Lục phu nhân nhíu mày nghiêm túc trừng mắt một cái, gương mặt xinh đẹp hiện lên vài phần bất mãn, tay ngọc nhẹ nâng mạnh mẽ cởi áo của Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh không thể làm gì, thành thật bỏ tay ra.
Ngực rắn chắc cơ bắp rõ ràng, chỗ xương sườn có một vệt xanh tím rõ ràng, là một quyền của Chu Mãn Long đập thành. Tuy rằng không thương tổn gân cốt nhưng vì trong thân thể có độc nên tương đối suy yếu, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể khôi phục.
Vết xanh tím lớn cỡ bàn tay, như một giọt mực nhỏ vào giấy Tuyên Thành trắng tinh.
Vẻ hung dữ của Lục phu nhân lập tức biến thành đau lòng. Nàng vừa tức vừa vội:
- Sao ngươi lại không nghe lời vậy chứ?
Nàng giơ tay định đánh Hứa Bất Lệnh vài cái, lại không nỡ xuống tay, ngược lại muốn gọi người đi kêu ngự y lại.
Hứa Bất Lệnh vội vàng giơ tay ngăn lại:
- Vết thương nhỏ mà thôi. Qua mấy ngày là tốt, không cần hưng sư động chúng.
Lục phu nhân từ nhỏ sinh ra trong danh gia vọng tộc, đến giết gà cũng chưa từng thấy. Nhìn thấy bảo bối mà mình hận không thể ngậm trong miệng chịu trọng thương như vậy, sao nàng có thể chịu được:
- Ngực đã xanh tím như này còn bảo là vết thương nhỏ. Ngươi vốn bị trúng độc không thể động khí, đã đồng ý đi Khúc Giang Trì câu cá còn không an phận, chạy tới Bạch Mã Trang giết máu chảy thành sông. Ngươi coi ngươi là lãng tử giang hồ chắc?
Lục phu nhân nói nghiêm khắc, trên mặt lại đầy lo lắng, thật cẩn thận đỡ Hứa Bất Lệnh nằm xuống. Nàng lấy rượu thuốc trong ngăn tủ ra nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên ngực Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn gương mặt thành thục đang cúi xuống ghé vào ngực mình. Phong nhuận như noãn ngọc, môi đỏ tựa sơn son, hơi thở nhẹ nhàng lướt trên làn da hắn tê tê dại dại có chút ngứa. Hắn ho nhẹ một tiếng, lại cười nói:
- Ta rất thành thật. Không phải tối hôm qua làm khá tốt à? Thanh danh để Tiêu Đình gánh. Ta vì dân trừ hại không lưu danh...
Lục phu nhân bực bội véo cánh tay hắn:
- Mặc dù tội của Lý gia không thể thứ nhưng ngươi nói một tiếng với nha môn là được hoặc là nói cho ta, ta đi chào hỏi cũng được. Đáng giá để tự mình đi mạo hiểm à? Còn một đao chém hổ, nếu ngươi mạnh mẽ động khí bị thương phế phủ thì kết quả thế nào tự ngươi còn không biết à?
Đối mặt với sự trách cứ của Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh cười khẽ gật đầu:
- Biết rồi! Biết rồi! Ta có chừng mực.
Lục phu nhân hừ khẽ một tiếng:
- Nhiều lần đều nói vậy, xong việc lại không để trong lòng. Ngày nào đó ngươi làm ta tức chết rồi, buổi tối mỗi ngày ta sẽ đứng ở bên cạnh nhìn ngươi chằm chằm. Xem ngươi có sợ không...
Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày:
- Nói linh tinh gì chứ! Lục di tuổi trẻ xinh đẹp lại hiền tuệ, tính tình dịu dàng săn sóc...
Hắn không ngừng dỗ ngon dỗ ngọt.
Lục phu nhân tức giận lườm hắn một cái. Dù sao cũng không nỡ dạy dỗ nữa, nàng cầm hộp đồ ăn ở bên mở ra, bên trong là một mâm long nhãn.
Lục phu nhân lấy ra một quả long nhãn, lộ ra thịt quả trắng nuột như ngọc:
- Mới vừa đi chỗ Thái Hậu để dạy dỗ Tiêu Đình... Hừ… Thái Hậu thoạt nhìn nghiêm túc thật ra trong lòng chắc chắn rất đắc ý, cảm thấy Tiêu Đình sẽ làm nên chính sự đấy...
Vừa nói vừa đưa long nhãn đến bên miệng Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ, ngồi dậy há mồm ngậm lấy long nhãn.
- Lúc ấy ta đã biết là ngươi ở sau lưng động tay chân. Với cái đức hạnh kia của Tiêu Đình, cho hắn một trăm lá gan cũng không làm ra nổi chuyện Bạch Mã Trang này. Ta không thích vạch trần thôi...
Linh tinh lộn xộn nói chút chuyện nhà.
Lục phu nhân ở goá không có nhi nữ, địa vị có cao cũng không thể tham gia vào chính sự. Người bên cạnh có thể nói chuyện chỉ có một mình Hứa Bất Lệnh, khó tránh khỏi có chút dính người.
Tuy rằng Hứa Bất Lệnh thích trốn tránh nhưng thật bị bắt được cũng không lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Hắn rất nghiêm túc nói những việc nhà vụn vặt này với Lục phu nhân:
- Tiêu Đình chỉ thiếu chút đầu óc thôi, con người cũng không xấu. Hắn là cháu trai ruột của Thái Hậu, tất nhiên Thái Hậu sẽ thiên vị hắn một ít...
Trong lúc nói chuyện, Hứa Bất Lệnh ngồi dậy giơ tay ấn bả vai Lục phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lục phu nhân ưỡn thẳng eo lưng, long nhãn trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Nhưng nàng rất nhanh khôi phục như cũ, nghiêng đầu liếc mắt. Sau khi xác định trong ánh mắt Hứa Bất Lệnh không có ý biến thái gì mới rất vừa lòng tiếp nhận sự xum xoe này:
- Đúng rồi, mùng một tháng chạp, phi tử trong cung đi Khúc Giang Trì ngắm tuyết. Mấy cáo mệnh phu nhân phố Khôi Thọ phải đi theo, ta cũng đi. Ta không hợp với các nàng, ngươi đi với ta một chuyến...
- Một đám phụ nhân, ta góp vào làm gì. Những tiểu thư quan gia đó giống hoa si...
- Không thích?
Lục phu nhân quay đầu lại, mặt đối với mặt. Khoảng cách hơi gần, nàng lại hơi tách ra chút, lộ ra vẻ bất mãn.
Hứa Bất Lệnh có thể nói cái gì, đành gật đầu:
- Lục di nói, ta chắc chắn nghe...
- Hừ…
Lúc này Lục phu nhân mới thu lại vẻ bất mãn.
Nói chuyện liên miên cho đến khi một hộp long nhãn được hai người ăn xong, Lục phu nhân mới chưa đã thèm ngừng nói, đứng dậy dặn dò:
- Nghỉ ngơi cho tốt, không được tiếp tục ra cửa làm chuyện xằng bậy. Nếu để ta nghe được ngươi có thanh danh tốt...
- Lại nghe được ta có thanh danh tốt. Ta sẽ dùng nồi sắt tự hầm mình!
Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu.
Lục phu nhân mím đôi môi đỏ, thu hộp đồ ăn:
- Không cho lại gạt ta nữa.
Rồi chậm rãi đi ra ngoài.