Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở ra, ôm đầu một lần nữa nằm xuống nhưng cũng không còn buồn ngủ.
Suy nghĩ lung tung một lúc, Hứa Bất Lệnh bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng. Hắn giơ tay để lên trước mũi ngửi, lông mày hơi nhíu:
- ‘Nguyệt Cung Quế’ của Tiên Chi Trai... Sao họ lại dùng cùng một loại hương phấn? Chẳng lẽ cái này gần đây rất thịnh hành à?...
…
Cuối phố Khôi Thọ, ngoài đại trạch của Trung Dũng Hầu Lý gia, đại đội Ngự Lâm Quân áp giải hai môn khách ‘tự chủ trương’ vào xe chở tù. Lý Thiên Lục mặc bố y sắc mặt âm trầm, tự mình vào một chiếc xe chở tù khác đi lao dịch ở mỏ đá ngoài thành.
Các nhà ở mặt đường cũng không bỏ đá xuống giếng. Người có thể ở trên đường Khôi Thọ, cho dù là loại lót đáy như Lý gia cũng không phải đẩy là ngã. Nói không chừng ngày nào đó lại một bước lên trời, vì miệng lưỡi nhanh nhảu mà đắc tội với người là tối kỵ.
Hai phụ tử Công Tôn Lộc và Công Tôn Minh đêm qua không thể giúp đỡ Lý gia. Hôm nay chắc chắn mình tự đến áp giải, thuận tiện nói lời xin lỗi với Lý gia miễn cho lại kéo thù hận lên trên đầu mình.
Tối hôm qua Công Tôn Lộc tự chủ trương chạy làm lính hầu cho Lý Thiên Lục. Kết quả chọc một thân tanh, làm Công Tôn Minh cực kỳ tực giận. Lúc này hắn còn nhỏ giọng lải nhải quở trách:
- Ngươi là cái đồ không có mắt. Đã sớm nghe nói Bạch Mã Trang không thích hợp, ngươi còn đưa mặt dán lên. Lần trước ăn thua thiệt còn chưa đủ à? Ngươi nhiều thuộc hạ như vậy chỉ để trưng cho đẹp à? Nhất định phải tự mình lộ diện...
Công Tôn Lộc cũng có tức lại không thể làm gì. Hắn khom người nói:
- Hài nhi biết sai rồi... Từ trước đến nay Lý gia làm việc khiêm tốn kết giao bốn phương. Ta tưởng là việc nhàn nhã mới tự mình đi qua. Nào nghĩ đến Lý gia lại lao đầu vào đầu gối Tiêu tướng, hơn nữa Lý gia còn táng tận thiên lương như vậy...
Công Tôn Minh vuốt râu cân nhắc:
- Tối hôm qua không giống tác phong của Tiêu tướng. Tiêu gia căn bản coi thường Lý gia. Nếu vì biết được chuyện Bạch Mã Trang làm Tiêu tướng tức giận thì sẽ để Tiêu công tử mang theo binh mã đến điều tra, không cần phải tự vào hang hổ...
Công Tôn Lộc cũng cảm thấy tối hôm qua Tiêu Đình xuất hiện có chút kỳ quái:
- Tiêu công tử ở kinh thành luôn luôn là chuyện gì cũng làm chỉ không làm chính sự. Tối hôm qua sấm rền gió cuốn, nếu không phải Tiêu tướng ở sau lưng chỉ điểm... Vậy sẽ là ai?
Công Tôn Minh chắp tay sau lưng đi qua đi lại:
- Ngươi nói tối hôm qua có một môn khách Tiêu gia còn có một nữ bộ khoái Lang Vệ à?
- Không sai! Nữ bộ khoái kia lần trước trùng hợp đụng phải Hứa thế tử ở phường Đại Nghiệp, phá án tàng trữ buôn lậu muối... Ối…
Công Tôn Minh nghĩ tới cái gì, đầy kinh ngạc:
- Chẳng lẽ đao khách ngày hôm qua là Hứa thế tử? Cái này hơi quá gượng ép rồi! Hứa thế tử còn mặc kệ chính sự hơn cả Tiêu công tử. Lần trước vì dân trừ hại vẫn là phụ thân mạnh mẽ đưa thanh danh cho hắn. Lại nói Hứa thế tử trúng độc, không thể vận động mạnh. Dọn dẹp Lý gia hoàn toàn không cần dùng cái giá lớn như vậy...
Công Tôn Minh lắc đầu:
- Ngu xuẩn! Làm quan ở kinh thành phải suy nghĩ nhiều vào.
Công Tôn Lộc hơi khó hiểu bèn ghé sát lại.
Công Tôn Minh cẩn thận tự vấn một lát, mới bắt đầu nghiêm túc suy đoán:
- Chúng ta đặt giả thiết tối hôm qua là Hứa thế tử. Hứa gia và Tiêu gia căn bản không để bụng Lý gia này. Tối hôm qua Tiêu Đình và Hứa Bất Lệnh hợp mưu, không dùng người trong nhà chạy đến Bạch Mã Trang, mục đích là cái gì?
- Là cái gì?
- Thanh danh.
Công Tôn Minh lắc lắc đầu:
- Con cháu thế gia môn phiệt coi trọng nhất chính là thanh danh. Hứa Bất Lệnh và Tiêu Đình đều là loại ăn chơi trác táng ở kinh thành. Tuổi nhỏ đã vậy, hiện giờ sắp đến lúc cập quan. Nếu vẫn tiếp tục có thanh danh ‘ăn chơi trác táng’ thì ngày sau làm thế nào nhập sĩ chấp chính? Tướng gia chắc chắn là muốn tìm cơ hội tẩy trắng cho bọn họ.
Công Tôn Lộc sờ sờ cằm, như hiểu ra:
- Có chút đạo lý... Nếu thật là như thế, vì sao tối hôm qua Hứa thế tử không hiện thân?
- Ôi!
Công Tôn Minh tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép:
- Tận dụng tối đa mọi thứ! Hôm nay cả triều đều tán thưởng Tiêu công tử cương trực công chính. Đây là thanh danh của Tiêu công tử.
Chờ mấy ngày nữa, lại tìm cơ hội lôi Hứa thế tử ra, trừ thanh danh vì dân trừ hại ra còn có thể thêm một cái danh thanh lớn ‘có lòng có dạ, không nặng hư danh’. Một công đôi việc. Nếu tối hôm qua Hứa thế tử nhảy ra thì không đến lượt Tiêu công tử.
Công Tôn Lộc bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu:
- ... Nếu tên đao khách tối hôm qua kia không phải Hứa thế tử thì sao?
- Nhóc à, ngươi còn quá trẻ.
Công Tôn Minh vuốt chòm râu cười khẽ:
- Nếu thật sự chỉ là môn khách Tiêu gia, ngày hôm qua không lộ diện thì về sau cũng sẽ không lộ diện, càng không thể đi tranh thanh danh với Hứa thế tử.
Chỉ cần truyền ra tiếng gió thì chuyện này không phải Hứa thế tử làm cũng phải là Hứa thế tử làm.
- Nếu Hứa thế tử không thừa nhận thì sao?
- Chuyện tốt bực này, Hứa thế tử chắc chắn không thừa nhận. Mà càng không thừa nhận, càng là ‘không coi trọng hư danh’. Tiêu gia và Túc Vương có chút sâu xa, có thể ngồi mát ăn bát vàng tất nhiên cũng sẽ cam chịu.
Công Tôn Minh cẩn thận cân nhắc sau đó kinh hãi:
- Tâm tư phụ thân quả nhiên kín đáo... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Thả tin tức này ra trước.
Công Tôn Minh chắp tay sau lưng nhìn lên không trung, thở dài:
- Chờ đến thời cơ, chúng ta giành trước thả tin này ra! Hứa thế tử và Tiêu tướng nhìn thấy vi phụ biết làm việc như thế. Dù ngoài miệng không nói, trong lòng cũng sẽ nhớ rõ cái tốt của vi phụ. Cái này gọi là đạo làm quan.
- Ồ... Hài nhi đã rõ...