái hậu cố ý lãng quên lần nữa bị trần trụi phơi bày.

Sắc mặt của thái hậu cực kỳ khó coi, bà ta cho là Thạch quý phi ít nhất sẽ nhớ đến huynh đệ tỷ muội của mình, thế nhưng không có, nàng quả thực là điên rồi.

Hoàng đế vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn tình thế phát triển.

Vừa nãy thái hậu nhắc đến những hồi ức bi thương, gợi lên trong lòng hắn một chút chua xót, tiên hoàng đối với hắn không quá yêu thích, cái đoạn thời gian gian nan cẩn thận từng li từng tí một kia, bây giờ suy nghĩ một chút vẫn có thể khiến người cảm thấy vô lực.

Mà thái hậu muốn cho Bạch Ân trở thành nhi tử của hắn, rồi có khả năng tranh đoạt đế vị, ý nghĩ này, hoàng đế căn bản không có cách nào tha thứ được.

Giang sơn này là giang sơn của Cơ gia, là giang sơn đời đời kiếp kiếp Cơ gia truyền xuống, không nên bị một tên nghiệt chủng giành mất.

Thái hậu hiểu rõ hoàng đế, bà rõ ràng suy nghĩ của hoàng đế, cũng biết hoàng đế uy hiếp, cho nên bà ta tận lực muốn dùng quá khứ để làm nhạt đi sự tồn tại của Bạch Ân. Vì thế bà thậm chí còn nói hết những ý nghĩ đại nghịch bất đạo ý kia, một hình tượng mẫu thân cực khổ luôn bị bức bách ngày trước, luôn có thể khiến người đồng tình.

Chỉ là, Thạch quý phi vừa nói mấy câu đó, những người ở chỗ này ngoại trừ phát tởm thủ đoạn của thái hậu, thì chút thông cảm chưa mấy rõ ràng kia đã tiêu tán.

Hàn Tư Ân đứng nhìn từ khi chính mình khơi ra cuộc nháo kịch này, trong lòng không có một gợn sóng.

Thái hậu có chủ ý gì? Nói là bởi vì nhi tử, nhưng nói cho cùng cũng chỉ vì hai chữ quyền dục (dục vọng về quyền lực).

Năm đó thái hậu cùng hoàng đế bởi vì chuyện Vương Anh mà trở nên cực kỳ căng thẳng, thái hậu lại đột nhiên có con riêng Bạch Ân này, trong lòng không nỡ phá đi, liền đi vào biệt uyển Tây Sơn nghỉ dưỡng, như vậy giống như hoàn toàn trả lại quyền lực cho hoàng đế. Còn quý phi, chỉ là một quân cờ thái hậu tiện tay cũng có thể vứt bỏ.

Lúc đầu thái hậu e rằng cũng chưa hề nghĩ tới sẽ để đứa con riêng này thay thế địa vị của hoàng đế, thế nhưng bà ta cuối cùng vẫn ích kỉ, khi đó đại khái cũng là trong lòng cũng có chút sợ sệt, một vị thái hậu, là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ này, ngày sau là phải an táng tại hoàng lăng, làm bạn với tiên hoàng, nhưng bây giờ lại âm thầm có thai, bị người phát hiện chính là tội nghiệt.

Vì vậy thái hậu liền rất sớm đã chuẩn bị, đem tất cả những gì có thể nghĩ đến đều dự định tốt.

Bà ta là mẫu thân thân sinh của hoàng đế, lỡ sinh ra hài tử giống với hoàng đế thì phải làm sao bây giờ? Bà phải cho đứa bé này của mình đồ tốt nhất, chỉ trừ địa vị không cho được, cho nên liền muốn có người hi sinh.

Thạch quý phi là lựa chọn tốt nhất bên trong chuyện này, nàng không cam tâm, lại là hậu bối Thạch gia, dễ dàng bị khống chế.

Kế hoạch năm đó của thái hậu chính là, sau khi Thạch quý phi sinh ra hài tử, chính mình sẽ đem hài tử kia tặng cho người khác, bảo đảm phú quý cả đời là được.

Nếu như nhi tử của mình lớn lên không giống hoàng đế, vậy hãy để cho hắn bình an phú quý cả một đời. Nếu là huynh đệ có gương mặt giống nhau, khiến người hoài nghi, có Thạch quý phi chống trụ, không ai sẽ nghĩ tới đứa bé này là do chính mình sinh ra.

Về phần bà ta lặng lẽ sinh ra hài tử mà không bị người phát hiện, khi đó hoàng đế cùng bà cãi nhau, biệt uyển Tây Sơn chỉ có thái hậu này, chủ nhân nơi đó chỉ có chính mình, che giấu hành trình chính mình lặng lẽ ra khỏi biệt uyển, âm thầm đi tìm đại phu sinh hài tử, mặc dù có chút khó khăn, nhưng không phải không làm được.

Đương nhiên, việc hai đứa bé có giới tính giống nhau hay không, thái hậu càng sẽ không lo lắng. Vô luận là Thạch quý phi sinh được nam hay nữ, bà ta luôn có biện pháp khiến cho nàng nhận thành con trai mình.

Chỉ là hài tử kia của Thạch quý phi đến hơi trễ, sau khi uống thuốc sinh non, dĩ nhiên không sống bao lâu. Thái hậu đối với sống chết của một đứa trẻ cũng không để ý, nhưng vì tích phúc cho nhi tử của mình, thái hậu cũng chỉ nói câu xúi quẩy, sau đó cho người đem đứa nhỏ này chôn đi. Thắp cho nó một chiếc đèn chong ở chùa, xem như là sáng tỏ chuyện này.

Sau đó thái hậu cố ý kích thích người trong lòng hoàng đế qua đời, nhân cơ hội đem hoàng cung thanh lý một lần, những cung nữ cùng nội giám năm đó biết được việc này, ngoại trừ Vương thị nuôi nấng Bạch Ân, thì không còn ai sống sót.

Thái hậu vừa bắt đầu e rằng chỉ là muốn để đứa bé này sống trước mắt mình, nhìn hắn phú quý. Thế nhưng Vương thị là một cung nữ, biết được thân thế của đứa nhỏ này, không dám không để tâm giáo dục.

Bạch Tuấn làm phụ thân, đối đứa bé này chỉ có thể thương, chỉ có thể kính chứ không dám trách tội.

Vì vậy Bạch Ân thuở nhỏ lễ nghi chu toàn, dáng vẻ đoan chính, tinh thông lịch sử, là nhi tử nhà quan hiếm thấy.

Mỗi khi trong cung có ngày lễ tổ chức tiệc rượu, thái hậu nhìn thấy Bạch Ân đến đây tham gia, vừa đau lòng vừa khổ sở.

Sau đó đại khái lại như thái hậu nói, Bạch Ân càng lúc càng lớn, tướng mạo có hai phần giống hoàng đế, lại thêm việc quyền lợi bị hoàng đế một tầng một tầng cướp đoạt, tâm tư của thái hậu liền trở nên vặn vẹo, không cam lòng bị dằn xuống đáy, cũng từng tia từng sợi chạy tới trong lòng..

Vì vậy, dưới tình huống Bạch Ân không biết, liền có người bắt đầu vì hắn lót đường.

Từ xưa tới nay tranh đoạt đế vị đều rất khốc liệt, hoàng tử trong cung cứ chỉ có mấy người như vậy, Đại hoàng tử tứ chi phát triển đầu óc đơn giản lại vô tâm với đế vị, Nhị hoàng tử bị khống chế ở trong tay chính mình.

Còn lại chính là Tam hoàng tử không được hoàng đế yêu thương mà hoàng đế cũng không muốn hắn chết, và Ngũ hoàng tử nhìn như thích hợp kế thừa đế vị nhất.

Không có hoàng tử nào vô tâm với đế vị, cho nên chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt hoặc là âm thầm thúc đẩy tranh đoạt giữa Cơ Lạc và Cơ Hoài, giữa hai người sẽ có một người thất bại, mục tiêu chỉ còn dư lại một người.

Cơ Dung bởi vì lý do thân thể, là người không bị hoài nghi nhất. Chờ đến khi chỉ còn dư lại một người phía sau, chính là thời khắc Cơ Dung ra tay.

Đương nhiên, trong kế hoạch tỉ mỉ dài dằng dặc của thái hậu, Cơ Dung cũng chỉ là một con cờ. Nếu như Cơ Dung giết huynh đệ của chính mình, đó chính là bị người bắt được tranh quyền giết huynh, hoặc là có thể tăng thêm nhược điểm giết cha.

Dưới lời đồn, nếu có người phát hiện Bạch Ân có khuôn mặt tương tự hoàng đế, vào lúc này Thạch quý phi đứng ra, nói Bạch Ân là nhi tử của hoàng đế, tích huyết nghiệm thân cũng tốt, tích huyết nghiệm cốt cũng được, tình thế cuối cùng rồi cũng sẽ hướng về phía người mong muốn.

Đương nhiên, quá trình này cần phải từ từ lên men, cần âm thầm bồi dưỡng cánh tay đắc lực cho Bạch Ân, cần đến mấy năm mới có thể hoàn thành.

E rằng đáy lòng của thái hậu còn có một điểm lương tri, có lẽ là muốn cho Bạch Ân con đường thượng vị an toàn nhất.

Cho nên bà ta mới chưa hề nghĩ tới trực tiếp giết đi hoàng đế, nhân cơ hội gây nên chấn động trên triều đình. Như vậy con đường Bạch Ân đi tới đế vị quá mức gai góc, không cẩn thận sẽ ngã xuống vách núi, cho nên vẫn là chậm chậm thong thả theo kế hoạch là được.

Đến lúc đó, thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả thuận lý thành chương.

E rằng đời trước thái hậu đã thật thành công, Hàn Tư Ân có chút tẻ nhạt nghĩ, dù sao Cơ Lạc chết trong tay Bạch Ân. Khi đó, đã là thời điểm mấy năm sau, Bạch Ân đại khái cũng không còn là cái gì quý công tử cũng không biết.

Cho nên Cơ Lạc chết, cuối cùng vẫn sẽ dội lên đầu Cơ Dung.

Mà Cơ Lạc có cách nghĩ này lại sống thêm một đời, hắn căn bản không nghĩ tới thời điểm thân thế của Bạch Ân bị vạch trần, sẽ là như thế này. Hoặc là nói thời điểm đối mặt với một ít nghi hoặc, hắn căn bản không dám nghĩ tới phương diện này.

Nghĩ đến đời trước mình và Bạch Văn Hãn kết giao, chính mình còn đấu đá với Cơ Hoài, Bạch Văn Hãn mất tích cùng tử vong, chính mình cuối cùng vạn tiễn xuyên tim, Cơ Lạc không khỏi rùng mình một cái. Hắn nghĩ, những việc này có phải là đều bị người trong bóng tối nhìn chằm chằm, chờ mình từng bước từng bước nhảy vào trong hay không.

Mà Cơ Dung, đã sớm bị tình thế phát triển khiếp sợ không còn thần trí, hắn quỳ ở đó, cảm giác mình hoàn toàn là kẻ ngu si.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, Hàn Tư Ân không có sống cho đến lúc này, Cơ Lạc cũng không thấy kết quả cuối cùng, cũng không biết sự tình đến cùng phát triển ra sao. Có lẽ, kế hoạch của thái hậu bị người phát hiện cũng nói không chừng.

Chỉ là vào lúc ấy, e rằng Đại Chu này, đã không còn hoàng tử nào có đủ trách nhiệm gánh vác thiên hạ.

Nhưng những chuyện đó không có quan hệ gì với mình, Hàn Tư Ân lạnh nhạt nghĩ, hắn hiện tại chỉ muốn hoàng đế mở miệng xử trí hết thảy những người tham gia vào âm mưu này, sau đó hỏi đến sự tình Hoàng quý phi Vương Anh qua đời năm đó mà thôi.

Vì vậy trong yên lặng, Hàn Tư Ân nhìn phía thái hậu, nhạt tiếng nói: “Tuy rằng sự tình cho tới trình độ này đã không còn cái gì đáng nói, mà vi thần còn có một điểm nghi hoặc, cái này cũng là chuyện Tam hoàng tử một lòng muốn biết đến, năm đó Hoàng quý phi vì sao bỏ mình? Vi thần cảm thấy, thời điểm Hoàng quý phi bỏ mình rất trùng hợp, vi thần đang nghĩ, Hoàng quý phi có phải là nhìn thấy cài gì không nên nhìn thấy, cho nên mới khiến thái hậu không thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.