Nguyên Bảo quỳ ở một góc xa xa quả thực là không dám nhìn sắc mặt hoàng đế, hắn hiện tại chỉ muốn quỳ lạy Hàn Tư Ân, cầu hắn đừng có mở miệng nữa.
Không nói đến mọi chuyện bây giờ trên căn bản đều là cái tai tinh Hàn Tư Ân này quậy ra, mà hắn còn dám nhắc đến người kiêng kỵ nhất trong lòng hoàng thượng, Hoàng quý phi Vương Anh.
Nguyên Bảo trong lòng cực kỳ phát khổ, hắn dám khẳng định những người trong cung điện này ngày hôm nay đều sẽ bị hoàng đế diệt khẩu. Mà hắn làm tổng quản đại điện, những năm này cũng đắc tội không ít những phi tử, hoàng tử trong cung.
Những người kia hiện tại bởi vì hắn là tâm phúc bên người hoàng đế, cho dù trong lòng chửi bới hắn là tên thái giám chết tiệt, nhưng trên mặt còn phải cười híp mắt nhẫn nhịn, đơn giản là sợ chính mình ở trước mặt hoàng thượng nói này nói nọ.
Phi tử của hậu cung càng nhiều, hoàng tử cũng có mấy người, mà đế vị chỉ có một, đại nội tổng quản Nguyên Bảo cũng chỉ có một. Bàn luận ân sủng, ai cũng không có địa vị quan trọng trong lòng hoàng thượng bằng Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo đã sớm nghĩ xong, mình đời này phú quý vô biên, vẫn luôn hầu hạ hoàng thượng, trung thành tuyệt đối hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cùng người khác thông đồng làm bậy. Nếu như sau đó chính mình đi trước hoàng đế, tình cảm còn tốt, hết thảy đều không nói, nếu như hoàng đế đi trước, hắn sẽ trông coi hoàng lăng cho hoàng đế, còn nếu như tân hoàng không cho, vậy hắn liền tuẫn táng với hoàng đế.
Điều kiện tiên quyết là những ý nghĩ này đều là rất nhiều năm sau mới phải đối mặt, nhưng là trải qua một loạt kinh hãi của ngày hôm nay, Nguyên Bảo cảm thấy cách nghĩ của chính mình có thể sẽ phải thức hiện trước mười mấy năm.
Vì thế, hắn cảm thấy trong lòng rất ưu thương, rất uất ức.
Cái miệng đó của Hàn Tư Ân, nói ra chuyện con riêng của thái hậu, nói ra thân thế của Bạch Ân, nói ra nhi tử của Thạch quý phi, kết quả đến bây giờ còn không quản được cái miệng đó, còn nói đến Hoàng quý phi năm đó.
Hoàng quý phi Vương Anh chính là cái gai trong lòng hoàng thượng, nhớ tới thì đau đến chảy máu, không nhớ tới cũng vẫn đâm đau dữ dội.
Nguyên Bảo không hổ là thiếp thân hầu hạ nhiều năm bên người hoàng đế, là người hiểu rõ hoàng đế nhất. Sắc mặt hiện tại của hoàng đế đen như mực, hắn nhìn Hàn Tư Ân, lại nhìn về phía thái hậu bên người.
Thái hậu mím môi, da dẻ trên mặt khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn cứ bảo trì bình tĩnh. Thái hậu biết, dưới thủ đoạn cường ngạnh của hoàng đế những năm này còn có một viên ôn hòa còn có thể gọi là tâm can mềm yếu. Thế nhưng bà cũng biết, Vương Anh bám dai như đỉa này, là vảy ngược của hoàng đế.
Đụng vào vảy ngược của hoàng đế, thì rất nhiều chuyện có thể không có đường sống vẹn toàn.
Ngoại trừ hoàng đế và thái hậu, người tương đối kích động với lời nói của Hàn Tư Ân còn có Cơ Lạc. Kỳ thực khi Hàn Tư Ân đảo loạn vũng nước này, vạch trần sự việc Bạch Ân là con riêng của thái hậu, đối với cái chết của phụ phi mình, Cơ Lạc cũng đã mơ hồ có một chút suy đoán.
Cái suy đoán này e rằng mười phần đại nghịch bất đạo, thế nhưng lại phù hợp nhất với tình huống lúc đó. Thật sự là tuổi tác của Bạch Ân cùng thời gian phụ phi hắn bỏ mình quá mức tương cận.
Hiện tại Hàn Tư Ân đột nhiên đâm thủng tấm màn che này, càng xác nhận rõ hoài nghi của hắn. Cho nên thời điểm hoàng đế đối mặt với thái hậu, Cơ Lạc đột nhiên dập đầu trên mặt đất, nói: “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng tra rõ cái chết của phụ phi, để tránh thái hậu nương nương bị hoài nghi vô cớ.”
Cơ Lạc mặc dù nói là sợ thái hậu bị nghi ngờ, nhưng ai cũng biết ý tứ của hắn, hắn muốn biết rốt cuộc năm đó Vương Anh là chết trên tay ai.
Hoàng đế nghe lời này chậm rãi nhìn về phía Cơ Lạc đang quỳ trên đất, đôi mắt của hắn cùng trái tim vừa bị Hàn Tư Ân đâm vào bắt đầu hiện ra đau đớn.
Những năm này hắn tận lực đẩy đi cái bóng của Vương Anh ra khỏi đầu mình, đối mặt với đứa bé mà Vương Anh để lại này, hắn kỳ thực không có chút nào muốn nhìn đến, thậm chí muốn đem người trục xuất đến một địa phương xa xa nào đó.
Thế nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Cơ Lạc bị người ám hại, dù sao đây cũng là huyết mạch duy nhất mà Vương Anh để lại cho hắn, cho nên tình cảm của hắn đối với Cơ Lạc cực kỳ mâu thuẫn.
Hắn lúc đó có bao nhiêu yêu thích nhi tử Cơ Lạc này, sau khi Vương Anh chết rồi, hắn lại có bấy nhiêu chán ghét.
Cho nên loại mâu thuẫn này, khiến hoàng đế một bên cực lực lơ là sự tồn tại của Cơ Lạc, có thể tùy ý để người khác lạnh lùng cười nhạo hắn, một bên lại không cho phép có người chân chính ra tay hại hắn.
Loại mâu thuẫn đến cực điểm này, truy cứu đến nơi sâu nhất trong lòng hoàng đế, vẫn là bởi vì Vương Anh rời đi.
Trong tiềm thức của hoàng đế, đối với người kia tự sát mà chết, bỏ lại một mình hắn ở hoàng cung này, đáy lòng hắn còn lưu lại một tia hận ý.
Hoàng đế cùng Vương Anh hai người, từng cầm tay nhau vẽ tranh dưới ánh trăng, cũng từng cùng nhau thổi tiêu đánh đàn, quả thực là cầm sắt cùng vang, là nhân gian giai thoại được người ngưỡng mộ. Hắn cũng từng đối với nhi tử của mình và Vương Anh tràn đầy mong đợi, thế nhưng người kia đã từng đồng ý đồng hành với mình cả đời, cuối cùng lại cho mình sự kinh hãi hao tổn kinh khủng nhất.
Hoàng đế đến nay vẫn còn nhớ, ngày Vương Anh ra đi, hắn như thường đi vào gặp y, trong tay còn cầm một khối mặc ngọc tốt nhất, ngọc kia là chuẩn bị cho Cơ Lạc. Trong lòng hoàng đế tuy rằng có chút tức giận Vương Anh để ý Cơ Lạc nhiều hơn chính mình, thế nhưng vi chiếm được nụ cười của mỹ nhân, hắn nhịn.
Ngày đó khí trời rất tốt, trong cung điện của Vương Anh hoàn toàn yên tĩnh, bốn phía không có một người hầu hạ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Khiến hoàng đế nghi hoặc chính là bên trong cũng không có tiếng nói của Cơ Lạc, rõ ràng đoạn thời gian đó Vương Anh trông giữ Cơ Lạc cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng ngày đó bên ngoài cửa cung đến người hầu hạ cũng không có.
Sau đó hoàng đế mới biết, người bên trong cung điện kia toàn bộ đều bị Vương Anh đuổi đi.
Vương Anh đã đoán được thời điểm khi nào hắn sẽ đến, cố ý vào lúc đó lựa chọn tự sát. Khi hắn đi vào tẩm điện, nhìn thấy chính là một thân chính trang an tường nằm trên giường.
Y nhắm mắt lại giống như là đang ngủ, dung nhan an tường hòa hoãn trên mặt lạnh lẽo đi hai phần, lại nhiều hơn một tia ôn hòa, thế nhưng sắc mặt phiếm xanh khiến hoàng đế cảm thấy hoảng hốt. Khối ngọc bội cực kỳ yêu thích trong tay rơi xuống đất, hoàng đế cơ hồ là run rẩy tiến lên bắt lấy tay Vương Anh, chỉ là đôi tay kia nay đã lạnh lẽo.
Đôi môi run rẩy của hoàng đế căn bản không nói ra được một câu, âm thanh gọi ngự y vẫn là Nguyên Bảo làm. Nhưng mà, hết thảy đều đã muộn, ngự y run rẩy bắt mạch, cuối cùng chỉ có thể quỳ trên mặt đất thỉnh tội, người nằm trên giường đã chết.
Hoàng đế chỉ ngây ngốc ngồi đó, vẫn nhìn người đang ngủ, sau khi nhìn thấy Cơ Lạc theo cung nữ hồi tẩm điện, trong lòng hắn tràn đầy lạnh lẽo. Hắn lạnh mắt nhìn Cơ Lạc, trong lòng chỉ nghĩ, Vương Anh vì sao lại đối xử với mình như thế?
Vương Anh chết rồi, để lại hài tử của hai người có ích gì? Chẳng lẽ vì cái chết của y, mà mình sẽ đối xử gấp bội với đứa nhỏ này sao?
Mà chung quy, hoàng đế vẫn là vì Vương Anh, sợ Cơ Lạc bị người vô cớ hãm hại, sau này chính mình có ngày xuống hoàng tuyền sẽ bị Vương Anh chất vấn, ghét bỏ. Hắn sợ Vương Anh sẽ vì mình không bảo vệ được nhi tử của y, mà đối với mình thất vọng, không ở trên cầu nại hà chờ hắn.
Trong lòng hoàng đế không dám nghĩ nhất chính là tình huống Vương Anh qua đời năm đó, thế nhưng hiện tại Hàn Tư Ân nhắc đến nghi hoặc về cái chết của Vương Anh, trong đầu hoàng đế vẫn nhớ lại một ngày kia.
Hoàng đế nhớ tới, có một quãng thời gian rất dài, chính mình vừa nghĩ tới Vương Anh, cả người liền không ngừng run rẩy, hoảng hốt ra mồ hôi lạnh. Tình hình hiện tại so với thời điểm trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cực kỳ ngột ngạt.
Lại như Hàn Tư Ân nói vậy, thời gian Vương Anh tự sát cùng thời gian thái hậu có thai quá mức trùng hợp. Hoàng đế đối mặt việc này, căn bản không muốn tìm chứng cứ gì, hắn nhìn thái hậu, nói: “Trẫm chỉ muốn biết, ngươi tại sao làm như vậy?”
Năm đó thái hậu không thích Vương Anh, cảm thấy hắn là một cái song, bị hoàng đế sủng ái trong hậu cung cũng liền thôi, thế mà vẫn còn giữ kiêu ngạo của thế tử gia.
Hoàng đế cũng từng hoài nghi Vương Anh qua đời là có liên quan đến thái hậu, nhưng căn bản không có dấu vết nào chỉ về thái hậu.
Những năm này, hoàng đế nghiêm phong tòa cung điện kia, không cho người ngoài tiến vào, không cho người khác đàm luận, hắn cho là hắn cũng đã quên mất cung điện kia, quên mất người ở bên trong, nhưng bây giờ hoàng đế cảm thấy từ góc từng chỗ của tòa cung điện kia, chính mình vẫn còn nhớ cực kỳ rõ ràng.
Đối mặt với chất vấn của hoàng đế, sắc mặt thái hậu động một chút, sau một hồi, bà ta cười với hoàng đế, thần sắc thú vị: “Ngươi cảm thấy là ai gia hại chết y sao? Ai gia có thể nói, cái chết của y, ai gia căn bản không có nhúng tay, sự thực chính là như ngươi thấy vậy, y là tự sát.”
Lãnh ý trong mắt hoàng đế hóa thành thực chất, hắn nói: “Trẫm không tin.”
Thái hậu lạnh nhạt nói: “Ngươi có cái gì không tin? Trên tay ai gia có máu người, nhưng không có của Vương Anh y.”
Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế nổi giận hơn, vì vậy lần thứ hai đứng ra mở miệng nói: “Hoàng thượng, vi thần cho là tất cả mọi chuyện trước khi phát sinh luôn phải có chút dấu hiệu. Hoàng quý phi năm đó cũng chấp nhận thật sự là tự sát, trên tay thái hậu không có nhiễm máu của y, nhưng là chấp nhận Hoàng quý phi là bị người bức bách mới tự sát. Vi thần cảm thấy Hoàng quý phi thân là người của hậu cung, lại có Tam hoàng tử bên cạnh, kiêng kỵ rất nhiều cũng hợp tình hợp lý.”
Mọi người nghe Hàn Tư Ân lạnh như băng nói vậy, đều đưa ánh mắt dời đến trên người hắn. Thần sắc của thái hậu phức tạp nhất, bà nói: “Ai gia thật không nghĩ tới, hết thảy mọi chuyện lại thua bởi cái miệng ma ốm nhà ngươi.”
Hàn Tư Ân cung kính trả lời: “Thái hậu quá khen, hoàng thượng tín nhiệm vi thần, vi thần đương nhiên phải vì hoàng thượng phân ưu.”
Trong miệng hắn nói như vậy, trong lòng lại hờ hững nghĩ, ở cái đại Chu này đã ba đời ba kiếp, nếu cứ không giải quyết những chuyện linh tinh này, chẳng lẽ chính mình phải ở chỗ này vĩnh viễn mang theo ký ức luân hồi sao?
Mỗi lần người khác sống lại đều chỉ có ký ức trống không, nhưng mà hắn biết được mở đầu cũng biết được kết cục. Người khác không biết không chán ngán, còn hắn đã phát chán cái hệ tiên tri NPC này rồi.
Hắn hi vọng trên cầu nại hà có thể uống được bát canh Mạnh bà, cũng có thể bỏ đi đọc tâm thuật của hắn, đời sau chỉ là người bình thường, thanh thanh thản thản sống hết đời.
Thái hậu không biết Hàn Tư Ân trong lòng lơ đãng, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại bà bị Hàn Tư Ân chọc tức không ngừng thở dốc.
Chỉ là thái hậu rất nhanh liền thở bình thường, nhịn lại tức giận trong lòng, bà cũng rõ ràng, sự tình đến trình độ này, là không có cách nào chống đỡ được nữa, thẳng thắn nhìn về phía nhi tử hoàng đế của mình, trào phúng cười ra tiếng.
Bà căn bản không yêu thích Vương Anh, không có chút nào yêu thích. Nhưng hoàng đế yêu thích, không những sủng ái nhất lục cung, còn nhường nhịn y đủ điều. Bá từng khuyên can hoàng đế, tranh chấp chốn hậu cung, đừng chỉ sủng ái một người. Dù sao hậu cung cùng tiền triều cũng chung nhịp thở, tổn thương phi tử, dễ dàng gặp phải đại loạn tử.
Mà hoàng đế căn bản không nghe, trong mắt trong miệng chỉ có một mình Vương Anh, vì thế còn nhiều lần ngỗ nghịch chính mình. Thái hậu đương nhiên không vui, bà ta là mẫu thân thân sinh của hoàng đế, từng vì hoàng đế mà chịu khổ nhiều như vậy, kết quả hoàng đế tâm tâm niệm niệm chỉ có Vương Anh, trong mắt rốt cuộc không còn người mẹ này nửa phần.
Hơn nữa Vương Anh kia, tại thâm cung đại viện này, vẫn còn giữ lại dáng vẻ thế tử gia kiêu ngạo lạnh lùng. Khiến thái hậu không thể nhịn được chính là, Vương Anh lại đi bảo hoàng đế phân chia quyền lợi của mình.
Thái hậu cả đời không được cái gì ôn nhu, chỉ có quyền nơi tay, mới cảm thấy có cảm giác an toàn, nhưng là bà chỉ có thể trơ mắt nhìn, hoàng đế bị Vương Anh mê hoặc, từng chút từng chút rời xa mình, từng chút từng chút vây mình lại trong cung điện này.
Bà tất nhiên sẽ không cho phép, cho nên thái hậu liền ám thị với Hàn gia, muốn để Hàn Vân nhập cung, trở thành phi tử của hoàng đế, cũng nói rõ cho Hàn gia, bà muốn Hàn Vân vào cung chính là vì phân sủng.
Nếu như Hàn gia có dã tâm, liền để Hàn Vân vào cung, nếu như không có dã tâm, còn muốn giữ lại Vương gia làm thân thích, việc này liền coi như thôi.
Bà tự nhiên biết rõ thê tử Hàn Trác là muội muội ruột của Vương Anh, thế nhưng quyền thế luôn là thứ cám dỗ người nhất. Năm đó tuy rằng Hàn Trác còn trẻ, nhưng ở phương diện này vẫn vô cùng quyết đoán, vì vậy Hàn Vân thuận lợi vào cung.
Hàn Vân vào cung tỏ rõ dáng vẻ tranh sủng, khiến Vương Anh cảm thấy buồn nôn, mà muội muội của y Vương thị, gặp phải tình huống như thế này, tự nhiên thành vật hy sinh trong lòng Hàn Trác.
Hoàng đế không thích Hàn Vân thì đã làm sao, Hàn Vân có bà ta che chở, cho dù làm chuyện quá đáng gì, hoàng đế lại có thể làm sao? Cảm thấy kinh tởm oan ức chỉ có Vương Anh ngạo nghễ kia, đó là khoảng thời gian thái hậu ở trong cung cảm thấy vui vẻ nhất.
Chỉ là sự tình luôn không thể quá mức theo ý người, năm ấy Bạch Tuấn ở trong cung vẽ tranh cho bà, bà ta đem người hầu hạ đều đuổi đi, thời điểm đang cùng Bạch Tuấn có động tác hơi tùy tiện một chút, bà nghe được có người thốt lên kinh ngạc.
Nhưng khi bà ta vội vàng vén rèm lên, chỉ mơ hồ thấy được một cái góc áo, vẫn chưa thấy rõ dáng người, cũng may ở ngoài cửa điện bà nhặt được một khối ngọc bội.
Trên ngọc bội kia có khắc chữ vương.
Thái hậu biết chuyện không có chứng cứ xác thực như vậy, Vương Anh sẽ không nói với hoàng đế, thế nhưng trong lòng bà ta vẫn có chút sợ tin tức bị lộ, vì vậy liền cho người thu thập một chút chứng cứ ngụy tạo Vương gia âm thầm ủng hộ lập Tam hoàng tử thành Thái tử.
Chuyện này mặc dù là thái hậu giả tạo, nhưng Vương gia cũng phải oan ức gì. Vương Anh không biết, nhưng bọn họ thấy Vương Anh có Tam hoàng tử, trong lòng cũng xác thực có ý niệm kia, hơn nữa vừa vặn vào lúc đó còn bắt đầu kết giao một ít đại thần trong triều. Không quản sự thực ra làm sao, những việc này cũng dễ dàng làm được chứng cứ, này ngược lại là khiến thái hậu bắt được cái chuôi của Vương gia.
Những thứ này đủ khiến Vương Anh tạm thời ngậm miệng.
Sau đó phát hiện chính mình có thai, bà không muốn bỏ đứa bé này, nhưng lại sợ Vương Anh nắm lấy nhược điểm chính mình có thai, náo đến trước mặt hoàng thượng thì bà sẽ sống không tốt, vì vậy liền nhanh chóng làm chuyện muốn Vương Anh chết đi.
Bà ta cho người lặng lẽ đồn đại Vương Anh có ngoại nam, trong bóng tối lại động tay động chân với Tam hoàng tử mấy lần. Chỉ là Cơ Lạc dù sao cũng là tôn tử của mình, bà cũng chỉ làm dáng một chút, hù dọa một chút, dùng những việc này bức bách Vương Anh, nhưng thật sự không muốn lấy đi tính mạng Cơ Lạc.
Thái hậu vốn là có ý định vờn mèo, bà muốn để Vương Anh trơ mắt nhìn chính mình từng chút từng chút mất đi tín nhiệm của hoàng đế, để y chậm rãi thử nghiệm kinh hoảng thống khổ, cuối cùng mất đi sủng ái của đế vương, quy tụ lãnh cung, trở thành một nắm đất vàng, ngay cả Tam hoàng tử y cũng chỉ có thể là một người ô uế.
Chỉ là không nghĩ tới, Vương Anh lại quyết tuyệt như thế.
Nghĩ tới những thứ này, thái hậu cười như không cười nhìn về phía hoàng đế, thần sắc khinh bỉ, nói: “Hàn Tư Ân tuy rằng không nhận được người yêu thích, thế nhưng có một điểm hắn nói rất đúng, bất cứ chuyện gì phát sinh, đều có dấu hiệu, chẳng lẽ năm ấy hoàng đế vẫn tuyệt đối tín nhiệm y sao?”
Vương Anh không nói cho hoàng đế những việc này, còn có một nguyên nhân lớn nhất, đó chính là bản thân hoàng đế. Hoàng đế coi trọng Vương Anh, luôn để cung điện của y, việc này chính là việc có thể dùng trá nhất.
Cho nên hoàng đế ngẫu nhiên nghe được cung nữ nội giám đàm luận, nói trong cung Hoàng quý phi hình như có ngoại nam.
Thái hậu cũng thấy rõ, Vương Anh tính tình quá kiêu ngạo, chuyện Hàn Vân, trong lòng có chút thất vọng đối với hoàng đế nhu nhược. Hoàng đế lần đầu tiên nghe được chuyện này, có lẽ còn nộ khí đằng đằng cảm thấy có người bịa đặt, lần thứ hai nghe được, có lẽ sẽ cảm thấy có người muốn hãm hại Vương Anh mà không thèm để ý, thế nhưng số lần nhiều nghe được càng nhiều, đáy lòng sẽ nổi lên nghi ngờ.
Từ xưa đế vương đã đa nghi, vốn là như thế.
Thái hậu nhìn sắc mặt hoàng đế biến hóa qua lại, khinh bỉ nói: “Hoàng đế, kỳ thực ngươi trong lòng rõ ràng, là ngươi khiến y thất vọng rồi, cho nên y mới chọn tự sát. Người như y, là người tuyệt đối không thích hợp vào hoàng cung này, trở thành cá chậu chim lồng trong cung. Ngươi bẻ đi đôi cánh của y, chặt đứt hết thảy đường lui của y, lại không thể cho y một trái tim hoàn chỉnh, y chết cũng là chết trên tay ngươi.”
Vương Anh e rằng thật sự yêu thích hoàng đế, thế nhưng hậu cung này giống như một cái lồng chim, giam cầm y bên trong, y chỉ có thể nắm giữ được yêu thương của hoàng đế.
Nhưng là, bên người đế vương sao có thể chỉ có một mình y được, e rằng trong lòng yêu y, thương y nhất, nhưng để cân bằng tiền triều, cũng sẽ không chỉ có một mình hắn.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện Hàn Vân, trong lòng Vương Anh đối với hoàng đế có ngăn cách rất lớn. Vương Anh mặc dù là song nhi, nhưng y từ nhỏ đã được người nhà bồi dưỡng, trong lòng có tôn nghiêm, đối với những chuyện hậu viện kia, y căn bản là khinh thường, nhưng cuối cùng y vẫn gặp phải hoàng đế, vào cung, thua ở hậu viện này.
Nếu như lúc trước y gặp được những người khác, hoặc là thành thân, có lẽ sẽ có kết cục khác.
Thế nhưng nhân sinh không có nếu như, y vẫn cùng hoàng đế dây dưa cả đời.
Sau khi Vương Anh biết được chuyện của thái hậu, còn không chờ y ra tay, phủ nhà mình đã bị thái hậu bắt được nhược điểm. Y biết người có thể làm chủ cho mình kia, tính cách rất do dự thiếu quyết đoán.
Việc này can hệ đến thể diện hoàng gia, y lại không có chứng cứ, nếu như cứ như vậy mà tấu lên hoàng thượng, vậy cho dù hoàng đế xử trí thái hậu, nhưng sau này mỗi lần nhìn thấy Vương Anh, trong lòng hoàng thượng sợ là luôn cảm thấy lúng túng.
Lâu dần, tình cảm giữa hai người, cũng là bị tiêu diệt không còn một phần. E rằng vào lúc ấy Vương Anh rốt cuộc cũng ý thức được, trong hậu cung to lớn này, tình yêu của đế vương là thứ không thể tin nhất.
Mà khi đó, hoàng đế lại làm một việc khiến Vương Anh triệt để thất vọng, hoàng đế đã từng bởi vì tin đồn trong cung của y có ngoại nam, mà đi tập kích cung điện của Vương Anh.
Kỳ thực vào lúc ấy, thái hậu còn thực sự chuẩn bị cho Vương Anh một ngoại nam, người kia mặc y phục thái giám, nhưng chỉ cần hoàng đế tiến vào điện, liền thất kinh chạy loạn, sau khi bị tóm lấy tất nhiên sẽ khai chính mình là đến đây gặp riêng Vương Anh. Chuyện về sau, liền dễ xử lý.
Hoàng đế mặc dù là nhất thời không tin, nhưng trong lòng vẫn luôn có khúc mắc.
Chỉ là vào lúc ấy, tâm lý phòng bị của Vương Anh cực kỳ cao, sợ sệt những việc này phát sinh, kiểm tra xung quanh cung điện tương đối nghiêm khắc, phát hiện cái người kia khá sớm, trước khi hoàng đế đến tới, đã xử lý xong rồi.
Vương Anh lúc đó nhìn gương mặt vui mừng của hoàng đế, trong lòng thật ra là nghĩ mà sợ. Y làm thế gia tử, mặc dù là song nhi, nhưng từ nhỏ được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, quen thuộc kinh thư, niệm thuộc binh pháp, y có nhẫn tâm có hoài bão, thế nhưng những thủ đoạn thâm độc của hậu viện, y rốt cuộc vẫn yếu đi mấy phần.
Y biết được thái hậu có tầng tầng lớp lớp những việc ngấm ngầm xấu xa như vậy, một ngày nào đó y sẽ vì sơ hở mà bị thái hậu nắm được nhược điểm, đến lúc đó không chỉ chính mình đối mặt tuyệt cảnh, mà còn liên lụy đến Cơ Lạc.
Vương Anh cũng là mẫu thân, Cơ Lạc lại còn nhỏ như vậy, mọi chuyện đều không hiểu. Cho nên, y liền ở tuổi tác đẹp nhất của mình, cho hoàng đế một đao sâu nhất.
Yhiểu rõ hoàng đế, biết hoàng đế là người ôn nhu đến mức nhu nhược, cho dù vạnphần không thích Cơ Lạc, nhưng không còn mình nữa, ít nhất có thể che chở Cơ Lạcchu toàn