Thế Tử Hung Mãnh

Chương 44: Chương 44: Ưng Chỉ tán nhân (2)




Chu Thừa Liệt được võ sư nâng dậy, khóe miệng đầy vết máu, cắn răng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh:

- Hắn là gì của ngươi?

Hứa Bất Lệnh cầm trường kiếm lên, bước qua mặt tuyết, giọng lạnh nhạt:

- Ta hỏi, ngươi đáp. Mở sòng bạc, buôn lậu muối không được coi là con người ở trong mắt ta.

Chu Thừa Liệt cắn chặt răng nhìn trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh. Hắn nghẹn lúc lâu mới trầm giọng nói:

- Nợ ta bạc, đưa đi Bạch Mã Trang gán nợ.

Hứa Bất Lệnh nhăn mày:

- Bạch Mã Trang là chỗ nào? Sản nghiệp của ai?

Chu Thừa Liệt hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi không thể trêu vào...

Còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh đã ‘leng keng’ ra khỏi vỏ, như bạch xà phun lưỡi ra, chạm một cái rồi lập tức thu lại.

Một võ sư bên cạnh Chu Thừa Liệt chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, đau đớn vừa truyền đến, tiếng kêu thảm thiết chưa kịp phát ra, một bàn tay đã bóp lấy cổ võ sư biến thành tiếng kêu rên ‘ặc ặc..,’, dòng máu từ ngực chậm rãi làm ướt sũng quần áo.

- Không cầm máu chữa trị, nhiều nhất nửa nén hương nữa, hắn sẽ phải chết nơi này. Ngươi nghĩ cho kỹ.

Một tay Hứa Bất Lệnh bóp cổ võ sư, đấu lạp lộ ra chiếc cằm, không chút cảm xúc.

Chu Thừa Liệt đột nhiên im bặt, nhìn sắc mặt dữ tợn của võ sư không ngừng run rẩy. Trong mắt hắn mang theo kinh ngạc khó có thể miêu tả, rõ ràng chưa từng gặp người tàn nhẫn độc ác như này. Hắn gắng gượng trong chốc lát cuối cùng trầm giọng nói:

- Bạch Mã Trang là thôn trang của Lý công tử, Lý Thiên Lục, phố Khôi Thọ. Thường xuyên muốn một ít ma bài bạc chơi đến mạng cũng bán, ta cũng không biết dùng làm gì...

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hắn nghe Trịnh Tam Đao từng nói thành Trường An thường xuyên có ma bài bạc mất tích, có quan hệ với Bạch Mã Trang ở ngoại thành, không ngờ đi một vòng lại quay về điểm xuất phát.

Về phần Lý Thiên Lục, thật ra Hứa Bất Lệnh lại biết, con thứ của Trung Dũng Hầu Lý Bảo Nghĩa ở ngay cuối phố. Tổ tiên không có công lớn gì, cũng vì cứu Hiếu Tông Hoàng Đế bị loạn đao phanh thây mới được phong công huân. Qua mấy thế hệ cũng coi như gia tộc hàng đầu trong thành Trường An.

Nghĩ tới điều này, Hứa Bất Lệnh buông lỏng võ sư ra:

- Làm sao đi vào?

- Lý công tử chỉ nhận người quen, người bình thường căn bản không vào được.

- Người quen...

Hứa Bất Lệnh suy tư một vòng, khẽ gật đầu rồi xoay người nhảy lên tường vây rời khỏi võ quán.

Chu Thừa Liệt nhẹ nhàng thở ra, che ngực lại ngồi phịch xuống đất.

Võ sư đỡ huynh đệ bị thương, nhìn theo hướng Hứa Bất Lệnh rời đi:

- Người này không đơn giản, có thể có thân võ nghệ này, không phú cũng quý. Nhưng mà biệt hiệu ‘Ưng Chỉ tán nhân’ này, ta chưa từng nghe thấy, chắc là thuận miệng báo. Nên làm cái gì bây giờ?

Chu Thừa Liệt không phải đồ ngốc. Một thân võ nghệ hơn người còn dám ở thành Trường An đấu đá lung tung, không phải Lang Vệ doanh chữ ‘Thiên’ thì cũng là môn khách của thế lực nào đó. Cho dù là bên nào thì đều không dễ chọc, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn:

- Xem ý hắn là muốn đi tra Lý công tử. Cứ nói với phụ thân một tiếng trước, yên lặng theo dõi kỳ biến…



Trong ngõ nhỏ, Chúc Mãn Chi đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình. Sau khi được thấy quá nhiều lần tác phong tàn nhẫn của Hứa Bất Lệnh, nàng đã không còn kinh ngạc. Nhìn thấy Hứa Bất Lệnh nhảy từ tường vây ra gỡ đấu lạp xuống, nàng vội vàng nịnh hót:

- Hứa công tử, vừa rồi thân thủ của ngươi thật lợi hại. Đặc biệt là câu ‘ta hỏi, ngươi đáp’ kia, quá khí phách...

Hứa Bất Lệnh khẽ cười:

- Đừng vuốt mông ngựa.

- Hì hì...

Chúc Mãn Chi chắp tay sau lưng đi theo, nàng ngẫm nghĩ:

- Vì sao công tử lại tự xưng ‘Hứa Thiểm Thiểm’?

- Bulingbuling... Thôi, ngươi nghe không hiểu.

- Ồ... Vậy ‘Ưng Chỉ tán nhân’ là cái gì?

- Katou Taka... Ngươi còn nhỏ. Sau này sẽ giải thích với ngươi.

Hứa Bất Lệnh nhìn sắc trời:

- Đã qua giờ Tý, đi về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai xin nghỉ một ngày ở Tập Trinh Ti, đổi xiêm y bình thường. Giữa trưa chờ ta ở cửa phường Đại Nghiệp, đi Bạch Mã Trang nhìn xem.

Chúc Mãn Chi ‘ừm’ một tiếng. Nàng nghĩ nghĩ rồi giữ yêu đao đi ra ngoài. Đi ra vài bước, còn quay đầu lại:

- Trời tối đường trơn, Hứa công tử cẩn thận chút!

Sau khi Hứa Bất Lệnh giơ tay cáo biệt thì giục ngựa chạy đi như bay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.