Phương đông bạc màu, tuyết lớn suốt đêm tích một tầng dày trên mặt đường, dân chúng ở phố hẻm cầm chổi dọn dẹp tuyết đọng trước cửa.
Trong sân vắng, Ninh Thanh Dạ khoác áo lông chồn tuyết trắng đi ra khỏi cửa phòng. Nhìn tuyết lớn bay như lông ngỗng trong gió bắc hỗn loạn, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi sương trắng như tuyết. Vào kinh để trả thù, thoạt nhìn như không cơ hội, Trương Tường của Tập Trinh Ti không thẹn với tiếng tông sư. Đến cả cơ hội gần người, nàng cũng không có. Nhưng có thể lấy được kiếm của mẫu thân về cũng coi như một có thu hoạch...
Ninh Thanh Dạ cúi đầu nhìn về phía bội kiếm dưới áo lông chồn. Gió lạnh buốt thổi vào, thân thể có thương tích chưa khôi phục, nàng vội khép áo lông chồn lại. Vuốt áo lông chồn xù xù, bất giác lại nghĩ công tử ngốc kia. Dung mạo cũng tuấn tú phi phàm nhưng đầu óc lại không tốt lắm. Nào có ai bị người ta trói, lại còn cứu người bắt cóc... Có lẽ đây là sự khác nhau giữa quân tử và người giang hồ...
Người giang hồ trọng tình nghĩa, chú ý ân nghĩa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Lấy kiếm về, nàng vốn nên về Trường Thanh Quan tiếp tục ở cùng sư phụ. Nhưng thiếu đối phương một ân tình, dù sao cũng phải nghĩ cách trả lại mới được...
Nghĩ tới đây, Ninh Thanh Dạ nghiêng đầu nhìn cửa viện. Nàng vốn tưởng Hứa Bất Lệnh sẽ lại qua đây. Dù sao câu ‘ai cũng có lòng yêu cái đẹp’ kia mang theo vài phần mục đích, theo lý thuyết hắn sẽ còn chạy tới xum xoe. Nàng còn nghĩ có cần đổi chỗ náu mình không. Kết quả đợi một ngày một đêm, người ta căn bản không có ý đến nữa. Xem ra câu nói kia cũng chỉ là vui đùa, thế mà làm nàng sinh ra chút kỳ lạ. Ừm... Chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung, gần ắt vô lễ, xa ắt oán...
Không biết vì sao nhớ tới những lời này, Ninh Thanh Dạ cười tự giễu một cái. Nàng lấy áo choàng ở trong phòng thay thế áo lông chồn, mang theo đấu lạp ra khỏi viện, đi đến cửa hàng Tôn gia phường Đại Nghiệp.
Thiếu nhân tình, cho dù thế nào cũng phải trả lại.
Nàng biết Hứa Bất Lệnh trúng Tỏa Long Cổ, cần uống rượu áp chế hàn độc. Mỗi ngày đều sẽ mua một bầu Đoạn Ngọc Thiêu, hẳn là có thể gặp lại hắn ở cửa hàng Tôn gia.
Xuyên qua phố hẻm, đến ngoài quán rượu trong hẻm nhỏ đá xanh, sắc trời đã sáng tỏ. Cửa hàng Tôn gia hơi vắng khách, chỉ có mấy gia đinh nhà giàu xếp hàng ở cửa mua rượu cho chủ.
Ninh Thanh Dạ quấn áo choàng đi vào quán rượu, ngồi xuống một cái bàn để trống, nghiêng đầu đánh giá vài lần:
- Tôn chưởng quầy, hôm nay chỉ có một mình ngươi à?
- Đúng vậy, đồ đệ chạy rồi.
Tôn chưởng quầy bưng đồ nhắm và rượu ấm đi tới, vẫn tươi cười thân thiện đặt rượu và thức ăn lên bàn:
- Hôm nay cô nương tới sớm đấy. Đến trễ chút nữa là tiểu lão nhân lại bận rồi.
Ninh Thanh Dạ hơi gật đầu, cầm đũa gắp thức ăn và uống rượu. Mới vừa ngồi một lát, nàng chợt nghe thấy tiếng khách nói chuyện với nhau:
- Tam Tài thật không phải con người, đồ sói mắt trắng...
- Lão Tôn cho hắn miếng cơm ăn. Hắn lại trộm tiền lão Tôn tích cóp nửa đời người, hai trăm lượng...
- Con bạc thì lấy đâu ra người tốt! Ta đã sớm biết Tam Tài này sẽ cắn ngược lại mà…
- Thôi thôi, chuyện qua rồi, nói mấy lời này có tác dụng gì đâu...
Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, nghe ra đầu đuôi câu chuyện. Nàng nghiêng đầu liếc mắt một cái, Tôn chưởng quầy này thế mà lại nghĩ được thông suốt. Thương nhân mất tiền không thua gì quan lại mất chức quan, võ nhân thành phế nhân, văn nhân không có thanh danh. Thái độ cầm được thì cũng buông được này thật làm người ta bội phục.
Ninh Thanh Dạ ngồi ở bàn chờ tới khi mặt trời lên cao, Hứa Bất Lệnh lại không hề đến quán. Quán rượu thường xuyên có khách đi vào, nhìn thấy hết chỗ lại rời đi. Tuy nàng chiếm chỗ không ai thúc giục nhưng nàng lại có chút ngượng ngùng. Nàng bèn lấy một tấm ngân phiếu từ túi tiền bên hông đặt lên bàn dùng bát rượu đè lên rồi lấy trường kiếm trên bàn đi ra khỏi quán rượu.
Người giang hồ ấy mà, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mới có thể xưng là ‘Hiệp’.
Nhưng Ninh Thanh Dạ vừa mới ra ngoài không xa, từ quán rượu đã truyền đến tiếng gọi:
- Cô nương, từ từ...
Nàng quay đầu lại, thấy Tôn chưởng quầy vắt khăn lông trên vai, cầm ngân phiếu chạy lại, trong mắt còn có chút bực bội:
- Cô nương này, lão nhân ta cả đời mở quán rượu, uống rượu ngon thưởng thêm vài đồng bạc là khách khí, cầm cũng thư thái. Ngươi lại cho nhiều như vậy, là muốn mua cả quán ta đấy à?
Ninh Thanh Dạ dừng chân, duyên dáng yêu kiều đứng trong gió tuyết, hơi suy tư một chút:
- Vừa rồi ta nghe nói tiểu nhị cửa hàng trộm tiền để dành của lão bá... Phụ thân ta trước kia lang bạt ở kinh thành, cũng thích đến cửa hàng ngài. hắn đã từng khốn cùng chán nản, còn ở tạm nơi này nửa tháng, ân tình này ta giúp hắn trả.
Tôn chưởng quầy nghe thấy vậy thì nhíu mày, nghiêng đầu nhớ lại một lát:
- Ở nửa tháng... Xem tuổi ngươi khoảng mười bảy, mười tám tuổi... Phụ thân ngươi là tú tài hả? Ta cũng nhớ rõ trước kia có một tú tài nghèo túng, thi khoa cử ba năm không trúng. Cuối cùng đến ăn cơm cũng là vấn đề...
Ninh Thanh Dạ nghe thấy chuyện này của phụ thân, sắc mặt không mang theo biểu tình gì, chỉ chậm rãi gật đầu:
- Là ông ấy.
Tôn lão nhân tỏ vẻ thổn thức:
- Toan tú tài kia cả ngày theo đuổi những thứ viển vông, nhưng lại sinh được khuê nữ tốt... Bạc này, ngươi lấy về đi thôi. Năm đó hắn ở chỗ này của ta, mỗi ngày lau bàn rót rượu, nhân tình đã sớm trả hết.
Ninh Thanh Dạ nhìn ngân phiếu:
- Ta không thiếu chút bạc này. Lão bá lớn tuổi, tích góp cả đời bị phường trộm cướp trộm đi...
Tôn lão nhân nghe được lời này thì xua tay:
- Cô nương, thấy ngươi là người giang hồ, sao không hiểu quy củ như vậy chứ? Đây không phải vấn đề thiếu bạc hay không. Khách đến cửa hàng uống rượu, nói chút chuyện nhà, vui vẻ cũng thế thổn thức cũng vậy, đây đều là chuyện phiếm nhắm rượu. Cảm thấy tiểu lão nhân đáng thương, ngươi khuyên hai câu, uống thêm hai ly rượu. Tiểu lão nhân sẽ thư thái, không còn tích góp cũng sẽ không đói chết.
Ngươi giơ tay ném ra hai trăm lượng bạc. Trong lòng ngươi thoải mái, cảm thấy làm được việc thiện nhưng tiểu lão nhân lại tự nhiên thiếu ngươi một nhân tình. Trong lòng nhớ cả đời còn không thể trả, uống rượu này chẳng còn thú vị nữa. Ngươi nói có phải vậy không?
Ninh Thanh Dạ chần chờ:
- Ta không mong đợi lão bá nhớ nhân tình của ta...
- Vậy không phải ta thành bạch nhãn lang giống Tam Tài à?
Tôn chưởng quầy lắc lắc đầu, đưa ngân phiếu cho Ninh Thanh Dạ:
- Lão đầu ta ở ngõ nhỏ mở quán rượu cả đời. Nhân vật nổi danh trong thiên hạ gần như đã gặp hết rồi. Tuy phụ thân ngươi không nên thân nhưng lại biết làm việc hơn ngươi...
Ninh Thanh Dạ nhíu mày, giơ tay nhận ngân phiếu:
- Lần này là ta suy xét không chu toàn. Nhưng mà hắn không phải là thứ đồ có thể so với ta được. Cáo từ!
Dứt lời, nàng quấn chặt áo choàng, xoay người bước nhanh rời khỏi ngõ nhỏ.
Thoạt nhìn có chút tức giận.
Tôn chưởng quầy nhìn theo Ninh Thanh Dạ rời đi. hắn suy tư một lát, lắc đầu khe khẽ thở dài:
- Cô bé tốt như vậy vào giang hồ làm gì. Trên giang hồ đột tử đầu đường là chết già, thê ly tử tán là chuyện thường... Đáng thương cho cô nương này, gặp phải phụ thân quá cao ngạo. Ôi...