Hàn Tư Ân tự cho là mình từ trước đến giờ làm việc công chứng, lời này nếu như là từ trong quân Tây Cương truyền ra, vậy hắn cảm thấy quân Tây Cương đương nhiên phải đến phụ trách chuyện này. Vì vậy sau khi làm bộ an tĩnh hai ngày, hắn tùy ý bắt được một người hộ vệ tuần tra, thỉnh thoảng để mắt lén lút nhìn mình, trong đầu tràn đầy các loại ý nghĩ quái dị.
Hàn Tư Ân ôn thanh dò hỏi hộ vệ này trong thành xảy ra chuyện gì, mới khiến sắc mặt của hắn khi nhìn mình lại kỳ quái như thế.
Hộ vệ này trong lòng hối hận bản thân ở trước mặt Hàn Tư Ân toát ra ánh mắt quá nhiều, làm cho hắn nhìn thấu kẽ hở. Thế nhưng những chuyện lưu truyền sôi sùng sục có liên quan đến hoàng đế cùng Hàn Tư Ân trên giường, hắn không dám mở miệng, liền lắp ba lắp bắp chuẩn bị lấp liếm cho qua.
Hàn Tư Ân nghe hắn nói lời toàn lỗ hổng, tự tiếu phi tiếu nói: “Nghĩ cho kĩ, nói thì phải nói thật? Nếu như ta tra ra không phải như vậy, ngươi nên biết hậu quả.”
Hộ vệ kia nghe đây không phải là uy hiếp của uy hiếp sao, cuối cùng thẳng thắn quyết tâm, cẩn thận nói: “Hồi Thế tử, cũng không phải là tiểu nhân không dám mở miệng, chỉ là người bên ngoài bây giờ vì Thế tử tháo mặt nạ xuống, lộ ra dung nhan thực, truyền một ít chuyện vớ vẩn có liên quan đến việc Thế tử được hoàng đế sủng tín, hạ quan không dám nói ra, tránh khỏi ô uế lỗ tai của Thế tử.”
Hàn Tư Ân nhàn nhạt ừm một tiếng, hờ hững nghĩ, ngươi xem, kiếm được cái người trong kinh thành này còn nói lọt lỗ tai. Lời này nói là mình nghe được một vài tin đồn, còn nói ra nhân vật mấu chốt là hoàng đế và hắn, cuối cùng trình bày những lời đồn đãi này sẽ khiến ô uế lỗ tai người.
Như vậy hơi hơi ngẫm lại liền có thể rõ ràng lời đồn đại này đến cùng truyền ra cái gì, Hàn Tư Ân vì nghĩ tới này đó mà cười ra tiếng.
Hộ vệ kia bản năng cho là Hàn Tư Ân đang cười hắn, thân thể run lên một chút, cho dù dung mạo hiện tại của Hàn Tư Ân là tiên nhân trên chín tầng trời hạ phàm, hộ vệ này cũng không dám ngẩng đầu nhìn thần sắc của hắn, chỉ muốn một lòng một dạ mau mau đuổi người rời đi.
Trong lúc hộ vệ còn đang lơ đãng, Hàn Tư Ân hỏi đến vấn đề mình muốn nghe nhất, nói: “Nếu là lời đồn đãi, vậy là ai mở miệng truyền trước tiên? Các ngươi có biết không?”
Hộ vệ vội hỏi: “Lời đồn đãi vừa bắt đầu truyền ra, đám người tiểu nhân đã tra rõ việc này. Lời đồn đãi là từ Lưu Tiên lâu trong thành truyền ra, nói là một vài thủ quân Tây Cương ở trong lầu uống rượu, chính mồm nói ra, cho nên mới truyền ra nhanh như thế.”
“Thủ quân Tây Cương.” Hàn Tư Ân giống như đang lẩm bẩm mấy chữ này, sau đó khẽ mỉm cười nhìn như tự nhủ: “Duyên phận của bản Thế tử cùng thủ quân Tây Cương này còn thật sâu đậm, hẳn là những thủ quân Tây Cương này cảm thấy bản Thế tử vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một tuần tra sứ, cho nên mới năm lần bảy lượt tưởng niệm bản Thế tử như vậy?”
Sắc mặt của hộ vệ kia lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu. Nghĩ thầm, thủ quân Tây Cương nào dám nhớ ngươi đây, ngươi cũng đã lôi một cái Tổng đốc Tây Cương xuống, lỡ như đem Tây Cương Liễu tướng quân cũng lôi xuống, vậy bọn họ còn không hối hận chết sao.
Đối với phùn tào phong phú trong lòng của hộ vệ này, khiến Hàn Tư Ân nghĩ tới Cao Phong vận khí coi như không tệ, Cao Phong hiện tại đã là phó thống lĩnh của cấm vệ quân, rất được hoàng đế coi trọng. Hai năm hắn ở kinh thành đóng cửa không ra kia, Cao Phong còn thường xuyên sai người đưa cho hắn chút đồ vật thực dụng, cũng xem như là người tương đối biết tri ân báo đáp.
Bởi vậy Hàn Tư Ân cho người này nhiều thêm hai cái nhìn. Ánh mắt không nhẹ không nặng này, khiến hộ vệ cả kinh đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hàn Tư Ân thu hồi ánh mắt, có ý riêng nói: “Nếu tất cả ngọn nguồn là từ quân Tây Cương truyền đến, vậy bản Thế tử lại đi quân doanh một chuyến, nhìn xem Liễu tướng quân này có nguyện ý cho bản Thế tử một lời giải thích ổn thỏa hay không đây.”
Nói xong lời này, Hàn Tư Ân liền phất tay để hộ vệ đang quỳ trên mặt đất đi chuẩn bị cỗ kiệu, mà bản thân hắn lại nhàn rỗi ngồi ở chỗ đó, dương quang chiếu lên mặt, càng tôn lên dung nhan như ngọc, trắng nõn không chút tì vết.
Lần trước Hàn Tư Ân vì chuyện biên giới mà ra khỏi thành đi tới quân doanh Tây Cương, người để ý đến hắn cũng nhiều, nhưng mọi người chỉ là hiếu kỳ một chút, sau đó liền tản đi, mà lần này cỗ kiệu của hắn mới từ quý phủ rời đi, lại bị rất nhiều người chú ý.
Những người kia ở bề ngoài là không dám thảo luận người trong cuộc Hàn Tư Ân này, thế nhưng không chịu nổi chân tâm hiếu kỳ. Đương nhiên tạo thành cục diện này, nguyên nhân càng to lớn hơn chính là gần đây trong thành truyền lưu rất rộng đôi ba chuyện trên giường của Hàn thế tử cùng hoàng đế.
Bên trong lưu ngôn phỉ ngữ kia, nói Hàn Tư Ân thành một nam tử dùng thân thể bò lên trên long sàng của hoàng đế. Có người còn vì thế tìm được rất nhiều cái gọi là chứng cứ, Hàn Tư Ân những năm này, xét nhà vô số các đại thần, hoàng đế đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, còn vì để bảo toàn Hàn Tư Ân. Đến ngay cả trưởng công chúa hoàng đế thích nhất đều vì đắc tội Hàn Tư Ân, mà nhà tan người mất.
Nếu không phải quan hệ giữa hai người thân mật không thể cho ai biết, hoàng đế làm sao có khả năng bảo vệ một người như thế. Lời đồn đãi thật thật giả giả, đem chuyện này biến thành càng thêm có thể tin được.
Rất nhiều người đều vì đồn đại mà tin tưởng việc này, lại quên mất, ban đầu Hàn Tư Ân xuất hiện ở trước mắt mọi người, chính là một gương mặt gầy gò khô vàng giống như quỷ, trên triều đình người nào chưa từng thấy. Hàn Tư Ân tướng mạo xấu xí bất kham, cũng chính là từ khi đó lưu truyền tới.
Nếu là khi đó hoàng đế thật coi trọng dung nhan của Hàn Tư Ân, vậy đại khái không phải mắt mù chính là mắt toét.
Hàn Tư Ân ngồi ở bên trong kiệu nghĩ tới những thứ này, trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ đến, khoan hãy nói, trong thế giới Đại Chu này thật là có một người mắt mù, từ lần đầu tiên nhìn thấy chính mình, liền chết cũng không quay đầu một mực cho rằng mình là người dung nhan xinh đẹp.
Nhớ tới thời điểm lần đầu tiên mình gặp phải Bạch Thư, người kia chính là đưa cho mình một nén bạc, hai má còn mang mũm mĩm của trẻ con, y gãi đầu nhìn mình, mặt mày cong cong, lại dẫn theo một tia thật không tiện.
Xem tướng mạo có vẻ là một tiểu đệ nhà hàng xóm, nội tâm lại cực kỳ lạnh lùng.
Khi đó chính mình quỷ xui thần khiến mà tiếp nhận nén bạc kia, trong lòng nghĩ chính là, trước cứ lấy dùng đã, ngày sau trả lại là được rồi. Kết quả, một nén bạc kia đến bây giờ không trả lại được, còn tạo thành cục diện chính mình không nghĩ tới được.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân thắt tâm, trong đầu hiếm thấy buông thả trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng đều lười nghĩ.
Thời điểm đoàn người Hàn Tư Ân đến quân doanh Tây Cương, trong quân doanh Tây Cương tràn ngập một luồng khí tức xơ xác.
Cỗ kiệu của Hàn Tư Ân hạ xuống, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, thần sắc không thay đổi.
Liễu Hổ Thành đang ở trong trướng trung quân nghe thấy Hàn Tư Ân đến, da đầu hắn liền tê dại một hồi. Thời điểm bắt đầu truyền ra lời đồn, hắn liền biết sự tình hỏng bét, hắn dùng tốc độ nhanh nhất tra được những người đã uống rượu trong tửu lâu ngày đó, trong những người kia có mấy người là phe Chu Nhiên.
Liễu Hổ Thành vừa hoài nghi đây là có người đặt bẫy quân Tây Cương, lại vừa hoài nghi đây là Chu Nhiên đối với Hàn Tư Ân ghi hận trong lòng, cố ý làm ra chuyện bỉ ổi cỡ này.
Mà cái người ngày đó có kia men say mông lung nói ra chuyện hoàng đế cùng Hàn Tư Ân có một chân liền tại chỗ quỳ xuống xin tội, Liễu Hổ Thành tra xét kĩ càng nội tình của hắn, người này gia thế thanh bạch, chính là yêu thích uống rượu, quan hệ với Chu Nhiên bình thường, hắn nói là nói lời kia chỉ là do sẵn có men say, thuận lời của người khác trong lúc vô tình nói ra khỏi miệng.
Sau đó Chu Nhiên cho người đi đến trung quân trướng, biểu lộ thái độ của mình với Liễu Hổ Thành, nói tâm nhãn của hắn nhỏ một chút, nhưng đối với hoàng đế là trung thành tuyệt đối, càng không dám tùy ý bàn luận hoàng đế.
Chu Nhiên nói rất là tức giận, Liễu Hổ Thành tự nhiên cần phải động viên người trước, sau đó nhốt hết những người say rượu lắm mồm này lại.
Liễu Hổ Thành biết mình không khống chế được lời đồn đãi trong thành, thế nhưng trong quân nếu có người dám to gan nhắc đến việc này, liền trực tiếp năm mươi quân côn, cũng dập tắt được tâm thái của mấy người định xem nào nhiệt.
Sau đó trong lòng Liễu Hổ Thành còn có cái tảng đá lớn, đó chính là Hàn Tư Ân đến đây vấn tội. Hai ngày nay hắn nóng ruột mà trôi qua, kết quả Hàn Tư Ân hắn vẫn chưa có đợi được, Bạch Thư đã chọc ra cái lỗ thủng to đùng đùng trong quân doanh.
Thời điểm lời đồn đãi truyền ra, Bạch Thư vẫn ở trong quân, Liễu Hổ Thành không quá thân thiết với Bạch Thư, nên cũng không quan tâm quá nhiều.
Trong quân doanh, nếu nhiều người biết được bí mật khó giữ, cho dù đã hạ lệnh ngậm miệng, cũng sẽ có vài người lắm mồm không nhịn được lén lút thảo luận. Ngày hôm nay có mấy người phụ trách đốn củi nhóm lửa, nhắc đến Hàn Tư Ân, nói vài câu ô ngôn uế ngữ.
Bị Bạch Thư nghe được, Bạch Thư mạnh mẽ đánh mấy người này một trận, cánh tay cẳng chân đều bẻ đi một cái. Càng khiến người ta căm tức chính là, Bạch Thư không biết làm sao cứ khăng khăng nhận định việc này liên quan đến Chu Nhiên, nhấc theo kiếm tìm đến doanh trại của Chu Nhiên.
Vừa vặn Ngũ hoàng tử Cơ Hoài đến thăm Chu Nhiên, nhìn thấy Bạch Thư vào cửa đã cầm kiếm hành hung, thét lên một tiếng kinh hãi, thu hút những người tuần tra khác.
Một kiếm của Bạch Thư đâm vào đùi Chu Nhiên, chỉ cách mệnh căn một chút chút thôi.
Thời điểm Bạch Thư bị người đi tuần bắt lại, hết sức thành thật cũng không có phản kháng. Chỉ là oán hận liếc mắt nhìn Chu Nhiên một cái, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Chu Nhiên vốn là ở trong thành dưỡng thân thể, bởi vì chuyện biên giới, sau khi hắn về tới quân doanh cũng không rời đi, kết quả đụng phải Bạch Thư miệng còn hôi sữa này, cầm kiếm đâm hắn, kiếm khí vào cơ thể, trực tiếp dọa hắn đến bệnh luôn.
Liễu Hổ Thành nghe được tin tức này, trực tiếp sợ ngây người. Bạch Thư trong ấn tượng của hắn là một đệ đệ được Bạch Văn Hãn bao bọc che chở, ngoại trừ thích cùng một ít dân chúng cướp đào dược liệu quý giá trên núi ra, thời gian khác đều hết sức thành thật, làm sao sẽ làm ra chuyện hoang đường như thế.
Thời điểm Hàn Tư Ân đến quân doanh Tây Cương, đại phu trong quân mới vừa chữa trị cho Chu Nhiên một phen, còn hắn sau này có thể chấn chỉnh lại hùng phong hay không, vậy phải xem hiệu quả trị liệu ngày sau, quân y nói như vậy khá là than thở.
Chu Nhiên đã dùng lí do Bạch Thư phạm thượng, sai người quất mạnh y một trăm roi.
Bạch Thư dưới con mắt mọi người làm ra chuyện như thế với Chu Nhiên, Bạch Văn Hãn tất nhiên là không có cách nào cầu xin Liễu Hổ Thành, chỉ có thể nhấn xuống lo lắng trong lòng mình, tra một chút chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Hàn Tư Ân đến địa phương liền biết Bạch Thư làm ra chuyện ngu xuẩn, tính tình Bạch Thư hắn vẫn biết rõ, người kia tuy rằng không quan tâm sự thực, nhưng trong lòng rất có chừng mực, cũng có thể ẩn nhẫn, nếu như không phải bị ép, tất nhiên sẽ không dễ dàng ra tay, khiến người nắm được cái nhược điểm sáng trưng như này.
Về phần Cơ Hoài, làm sao lại trùng hợp như vậy, thời điểm Bạch Thư đến, hắn lại ở đây. Chỉ là sự thực đến cùng ra làm sao, vẫn phải đợi gặp được Bạch Thư rồi mới tính tiếp.
Hàn Tư Ân vì việc này đứng ở cửa quân doanh Tây Cương sửng sốt một chút, sau đó cũng không đi vào gặp Liễu Hổ Thành, trực tiếp quẹo đi tìm Bạch Văn Hãn, sau đó để Bạch Văn Hãn mang mình đi gặp Bạch Thư mới vừa chịu cực hình.
Phòng giam của quân doanh là nơi cực kỳ giản dị mà dơ bẩn, thời điểm bọn họ đến bị một vài thủ vệ ngăn cản, nói là Chu phó tướng quân có mệnh, không có hắn cho phép bất luận người nào không thể thăm phạm nhân.
Bạch Văn Hãn biết người ngăn bọn họ là người của Chu Nhiên, hành hình với Bạch Thư người cũng là bọn hắn.
Bạch Văn Hãn nghĩ đến Bạch Thư sẽ phải chịu thương tổn, trong lòng rất nôn nóng. Nhưng Bạch Thư hại người trước, còn là làm hạ một đường đường phó tướng quân, hắn là một Thiên phu trưởng kỷ luật nghiêm minh, đương nhiên là không thể thiên vị, chỉ có thể ngẩn người tại đó.
Hàn Tư Ân sầm mặt lại, liền dùng lí do những người kia ngăn cản tuần tra sứ làm việc mà mệnh hộ vệ phía sau mình, ném người trực tiếp sang một bên. Những người khác nhìn thấy tình huống như thế, sau khi hộ vệ tỏ rõ thân phận, vội dẫn bọn họ đi vào.
Phòng giam của quân doanh vừa thô sơ vừa bẩn loạn, bên trong còn tản ra một vài mùi bị khó ngửi, Bạch Thư bị giam bên trong phòng giam trong cùng.
Sau khi Hàn Tư Ân cùng Bạch Văn Hãn đi tới, nhìn thấy chính là Bạch Thư nhắm hai mắt, rúc thân thể nằm nhoài trên đống cỏ dơ bẩn, lộ ra vết roi hằn sâu trên lưng, màu thuận theo những đường rãnh hốc hác mà chảy xuống, nhiễm đỏ da dẻ sạch sẽ của Bạch Thư cùng đống cỏ dưới thân.
Trong lúc nhất thời, Hàn Tư Ân ngửi thấy mùi huyết tinh, giống như trở lại khi hắn ở phòng thực nghiệm, mỗi ngày mỗi ngày đầy mũi mùi máu tanh, trong lúc hôn hôn trầm trầm đều có thể nghe được những gì nhóm người kia nói trong lòng, lòng người xấu xí khiến người cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Bạch Thư nghe đến tiếng vang, hơi mở mắt ra, thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, ánh mắt sáng lên, nhất thời muốn ngồi dậy, động tác này khiến dòng máu sau lưng y chảy càng hăng hái.
Bạch Văn Hãn vội đi tới trong phòng giam nhấn giữ y, mắng: “Đã bị thương thành như vậy, còn lộn xộn cái gì.”
Bạch Thư nghĩ tới Hàn Tư Ân rất không thích mùi máu tanh, liền không dám nhúc nhích, cả người mềm nhũn trên đống cỏ. Y nhìn Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc đứng đó, hơi mấp máy miệng, nghĩ đến những lời bất kham trong miệng Chu Nhiên, trong lòng y ngược lại là không hề hối hận khi đâm gã một kiếm.
Hàn Tư Ân cũng không đi lên trước, hắn và Bạch Thư nhìn nhau một phút chốc, liền trực tiếp quay người rời đi.
Bạch Thư nhìn bóng lưng hắn rời đi, giật giật miệng, sau đó y trở tay cầm lấy tay Bạch Văn Hãn, thấp giọng hấp tấp nói: “Đại ca, huynh mau đi theo sau xem xem.”
Bạch Văn Hãn nhìn dáng vẻ của Bạch Thư, có chút đau lòng mắng: “Đệ vẫn nên tự lo cho chính mình đi, ta sẽ cho người mời đại phu đến.”
Bạch Thư nói: “Đại ca, đệ da dày thịt béo, chút ít thương tổn này không sao cả.”
Bạch Văn Hãn căm tức liếc y một cái, trong lòng ngược lại là có thương y yêu phải Hàn Tư Ân lòng dạ sắt đá này. Bạch Văn Hãn chua xót nghĩ trong lòng, người kia ngoại được cái mặt, có cái gì tốt cơ chứ.
Chỉ là lời này, hắn cũng không nói gì, mà là nhìn chằm chằm hai mắt Bạch Thư, nói: “Đệ nói thật cho ta, tại sao lại muốn đâm bị thương Chu phó tướng quân?”
Bạch Thư nghe Bạch Văn Hãn nói, y lắc lắc đầu, vùi đầu vào trong đống cỏ, buồn bực nói: “Không có gì, là đệ không cẩn thận đâm hắn bị thương.”
Bạch Văn Hãn biết rõ Bạch Thư, biết y bày ra cái dáng vẻ như thế là vì không muốn nói, vì vậy oán hận nói: “Người đệ đâm bị thương là phó tướng quân của quân Tây Cương ta, đệ cứ không lên tiếng, không biện giải như vậy, là không muốn sống phải không?”
Mà bên này, sau khi Hàn Tư Ân rời khỏi tầm mắt của Bạch Thư, liền dặn dò hộ vệ bên người, nói: “Tìm đại phu xem thương thế cho y.”
Hộ vệ kia lĩnh mệnh.
Liễu Hổ Thành vốn là ở trong trướng trung quân chờ Hàn Tư Ân, nghe nói hắn đi thẳng đến phòng giam, lập tức tới trước, vừa vặn nghe được Hàn Tư Ân dặn dò, hắn liền phân phó nói với người bên cạnh: “Tìm quân y đến xem thương thế cho Bạch Thư.”
Hàn Tư Ân nhìn thấy Liễu Hổ Thành, ánh mắt ôn hòa, chỉ là nói ra hơi lạnh lẽo: “Nghe nói Chu phó tướng quân bị thương? Bản Thế tử vừa vặn muốn đi vào thăm hỏi một phen, mong rằng Liễu tướng quân dẫn đường.”
Liễu Hổ Thành lúng túng cười một tiếng nói: “Đây là đương nhiên.”
Hàn Tư Ân nhẹ nhàng ừm một tiếng, lại nói: “Trong quân doanh Tây Cương này có phải là lưu hành tư hình không hỏi nguyên do phải không?”
Liễu Hổ Thành sửng sốt một chút, nói: “Hàn thế tử, bản tướng điều quân luôn luôn nghiêm minh, nếu có sai liền phạt, có công liền thưởng, hai chữ tư hình này không biết vì sao lại nói thế?”
Hàn Tư Ân từ trong mũi phát ra tiếng khí, cười híp mắt nói: “Trước tiên không nói đến việc Bạch Thư đâm Chu phó tướng quân bị thương đã được điều tra rõ hay chưa, mà nói đến cực hình dùng roi quất mạnh này, bản Thế tử cũng không phải biết từ lúc nào trên roi này có thể dùng nước muối.”
Nước muối đi vào trong máu thịt, đau đớn càng lộ rõ.
Dứt lời này, Hàn Tư Ân nhìn phía Liễu Hổ Thành, chậm thanh dò hỏi: “Cũng không biết đây là Liễu tướng quân vô phương điều quân, hay là người trong quân này dương thịnh âm suy đây?”
Sắc mặt của Liễu Hổ Thành lộ ra một tia giận tái đi, ngoài miệng nói: “Hàn thế tử yên tâm, bản tướng tất nhiên sẽ điều tra rõ việc này.” Một bên dặn dò người kiểm chứng việc này, một bên thì lại nghĩ, Bạch Thư quả nhiên là trẻ tuổi nóng tính, Hàn Tư Ân này mới vừa đi vào thăm hắn một phen, đã cáo trạng luôn rồi.
Chỉ là việc y đâm Chu Nhiên bị thương là sự thực, Chu Nhiên chính là phó tướng quân của quân Tây Cương, đến tai hoàng đế, Bạch Thư cũng là phạm vào tội lớn.
Hàn Tư Ân mặt mày hơi lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Liễu tướng quân yên tâm, bản Thế tử tuy rằng không ưa người làm xằng làm bậy, nhưng từ trước tới nay cũng không oan uổng một người tốt. Chuyện nào ra chuyện nấy, Bạch Thư làm người khác bị thương, bị phạt là phải làm. Thế nhưng lén lút dụng hình, việc công trả thù riêng, vậy thì có điểm không nói được.”
“Hàn thế tử chính là người thâm minh đại nghĩa, Liễu mỗ kính trọng trong lòng.” Liễu Hổ Thành tiếp lời.
Hàn Tư Ân theo Liễu Hổ Thành chầm chậm đi đến doanh trướng của Chu Nhiên, tin tức Hàn Tư Ân đến đây, Chu Nhiên đã sớm nhận được, đang chờ Hàn Tư Ân đến đây thay Bạch Thư ra mặt đây.
Saukhi Hàn Tư Ân cùng Liễu Hổ Thành đi vào, còn không chờ Chu Nhiên mở miệng, HànTư Ân nhìn Cơ Hoài đứng ở bên cạnh một chút, nhàn nhàn nói: “Ngũ hoàng tửcùng Chu phó tướng quân lại có quan hệ tốt như vậy, hoàng thượng nghe được, tấtnhiên sẽ rất vui mừng.”