Chu Nhiên cùng Cơ Hoài bị Hàn Tư Ân đột nhiên chụp cho cái mũ đến sững sờ, liền ngay cả Liễu Hổ Thành ở bên cũng không nhịn được liếc mắt.
Một phó tướng quân chưởng quản mấy vạn đại quân biên quan, một hoàng tử không phải Thái tử, hai người nói nhiều mấy câu cũng sợ bị người hoài nghi, thường ngày qua lại, bên người đều sẽ tìm người đi cùng, chứng minh thuần khiết không hai lòng, chỗ nào quan hệ tốt được?
Cũng may Cơ Hoài phản ứng coi như nhanh, hắn chỉ kinh ngạc như vậy một chút, sau đó trên mặt ôn hòa cười, ánh mắt trừng trừng nhìn Hàn Tư Ân nói: “Hàn thế tử lo xa rồi, Chu phó tướng quân chính là có công thần, hiện tại bị thương, ta thân là một hoàng tử, lại được phụ hoàng phong tuần tra... Đương nhiên là phó tuần tra sứ, trước tới thăm Chu phó tướng quân bị thương, chẳng lẽ không nên sao? Hoặc là nói là Hàn thế tử đối với những việc này không bận tâm, liền cho là người khác làm cũng không nên sao?”
Cơ Hoài nói lời này, khiến trong ánh mắt của Liễu Hổ Thành toát ra một tia suy nghĩ sâu sắc. Cơ Hoài hai lần đến biên quan Tây Cương này, lần đầu tiên, Liễu Hổ Thành mới vừa trở thành tướng quân không lâu, chính là thời điểm cần phải lập uy. Cơ Hoài khi đó vì việc Nhàn phi bị giam, thần sắc tương đối tối tăm, đối với biên quan cũng có chút mâu thuẫn, cả người nhìn qua có chút chán nản.
Mà ở biên quan luôn có thể gặp được vài chuyện xung đột máu me, Cơ Hoài lần đầu tiên nhìn thấy có người gãy tay gãy chân máu me bê bết, sắc mặt trắng bệch. Chỉ là bận tâm mặt mũi của mình, thân là hoàng tử, ngược lại cũng không nôn ra. Khi đó Liễu Hổ Thành liền cảm thấy, Ngũ hoàng tử này vẫn tính là một người cực kỳ đơn thuần.
Hôm nay tới đây, Liễu Hổ Thành phát hiện Ngũ hoàng tử biểu hiện so với thời điểm kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng lại hướng về hắn biểu hiện rõ ràng mình và Hàn Tư Ân bất hòa, Liễu Hổ Thành cảm thấy tâm tư của Ngũ hoàng tử này vẫn còn đơn thuần chán.
Người đơn thuần có lúc không có gì không tốt, có lúc lại cực kỳ gay go.
Chỉ là hôm nay vẫn là lần đầu tiên Liễu Hổ Thành nhìn thấy Cơ Hoài biểu hiện ra dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện có lý có chứng, còn thuận tiện nói Hàn Tư Ân không quan tâm chiến sĩ Tây Cương.
Liễu Hổ Thành trong lòng cảm thán một câu, quả nhiên là hoàng tử, thoạt nhìn có vô hại ra sao, trong lòng vẫn là có lòng dạ nhất định.
Đối với Cơ Hoài phản bác, Hàn Tư Ân nhún vai một cái, trên mặt không hề có thành ý nói: “Ngũ hoàng tử hà tất phải tức giận, bản Thế tử cũng là bởi vì Ngũ hoàng tử thay hoàng thượng quan tâm tướng sĩ biên quan, mới nói ra cái lời kia kìa.”
Hàn Tư Ân một mặt chúng ta biểu đạt chúng ta chung một ý này, khiến dạ dày của Cơ Hoài quặn một chút. Cơ Hoài cảm thấy cõi đời này có thể làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chu Nhiên ở bên cạnh hồi lâu đã không được chú ý, tìm được cơ hội mở miệng, hắn không nhìn Hàn Tư Ân, mà là một mặt phẫn hận cộng thêm nhục nhã nhìn về phía Liễu Hổ Thành, tận lực ôn hòa nói: “Mạt tướng đa tạ Tướng quân ưu ái đến đây thăm hỏi, mạt tướng cũng đang muốn mời tướng: mời đem quân làm chủ, Bạch Thư thân là tướng sĩ trong quân, không nhìn kỷ luật quân đội, tùy ý ra tay với hạ quan, nếu không nghiêm trị, người người cũng giống như hắn làm xằng làm bậy như vậy, vậy toàn bộ quân Tây Cương chẳng phải là loạn rồi hay sao? Bởi vậy mạt tướng thỉnh cầu tướng quân nghiêm ngặt xử trí Bạch Thư.”
Thời điểm Chu Nhiên nói những câu nói này, một mặt lúng túng cùng khuất nhục. Điều này cũng đúng, không quản Bạch Thư sẽ bị xử lý như thế nào, việc hắn bị Bạch Thư suýt chút nữa dùng kiếm chém tới chỗ trí mạng đã truyền khắp toàn bộ quân doanh Tây Cương, ngày sau nói không chừng sẽ truyền khắp toàn bộ Đại Chu, thậm chí truyền tới toàn bộ nước khác.
Cho dù nơi kia của hắn hùng phong như trước, hắn lại không thể luôn luôn mở miệng giải thích với người khác. Nghĩ đến ngày sau chính mình phải sống dưới sự chỉ chỉ điểm điểm sau lưng người khác, Chu Nhiên cảm thấy cho dù là giết Bạch Thư cũng không quá đáng.
Đối với lời của Chu Nhiên, trong lòng Liễu Hổ Thành là đồng ý. Chu Nhiên dù sao cũng là phó tướng quân, Bạch Thư chỉ là một tiểu binh, nếu như không ngưng lại làn sóng này, bọn họ làm tướng lĩnh sẽ rất khó được người phía dưới tán đồng. Ngày sau toàn bộ quân Tây Cương học theo răm rắp, vậy biên quan chẳng phải là rối loạn sao?
Chỉ bằng điểm này, Liễu Hổ Thành cảm thấy cho dù mình đắc tội Hàn Tư Ân, cũng không thể làm cho uy tín quét đất. Nghĩ đến kết cục khi mình đắc tội Hàn Tư Ân, Liễu Hổ Thành hơi mang theo mấy phần bi thương nghĩ, cùng lắm là mình nghỉ hưu sớm vài năm cởi áo giáp về quê.
“Vậy Chu phó tướng quân cảm thấy nên xử trí Bạch Thư như thế nào đây?” Khi Liễu Hổ Thành còn chưa mở miệng trả lời, Hàn Tư Ân hờ hững tiêu sái đến cái ghế bên cạnh giường Chu Nhiên ngồi xuống, còn lấy ngón tay tùy ý gõ gõ tay vịn của ghế tựa.
Mọi người thấy động tác của Hàn Tư Ân, thần sắc đều khẽ động.
Cái ghế này thả tại ở đây, rõ ràng là có người vừa mới nói chuyện cùng Chu Nhiên trong khoảng cách gần. Hơn nữa khoảng cách này, giữa hai người cúi đầu ngửa đầu không quá nửa cái cánh tay, chắc chắn là người Chu Nhiên cực kỳ tin tưởng.
Mà nơi này trước khi bọn hắn tới chỉ có Cơ Hoài, nhưng Cơ Hoài lại mới vừa biểu hiện không quen biết gì Chu Nhiên.
Liễu Hổ Thành làm một tướng quân, cho dù trong lòng có tất cả ý nghĩ, cũng sẽ không toát ra ngoài.
Chu Nhiên rũ mắt mím môi, vẫn cứ làm bộ như không thấy động tác của Hàn Tư Ân, nhìn thẳng Hàn Tư Ân, oán hận nói: “Mạt tướng biết Bạch Thư từng cùng Hàn thế tử có thâm hậu ngọn nguồn, nhưng nếu đã làm ra chuyện phạm thượng như này, nên gánh chịu hậu quả. Theo luật đương nhiên phải giết, răn đe, Hàn thế tử cảm thấy thế nào?”
Chu Nhiên nói trắng ra quan hệ giữa Bạch Thư và Hàn Tư Ân không như người thường, chính là nói Hàn Tư Ân cũng không thể lạm dụng chức vụ.
Hàn Tư Ân gật gật đầu, nói: “Phạm thượng, đương nhiên phải giết, lời nói này không có vấn đề gì.”
Nói xong lời này, Hàn Tư Ân bình tĩnh nhìn Chu Nhiên, nhìn đến Chu Nhiên nổi da gà, hắn đột nhiên hơi nghiêng người, đưa tay phải đến bên trong y phục của Chu Nhiên.
Động tác kia của hắn quá mức ám muội, khiến bọn người Chu Nhiên sửng sốt.
Chu Nhiên là phản ứng đầu tiên, thần sắc hắn biến đổi, bỗng nhiên bắt được tay Hàn Tư Ân, thần sắc phẫn hận nói: “Hàn thế tử, thỉnh ngươi tự trọng.”
Chỉ là y phục chỗ ngực hắn đã bị Hàn Tư Ân cởi bỏ cúc áo.
Hàn Tư Ân bị Chu Nhiên mạnh mẽ cầm lấy tay, rất đau đớn, hắn dùng lực rút về, chỗ cổ tay sạch sẽ trắng nõn đã ửng hồng. Thần sắc Hàn Tư Ân bất biến đứng lên, nhìn chỗ ngực của Chu Nhiên, nói: “Liễu tướng quân ngươi tới xem một chút, trước ngực Chu phó tướng quân này ẩn giấu cái tờ giấy bảo bối gì đây.”
Chu Nhiên sững sờ, không khỏi nhìn về phía lồng ngực của mình, động tác của Hàn Tư Ân rất nhanh tiến lên nhấn giữ bờ vai hắn, sau đó đem tờ giấy lộ đầu kia lấy ra cầm trong tay.
Chu Nhiên không hề có chuẩn bị, Hàn Tư Ân đến là có chuẩn bị, ngược lại là làm cho hắn cướp được, Cơ Hoài cùng Liễu Hổ Thành trợn mắt ngoác mồm nhìn tình hình phát triển.
Sau khi Hàn Tư Ân cầm tờ giấy kia lui lại, cũng chưa hề mở ra, mà là cân nhắc nhìn Chu Nhiên sắc mặt kịch biến, chậm rãi nói: “Chu tướng quân đại khái là có cái thói quen rất xấu, ẩn giấu thứ gì trọng yếu luôn thỉnh thoảng phải lén nhìn chút, thêm vào ngươi rất hồi hộp hai tay vẫn luôn nắm chặt. Bản Thế tử vốn là muốn để ngươi luống cuống một chút, không nghĩ tới thật là có bảo bối.”
Nói xong lời này, Hàn Tư Ân mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đó viết, Thế tử vô song, lời đồn đãi chắc chắn có thể đả kích. Hàn Tư Ân đem tờ giấy ném cho Liễu Hổ Thành nói: “Bản Thế tử biết chữ không nhiều, Liễu tướng quân nhìn xem đây rốt cuộc là ý gì.”
Sau khi Liễu Hổ Thành bắt được tờ giấy, thần sắc biến đổi, hắn trừng Chu Nhiên giơ tờ giấy lên, phẫn nộ nói: “Lời đồn đãi có liên quan đến Thế tử, thật sự là ngươi làm?”
Chu Nhiên hoảng loạn lắc đầu nói: “Sự tình không phải như vậy.” Vừa nói hắn vừa bỗng nhiên ngồi dậy, thế nhưng vì động tác kịch liệt, dẫn đến vết thương chảy máu, chỉ là Chu Nhiên cũng không có bận tâm cái này, nhìn Liễu Hổ Thành nói: “Tướng quân tra rõ, việc này cũng không phải như các ngươi nhìn thấy vậy đâu.”
Sau đó Chu Nhiên lập tức nói đến chuyện có liên quan đến tờ giấy, đại ý chính là ngày đó có người ở trong doanh trướng của hắn thả tờ giấy, nói là có liên quan tới Hàn Tư Ân, yêu cầu gặp mặt.
Trong lòng hắn có phẫn nộ với Hàn Tư Ân, cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai. Kết quả, khi hắn đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, phát hiện đứng ở nơi đó là Ngũ hoàng tử Cơ Hoài.
Hai người khuôn mặt lúng túng, sau đó vì trong lòng có quỷ, liền từng người hồi doanh. Ai biết ngày thứ hai, bên trong phòng hắn lại xuất hiện một tờ giấy, mặt trên nói muốn tặng cho hắn một món lễ lớn, có liên quan đến Hàn Tư Ân.
Chu Hoài cũng không có quá để ý, mà rất nhanh không ít lời đồn đãi có liên quan đến quan hệ giữa Hàn Tư Ân và hoàng thượng liền truyền ra. Chu Nhiên đối với chuyện này có cỗ cảm giác vui sướng, sau khi việc này xuất hiện, Chu Hoài sai người âm thầm điều tra doanh trại, nghĩ muốn tìm ra người này, thế nhưng không thu hoạch được gì.
Ngày hôm qua bên trong phòng lại có một tờ giấy, chính là tờ viết Thế tử vô song, lời đồn đãi chắc chắn có thể đã kích này. Sau đó còn nói bọn hắn âm thầm điều tra, thật sự là qua cầu rút ván, còn nói, chính mình sẽ còn tiếp tục đưa cho hắn đại lễ, mạnh mẽ đả kích Hàn Tư Ân. Còn nói sau khi chuyện thành công, để hắn cầm tờ giấy này làm tín vật, cùng Ngũ hoàng tử đồng thời đến địa phương đã hẹn gặp mặt.
Hai ngày nay Cơ Hoài đến đây nhìn hắn, cũng là vì việc này, hai người đang thảo luận người ẩn trong bóng tối này rốt cuộc là ai.
Chu Nhiên nghĩ Hàn Tư Ân đã đủ mất mặt, nhưng nghĩ tới đại lễ của người trong bóng tối này, thế là quỷ xui thần khiến giữ tờ giấy lại.
Nói tới chỗ này, Chu Nhiên hổ thẹn nhìn Cơ Hoài liếc mắt một cái, nói: “Bên Ngũ hoàng tử chắc chắn cũng có một tờ giấy giống của mạt tướng.”
Cơ Hoài sắc mặt đỏ chót, hắn khiển trách: “Ngươi nói hưu nói vượn.” Nói xong lời này, hắn nhìn Liễu Hổ Thành cùng Hàn Tư Ân âm u nói: “Chuyện Chu phó tướng quân nói bổn hoàng tử hoàn toàn không biết, nếu như Hàn thế tử cùng Liễu tướng quân không tin, có thể lập tức phái người đi vào trong doanh trướng của bổn hoàng tử sưu tra, đương nhiên, để chứng minh trong sạch, trên người ta cũng có thể sưu tra một phen.”
Liễu tướng quân nhìn dáng vẻ của Cơ Hoài, cảm thấy không quản hắn có biết chuyện này hay không, trong tay hắn tất nhiên là không có tờ giấy này.
Hàn Tư Ân cũng không nhìn Cơ Hoài, mà là hỏi Chu Nhiên: “Nếu là Chu phó tướng quân hận bản Thế tử, vậy Bạch Thư đâm ngươi bị thương là vì xảy ra chuyện gì?”
Chu Nhiên nghe được trong lòng sững sờ, có chút khó có thể mở miệng. Từ khi lời đồn đãi có liên quan đến Hàn Tư Ân truyền ra, hắn hưng phấn trong lòng, cũng sẽ lén lút cùng thuộc hạ nói mấy lời dâm sắc có liên quan đến việc Hàn Tư Ân ở trên giường hoàng đế.
Cơ Hoài hôm nay đến đây gặp hắn, hắn lại có chút không khống chế được nói đến này đó, không nghĩ tới Bạch Thư trực tiếp phá cửa mà vào, trực tiếp cầm kiếm muốn lấy mạng của hắn.
Chu Nhiên cũng không nói ra chuyện này, Hàn Tư Ân nhìn hắn nói một chữ: “Ngu xuẩn.” Dứt lời này, hắn nhìn Liễu Hổ Thành nói: “Đây là việc bên trong quân Tây Cương, bản Thế tử sẽ không can dự, nhưng bản Thế tử hi vọng Liễu tướng quân sẽ xử lý công bằng, đương nhiên phía hoàng thượng, bản Thế tử là một chữ cũng sẽ không giấu giếm.”
Dứt lời này, Hàn Tư Ân liền rời đi.
Liễu Hổ Thành thì lại nhìn Cơ Hoài, khách khí nói: “Ngũ hoàng tử, việc này khắp nơi đều có ẩn tình, người núp trong bóng tối kia, còn cần tra rõ. Ngũ hoàng tử nếu như bị người cầm lấy sơ suất, liên luỵ vào, vậy cũng phải tra một chút, mong rằng Ngũ hoàng tử có thể chờ trong doanh thêm mấy ngày.”
Cơ Hoài lạnh nhạt nói: “Đây là tự nhiên, sau đó Liễu tướng quân nếu có nghi hoặc, vẫn cứ có thể bất cứ lúc nào tìm bổn hoàng tử.” Nói xong lời này, Cơ Hoài theo Liễu tướng quân kêu người đồng thời hồi doanh trướng của mình.
Sắc mặt Hắn rất bình tĩnh, rất thanh thản, nhìn như một chút cũng không có bị lời nói của Chu Nhiên ảnh hưởng.
Doanh trại cùng trên người Cơ Hoài đều không có tờ giấy trong miệng Chu Nhiên, người kiểm tra tỉ mỉ tìm tòi một phen không có phát hiện những vật khác, liền ôm quyền với Cơ Hoài rời đi.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, trấn định trên mặt Cơ Hoài đã biến mất rồi, hắn chậm rãi ngồi ở trên giường nhỏ, mồ hôi lạnh chảy xuống, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Giữa lúc hắn hãi hùng khiếp vía, lại nghe được âm thanh khinh bỉ của Hàn Tư Ân: “Ngũ hoàng tử như vậy tư thái cũng thật là uất ức.”