Hoa tuyết rơi trên mái cong lầu các, Lục phu nhân và Thái Hậu ngồi trên ghế hoa mỹ trong phòng khách. Vẻ mặt hai người đều mang theo vài phần cổ quái đánh giá Tiêu Đình đang đắc ý dào dạt ngồi ở đối diện.
Chuyện xảy ra sáng nay, Lục phu nhân tưởng Tiêu Đình gây ra họa lớn. Nương của Tiêu Đình không tiện ra mặt nên bảo cô con dâu là nàng tiến cung tìm Thái Hậu cầu tình. Miễn cho Tiêu Sở Dương giận dữ, trực tiếp đập chết Tiêu Đình.
Tuy rằng Lục phu nhân chướng mắt Tiêu Đình nhưng dù sao cũng là chú em chồng. Ngày thường đúng là không học vấn không nghề nghiệp nhưng cũng không phạm phải sai lầm quá lớn nên nàng vẫn vội vã chạy vào cung tìm Thái Hậu.
Kết quả ngược lại.
‘Tiêu thanh thiên’ trừ ác!
Còn khoa trương hơn cả lần trước Hứa Bất Lệnh phá án buôn lậu muối.
Hiện tại con cháu vương hầu không thịnh hành làm mưa làm gió mà đổi thành thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi hả?
Thái Hậu rất hiểu tính tình Tiêu Đình. Nàng căn bản không tin Tiêu Đình có thể làm ra loại chuyện không sợ cường quyền vì dân làm chủ này. Lúc này nàng bưng chén trà, đôi mắt tuyệt mỹ mang theo vài phần dò xét:
- Tiêu Đình, nói thật cho ta biết ai ra chủ ý cho ngươi?
Tiêu Đình đầy chính khí, thật vất vả mới được bá quan văn võ khen ngợi ‘cương trực công chính, không nhục gia môn’ một lần, hắn còn chưa đã ghiền, sao có thể đẩy công lao đi. Hơn nữa tối hôm qua hắn thâm nhập hang hổ đánh yểm trợ, vốn nên lấy công đầu, lúc này sao chịu nói đúng sự thật được. Hắn rất tủi thân nói:
- Cô cô! Ta là cháu trai ruột của người, ta làm chuyện tốt thì sao chứ? Ta vì dân trừ hại thì sao chứ?...
Lục phu nhân và Thái Hậu đều bất đắc dĩ, thật đúng là khó mà nói gì. Dù sao đúng là ngày hôm qua Tiêu Đình đi Bạch Mã Trang, làm cũng là chuyện tốt vạn người khen ngợi. Dù sao cũng không thể mắng Tiêu Đình một trận được.
Lục phu nhân hơi cân nhắc rồi mở miệng dò hỏi:
- Đêm qua đao khách che mặt ngươi mang theo kia là ai? Nghe Ngự Lâm Quân nói người đó võ nghệ cao cường có thể một mình chém hổ, còn làm hai gã võ sư phố Hổ Đài một chết một bị thương. Môn khách trong nhà có thân thủ này cũng chỉ có mười mấy người. Tối hôm qua đều không theo ngươi đi ra ngoài.
Tối hôm qua Tiêu Đình đã được Hứa Bất Lệnh dặn dò, cũng biết Lục phu nhân không thích Hứa Bất Lệnh giết người. Lúc này nể mặt Hứa Bất Lệnh tặng không cho hắn công lao lớn nên hắn nói chuyện rất nghĩa khí:
- Bạn bè giang hồ quen biết, vô danh tiểu tốt thôi.
Lục phu nhân nhíu nhíu mày, nàng biết Hứa Bất Lệnh có thân thủ tốt. Thật ra nàng rất hoài nghi Hứa Bất Lệnh ra chủ ý ở sau lưng. Nhưng nếu vạch trần chuyện này thì tất nhiên lại làm thanh danh Hứa Bất Lệnh nâng cao một bước. Nàng không nói gì nữa, đứng dậy ra cung tìm Hứa Bất Lệnh giáp mặt dò hỏi...
…
Ở bên kia, sau khi tan triều, quần thần mang theo nghi hoặc lần lượt ra khỏi Chu Tước Môn.
Thiên tử Tống Ký trở lại Ngự Thư Phòng cho cung nữ thái giám lui ra hết chỉ để lại một mình Giả công công.
Trong Ngự Thư Phòng huân hương lượn lờ, trên tường treo một bức họa màu, phía trên là một nữ tử mặc cung trang.
Trên ngự án đặt đầy tấu chương các nơi trình lên, bản thảo thơ mấy ngày hôm trước đưa lên thì đặt ở góc kệ sách, tờ giấy Tuyên Thành trên cùng kia là bài thơ ‘Phụ thân ta là Tể Tướng’.
Tống Ký liếc mắt một cái bèn cầm lên nhưng không khơi dậy nổi hứng thú. Năm nay đất Thục đại hạn lại mới vừa phát sinh gièm pha tổn hại đến thể diện triều đình. Tống Ký cũng không có hứng đánh giá thơ từ vào lúc này, ngược lại ngồi xuống trước bàn cờ ở cạnh cửa sổ, phía trên còn một ván cờ đang chơi dở.
Giả công công khiêm tốn ngồi xuống ở đối diện, nghiêm túc chơi cờ với Tống Ký.
Giả công công thoạt nhìn gầy trơ cả xương, giống như lão nhân tuổi già. Nhưng hắn có thể hầu hạ bên cạnh Tống Ký, thân phận tuyệt đối không đơn giản. Giả công công vào cung từ niên thiếu đến bây giờ. Từng năm trôi qua, theo Hiếu Tông vào Trường An, nhìn Hứa Liệt phong vương, hầu hạ tiên đế cả đời, lại hầu hạ Tống Ký, vẫn luôn là thần bảo hộ đại nội.
Võ nhân Đại Nguyệt xuất hiện lớp lớp anh hào, Bắc Tề, Nam Triều thậm chí là phiên vương môn phiệt các nơi, không thiếu người phái tử sĩ lẻn vào cung thành ám sát thiên tử. Nếu không có Giả công công một tấc cũng không rời, không biết thiên tử Đại Nguyệt đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tống Ký cầm quân cờ trắng thưởng thức ở đầu ngón tay, chậm chạp không hạ cờ, có chút thất thần.
Giả công công khẽ cười một cái, thái độ cung kính:
- Thánh thượng đã hạ cờ, vì sao lại có điều do dự?
Tống Kiệt hơi trầm mặc rồi lắc lắc đầu:
- Chuyện tối hôm qua không phải Tiêu Đình làm. Nhìn không thấu thế cục nên có điều do dự... Thôi, chuyện xảy ra ắt có mưu đồ, yên lặng theo dõi kỳ biến là được.
Giả công công chậm rãi gật đầu, quân cờ đặt ở trên mâm ngọc, không nói chuyện nữa...
…
Khi quá chính ngọ, xe ngựa xa hoa dừng lại ở ngoài Túc vương phủ, Nguyệt Nô vươn tay đỡ Lục phu nhân xuống xe ngựa, đi vào cửa lớn vương phủ.
Túc vương phủ không có nhiều người, tám gã hộ vệ vương phủ đứng ở ngoài cửa lớn, lúc này nghiêm túc giơ tay khom người:
- Lục phu nhân.
- Các ngươi chờ ở bên ngoài.
Lục phu nhân để tùy tùng dừng lại, cầm lấy hộp đồ ăn màu đỏ son từ trong tay Nguyệt Nô, bước đôi giày xinh đẹp lên thềm đá, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng người. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, là nữ Lang Vệ mặc đồ đen ở chỗ rẽ phía xa vương phủ đang nhìn ngó xung quanh. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lục phu nhân, nàng vội vàng xoay người biến mất ở trên đường phố.
Lục phu nhân khẽ nhíu mày, Tập Trinh Ti giám sát vương hầu là chuyện thường nên cũng không để ở trong lòng, tự mình đi vào đại trạch vương phủ thanh u trống trải.
Đã gần đến cuối năm, trên cửa các nhà khác đã bắt đầu giăng đèn kết hoa chuẩn bị ăn tết. Túc Vương Phủ lại không có chút bóng dáng vui mừng, đến cả kỳ hoa dị mộc ở hoa viên đều mọc lung tung rối loạn không ai sửa sang, phía trên phủ một tầng tuyết đọng thật dày.
Lục phu nhân xuyên qua hành lang đi vào chủ viện hậu trạch, lão Tiêu ở cửa thư phòng đốt một chậu than, đặt quải trượng ở trên hai đầu gối sưởi ấm, híp mắt mơ màng sắp ngủ. Sau khi nhìn thấy Lục phu nhân, lão Tiêu cười hì hì, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng ngủ vẫn đóng, hiển nhiên Hứa Bất Lệnh còn chưa rời giường.
Lục phu nhân nhăn mày. Nàng hiểu được Hứa Bất Lệnh cực kỳ tự hạn chế, nếu buổi sáng không dậy nổi vậy chắc chắn là tối hôm qua đi ra ngoài làm chuyện gì rồi.
Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Lục phu nhân lại trầm xuống, đẩy cửa phòng ra đi vào phòng ngủ. Chớp mắt đã nhìn thấy Hứa Bất Lệnh nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ say, bầu rượu tiện tay đặt ở trên ghế đầu giường, một cái giày chổng ngược. Rõ ràng là dáng vẻ ngã đầu là ngủ.
Theo tiếng cửa phòng mở ra ‘kẽo kẹt’, Hứa Bất Lệnh đang ngủ say mở choàng mắt ra. Một lát sau hắn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng ngồi dậy:
- Lục di, sao người lại tới đây? Không cẩn thận ngủ quên...
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Bất Lệnh mang theo vui cười, còn ngáp một cái như thật sự ngủ quên mới vừa bừng tỉnh.
Lục phu nhân hơi chau đôi mày đẹp, trên tay cầm hộp đồ ăn đi đến trước mặt hắn. Nàng ngồi xuống mép giường, nghiêm túc đánh giá Hứa Bất Lệnh:
- Tối hôm qua ngươi đi ra ngoài à?
- ... Ừ... Ra ngoài đi dạo, về tương đối trễ...
- Đi Bạch Mã Trang à?
- ...
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ:
- Việc tư thôi, không tiện mở miệng.
- Ngươi có thể có việc tư gì?
Ánh mắt Lục phu nhân nghiêm túc. Nàng đặt hộp đồ ăn lên tiểu án bên cạnh, bàn tay mềm duỗi đến chỗ vạt áo Hứa Bất Lệnh, muốn cởi áo trên người hắn.
Hứa Bất Lệnh bắt lấy cổ tay Lục phu nhân, cười ngượng ngùng:
- Lục di, ta đã mười tám.
- Ngươi lại không phải là cô nương! Xem một chút thì đã làm sao?