Thế Tử Hung Mãnh

Chương 36: Chương 36: Nói là làm




- Thật sự là ta sao chép.

- Không thừa nhận cũng được...

Lục phu nhân nhàn nhạt “Hừ” một tiếng, vuốt ve chữ viết xinh đẹp trên giấy Tuyên Thành, trên gò má như ngọc hiện lên chút cảm khái:

- Trước đó ngươi chưa tới Trường An, ta từ trong thư của mẹ ngươi biết được trước kia ngươi là đứa nhỏ ngốc nghếch thường xuyên làm phụ thân ngươi tức chết đi được. Sau đó, nương ngươi... Ôi... Túc Vương để ta thay mặt chăm sóc ngươi, ta còn lo lắng nếu không quản được thì làm sao bây giờ... Lại không ngờ Bất Lệnh đã sớm trưởng thành, không chỉ văn võ song toàn, còn biết thương người... Ta còn chưa kịp nhìn thấu ngươi, vậy mà ngươi đã nhìn thấu ta...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt. Lần này hắn không phản bác, rốt cuộc hắn không phải là đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, đã sớm trải qua nhân tình ấm lạnh trên thế gian.

- Trần hoa nhuốm gió đã hết mùi, chiều muộn mệt nhọc chải đầu. Cảnh còn người mất mọi chuyện dừng, muốn nói mà nước mắt đã chảy... Nghe nói đôi suối vẫn còn xuân, cũng muốn nhẹ bồng bềnh trên thuyền. Chỉ sợ đôi suối trách thuyền con, đẩy cũng không đi, thật quá sầu... Thật ra, chỉ cần ngươi an an ổn ổn thì ta có gì mà sầu với oán...

Giọng Lục phu nhân như u lan, không biết là thổn thức hay là cảm động.

Hứa Bất Lệnh liếc mắt nhìn một lát, thấy Lục phu nhân nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành không chớp mắt. Hắn bất đắc dĩ cười khẽ:

- Lục di thích là được. Sau này ta không sao chép thơ nữa, cũng không gặp rắc rối, thành thành thật thật cụp đuôi làm người.

Lục phu nhân khẽ chau đôi mày đẹp, giận dữ liếc Hứa Bất Lệnh một cái:

- Cái gì mà cụp đuôi làm người. Ngươi đường đường là thế tử phiên vương, phải kiêu ngạo... Đương nhiên, cũng không thể làm chuyện không có tính người, cụ thể cái gì đúng mực, tự ngươi nắm chắc là được...

... Ôi! Năm đó phụ thân ngươi đọc sách ở kinh thành, đấy mới đúng chuẩn là không học vấn không nghề nghiệp. Lúc tiên Đế du xuân chạy tới Khúc Giang Trì bơi, uống say bò lên kim điện ngủ, treo đại bài của chính mình ở đền thờ phố Khôi Thọ...

Hứa Bất Lệnh nghe đến mồ hôi lạnh đầy đầu. Hắn sờ sờ cằm:

- Ừm... Cái này cũng hơi quá liều mạng rồi. Nếu không ta biểu diễn ‘Tự hầm mình trong nồi sắt’?

Lục phu nhân hơi cân nhắc: “Thôi, quá ngốc rồi... Về sau ngươi đừng làm xằng làm bậy là được. Nếu lại để ta nghe được có thanh danh tốt gì...

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu:

- Yên tâm, nếu ta lại có tí thanh danh tốt nào truyền tới lỗ tai Thánh thượng. Ta lập tức dùng nồi sắt hầm chính mình.

Lục phu nhân hơi lộ ra bực bội, giơ tay che miệng Hứa Bất Lệnh lại, nhìn trái nhìn phải nói:

- Nói nhỏ chút, cẩn thận tai vách mạch rừng. Thánh thượng chưa bao giờ bạc đãi phụ tử các ngươi. Rốt cuộc những thứ này chỉ là suy đoán của ngươi và ta. Tự mình biết là được rồi.

Tay nhỏ lạnh lẽo chạm lên mặt, Hứa Bất Lệnh hơi né ra sau theo bản năng. Hắn lộ ra chút tươi cười:

- Ta biết rõ tai mắt, chung quanh không có ai.

Lục phu nhân gật gật đầu, tự nhiên thu tay lại, đứng dậy:

- Tối hôm qua không ngủ hả? Sớm nghỉ ngơi một chút, độc trên người của ngươi chưa giải, cũng không thể lại nhiễm phong hàn. Ta đi về trước.

Nói xong nàng chậm rãi đi ra cửa.

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ôm gáy nằm xuống, bên trong đệm chăn còn lưu lại chút ấm áp, mùi hương u lan như có như không.

Không biết vì sao mới vừa rồi còn buồn ngủ, lúc này ngược lại không còn nữa...

...

Cốc cốc…

Không biết qua bao lâu, ngoài ngủ phòng truyền tới tiếng đập cửa.

Hứa Bất Lệnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, hơi thích ứng một lát mới hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đảo mắt nhìn lại, ngoài cửa sổ xám xịt, không phân rõ là sáng sớm hay là hoàng hôn.

- Tiểu vương gia, ngoài cửa lớn có cô nương đi qua đi lại. Xem dáng vẻ là tới tìm ngài, đã đi qua đi lại nửa ngày, nhìn rất được. Ngài có muốn gọi vào ngồi một chút không?

Lời lão Tiêu mang theo ba phần trêu chọc truyền đến.

Hứa Bất Lệnh xoay người đứng dậy, cầm hồ lô rượu uống một ngụm, có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ thật sự có fans nữ tới cửa?

Hứa Bất Lệnh mặc quần áo rồi mở cửa phòng ra, lão Tiêu cầm quải trượng đứng ở ngoài cửa, ha ha cười khẽ:

- Hình như là khuê nữ của Tùng đại tế tửu, do do dự dự muốn tới cửa lại không dám, nhìn dáng vẻ thì là coi trọng tiểu vương gia.

Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh rửa mặt, treo thanh trường kiếm ở bên hông rồi bước nhanh ra cửa.

...

Sắc trời dần tối, trên phố phường tuyết trắng rơi, đường đã sáng ngọn đèn dầu. Ở giữa hai con sư tử đá ngoài Túc Vương Phủ, Tùng Ngọc Phù khoác áo choàng màu đỏ, đi qua đi lại trong gió tuyết, tay nhỏ đặt ở bên hông, thường thường muốn xoay người rời đi lại muốn đi vào Vương phủ. Qua lại vài lần, nàng dừng bước chân, yếu ớt than một tiếng.

Hôm nay sau khi buổi học sáng kết thúc, Tùng Ngọc Phù mới nhớ tới chuyện đưa bản thảo thơ tiến cung, nàng trở lại thư phòng lập tức nhìn thấy phụ thân đứng ở trước án thư, bản thảo thơ vốn lung tung rối loạn trên bàn đã biến mất không thấy.

Tùng Ngọc Phù vốn đã nhẹ nhàng thở ra nhưng nàng bỗng nhiên lại phát hiện mấy bài thơ từ nàng trộm chép lại cũng không thấy. Lúc ấy, nàng dò hỏi phụ thân, phụ thân nàng trả lời rằng có tác dụng thì đưa vào trong cung, vô dụng cầm đi nhóm lửa, bớt tốn chỗ.

Lúc ấy trong lòng nàng lộp bộp một cái, cũng không biết bản thảo bài thơ kia bị phụ thân nàng nhét vào trong đống nào, nói bóng nói gió hỏi một câu, phụ thân lại nói là không nhớ.

Cái này rắc rối lớn rồi, bị cầm đi nhóm lửa còn đỡ, cùng lắm thì viết lại một phần. Nếu bị đưa vào trong cung, đương kim Thánh thượng nhìn thấy thơ từ trong đó chắc chắn sẽ vui mừng. Đến lúc đó vài câu khích lệ truyền ra, muốn gặp vị đại tài tử tài văn chương thông thiên này...

“Còn tiếp tục gây rắc rối cho ta. Ta lột sạch ngươi treo lên đánh!”

Nhớ tới những lời này, Tùng Ngọc Phù rụt rụt cổ lại vội đến độ dậm dậm chân.

Bản thảo thơ đã đưa vào trong cung, không có khả năng lấy về lại, Hứa thế tử biết tất nhiên sẽ tức giận. Nàng nghe nói Hứa thế tử bình yên vô sự trở về, vội vàng chạy đến Túc Vương Phủ rồi lại không biết nên xin lỗi như thế nào.

Nếu bản thảo thơ đã bị đốt rồi thì tốt, không ai biết chuyện này hết...

Tùng Ngọc Phù cắn chặt răng. Từ nhỏ nàng sinh ra trong dòng dõi thư hương, cảm thấy không nên ôm may mắn, vẫn nên đến chào hỏi trước một chút. Nhưng nàng còn chưa hạ quyết tâm, sau lưng đã truyền đến giọng nói lạnh nhạt:

- Tùng cô nương, tìm ta có việc gì à?

Tùng Ngọc Phù run run một cái vội vội vàng vàng xoay người. Nàng lập tức nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đứng ở bậc thang, hơi nghi hoặc nhìn nàng.

- Thế tử điện hạ.

Tùng Ngọc Phù hành lễ nhẹ nhàng như nước. Nàng đi đến dưới bậc thang muốn nói lại thôi.

Hứa Bất Lệnh không thể hiểu được. Hắn huýt sáo gọi ngựa tới, nắm dây cương:

- Ta còn có việc, nói thẳng đi.

Tùng Ngọc Phù xoắn sợi tóc bên tai, rối rắm một lát, vẫn không dám trực tiếp mở miệng. Nàng đành thăm dò tiếng gió trước:

- Hứa thế tử, ngươi nói chuyện có giữ lời chứ?

Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày, đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần. Hắn tưởng nàng đến đòi trâm bèn gật gật đầu:

- Từ trước đến nay, ta nói là làm, cũng không cần thiết phải gạt người.

- À…

Sắc mặt Tùng Ngọc Phù đau khổ, không tự chủ được nắm thật chặt áo choàng trên người, đôi mắt hiện lên vài phần yếu ớt.

Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi:

- Đừng tỏ cái vẻ này, ta mềm cứng không ăn. Chỉ cần ngươi giữ kín như bưng, ta sẽ tự trả cây trâm lại cho ngươi. Nếu lại làm cho ta gặp rắc rối. Ta nói cởi hết treo lên đánh là cởi hết treo lên đánh. Ta không quan tâm đến mấy thứ thanh danh gì đó.

Tùng Ngọc Phù lập tức nghẹn lời, mới vừa rồi không dám nói, hiện tại càng không dám nói. Nàng do do dự dự nói:

- Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Nếu ta phạm sai lầm, ngươi có thể mắng ta, sao có thể dùng phương thức này nhục nhã nữ tử...

Hứa Bất Lệnh không có tâm tư nghe mấy cái đạo lý lớn này. Hắn xoay người lên ngựa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua:

- Đừng có ôm tâm lý may mắn xằng bậy, đến lúc đó ngươi nói cái gì cũng vô dụng. Ngày mai ta có việc không đi Quốc Tử Giám, ngươi chào hỏi phu tử hộ ta một cái. Hẹn gặp lại!

Dứt lời hắn khẽ kẹp bụng ngựa, chạy chậm về phía Đại Nghiệp Phường.

Tùng Ngọc Phù bước lên phía trước hai bước, cố lấy dũng khí cực lớn nhưng vẫn không dám gọi Hứa Bất Lệnh lại. Nàng xoay qua xoay lại tại chỗ hai vòng, cũng chỉ có thể ôm chút may mắn, đi ba bước quay đầu một lần rời khỏi phố Khôi Thọ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.